Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 613

Bộ lễ phục Nhạc Yên Nhi thử chính là tác phẩm đắc ý của Albert.


Chiếc váy xòe rộng như đóa hồng tươi vừa độ nở, màu sắc không trầm mà rất tươi sáng và tràn ngập sức sống. Bộ váy trễ vai lộ ra bờ vai thon của cô cùng với xương quai xanh xinh đẹp, phía sau hoàn toàn lộ hết tấm lưng trắng như tuyết, màu trắng và đỏ tôn nhau lại thêm xương bả vai được để lộ một cách khéo léo làm bộ váy tràn đầy mỹ cảm nghệ thuật.


Eo váy rất cao, vừa vặn che khuất bụng nên không có cảm giác cồng kềnh.
Dư San San nhìn Nhạc Yên Nhi với đôi mắt lấp lánh, cô giơ ngón cái.


Hôm nay, Nhạc Yên Nhi trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài tết lệch sang một bên trông rất trong sáng, trên trán đeo một chiếc vòng kim cương, trông cô hệt như một đóa hồng vừa nở rộ vậy.


Chiếc váy này rất phù hợp với hình tượng của Nhạc Yên Nhi lúc này. Sau khi tuyên bố chính thức của LN được công bố tới giờ, cô chưa từng xuất hiện trong các trường hợp công cộng, lúc này, cô đang cần một bộ váy xinh đẹp để có thể bộc lộ ra khí thể của phu nhân chủ tịch.


- Sau lưng có lộ quá không? Dạ Đình Sâm sẽ không đồng ý đâu.
- Yên tâm, tớ phái Bạch Kính Thần đi rồi.
Dư San San nháy mắt ra hiệu.
Chuyện cô ở cùng Bạch Kính Thần, Dư San San không giấu giếm, hơn nữa có muốn giấu cũng không được.


Cô nói thẳng với Nhạc Yên Nhi rằng hai người chỉ trao đổi thể xác chứ không trao đổi trái tim.
Nhưng mọi người đều hiểu rằng tình cảm của họ là thực sự chỉ là đôi bên đều giả vờ coi nhẹ mà thôi.
Chẳng qua chuyện tình cảm thì nên để họ tự giải quyết đi.


Lúc này, trên một chiếc sofa ngoài phòng thử đồ, Dạ Đình Sâm đang ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phòng thử, hắn nhớ lại bộ đồ vừa được lấy ra khi nãy, nếu không lầm thì đó là một bộ đồ hở lưng lại lộ vai, không có tay áo, giữa trời đông mặc thế làm gì?


Thậm chí, hắn có thể tưởng tượng ra vợ mình mặc bộ đồ như vậy xuất hiện sẽ gây chú ý thế nào, lại thêm cô là bà Dạ, chắc chắn toàn bộ hành trình sẽ bị phóng viên để mắt. Mặc hở hang như vậy trước mắt công chúng là tiện nghi cho biết bao đôi mắt rồi!


- Phục vụ, chọn một bộ kín đáo, dày hơn cho bà Dạ thử.
Dạ Đình Sâm gõ trán, không vui nói.
Albert bận rộn cho những bước chuẩn bị cuối cùng trước khi mở màn nên chào hỏi xong, ông rời đi luôn, chỉ sắp xếp cho trợ lý tới chào hỏi họ.


Bạch Kính Thần cười khổ, anh vội ngăn phục vụ lại, bất đắc dĩ nói:


- Em bảo này, sao thế? Chỉ là một bộ lễ phục thôi mà, đây là thiết kế đắc ý nhất của Albert đấy, sau khi mang thai tới giờ, chị dâu em chẳng được mặc đẹp gì cả. Phụ nữ chỉ muốn ngày ngày đều có thể vênh mặt lên trời thôi, anh cứ để cho chị tùy ý một lần xem nào!
- Không được!


Dạ Đình Sâm lời ít ý nhiều.
- Chuyện mấy ngày trước nếu không có Dư San San bảo vệ cho chị dâu thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, San San đã đặc biệt dặn em rồi, coi như anh nể mặt cô ấy đi.
Sắc mặt Dạ Đình Sâm càng khó coi.
Đúng là hắn đã nợ Dư San San một ân tình rất lớn.


Bạch Kính Thần thấy hắn yên lặng thì tiếp tục thuyết phục:
- Chủ yếu là để chị dâu vui thôi mà, chị vui sẽ tốt cho đứa bé, lại càng tốt cho hạnh phúc gia đình, anh thấy đúng không?
Đã nói đến nước này, Dạ Đình Sâm chỉ có thể cố gắng gật đầu.


- Một lần này thôi, lần sau không thể thế nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng thử đồ mở ra, Nhạc Yên Nhi xuất hiện trước mặt hắn.
Ánh mắt hắn chậm rãi nhìn về phía cô, yên lặng.
Bình thường cô luôn mặc màu sáng, rất phù hợp với khí chất trong sáng của cô, hệt như một hồ nước tĩnh lặng.


Nhưng hôm nay, cô mặc một bộ đồ đỏ rực rỡ trông như đóa hồng chớm nở, chiếc váy ấy lại có thể phù hợp hoàn hảo với khí chất của cô, đôi mắt đẹp của cô long lanh.
Cô khẽ cười, lo lắng hỏi:
- Đẹp không?
- Nhiều vải chút thì đẹp hơn.


Dạ Đình Sâm khó chịu nói. Hắn đứng dậy, bước tới trước mặt cô, kéo cô vào lòng, chặn phía sau lưng cô.
- Lần sau không cho mặc kiểu quần áo thế này nữa.
Hắn nghiêm khắc nói.
Dư San San bĩu môi:


- Dạ đại thiếu gia này, gia giáo nhà anh nghiêm quá rồi đấy, yên tâm đi, tôi có chuẩn bị áo choàng, sẽ không lộ lưng đâu.
- Phía trước thì sao?
Dạ Đình Sâm rất thật thà hỏi.
Nhạc Yên Nhi cười phì, cô đẩy hắn một cái.


Dư San San bận rộn trang điểm cho Nhạc Yên Nhi nên vẫn chưa thay đồ, hôm nay cô không phải là phóng viên mà là người được mời tới nên cũng cần thay lễ phục.
Dư San San lại bước vào phòng thay đồ rồi nhanh chóng đi ra.


Bạch Kính Thần luôn nhìn chằm chằm vào cửa, thấy cô đi ra, anh trợn mắt, vội vàng xông lên chặn tầm mắt mọi người.
- Này, anh làm gì đấy?
- Thay bộ nào kín đáo hơn cho anh, ăn mặc không giống con gái nhà lành gì cả!
Anh tức giận gắt lên.


Dáng Dư San San còn đẹp hơn Nhạc Yên Nhi, vậy nên khi cô mặc đồ bó sát sẽ như đang dụ dỗ người khác phạm tội. Lần này cô không chỉ mặc đồ bó sát mà trước ngực còn là ren xuyên thấu, bên trong như ẩn như hiện, quả là câu hồn.


Dư San San thấy chẳng có gì là không tốt, cuộc đời ngắn ngủi, nhất định phải gợi cảm, có ngực sao không khoe?
- Ông anh này, tránh ra được không? Định chắn wifi à?
- Nếu em dám mặc thế này thì đừng trách anh không cho em ra khỏi cửa!
- Anh không quản được em, biết chưa? Anh còn thế là em nổi giận đấy!


Dư San San cũng gắt.
Bạch Kính Thần híp mắt, lạnh nhạt nói:
- Nếu em còn như thế là anh nổi giận đấy! Phục vụ, tìm một bộ kín đáo hơn cho tôi!
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nói:
- Cũng đổi cho bà Dạ luôn đi.
- Không được!
Hai người phụ nữ đồng thanh.


- Đây là Albert tự chọn cho em, là tác phẩm đắc ý nhất của ông ấy đấy, không đổi được!
- Chỉ có một tí ren mà đã không phải con gái nhà lành, anh đừng có ép em mặc đồ xuyên thấu cho anh nhìn!
Hai người phụ nữ lúc này rất có khí thế, họ đẩy hai người đàn ông ra, tay trong tay cùng lên xe.


Vốn có hai xe, Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm một chiếc, Dư San San và Bạch Kính Thần một chiếc, cuối cùng lại thành ra thế này.
Dạ Đình Sâm đen mặt bước lên xe, hắn nhìn chiếc xe đi phía trước, ánh mắt lạnh lùng:


- Nếu cậu đồng ý đề nghị của tôi từ đầu thì bây giờ đã không thành ra thế này.
- Tại em! Tại em!
Bạch Kính Thần khốn khổ che mặt.
Đáng tiếc, có hối hận cũng đã muộn rồi, quả báo tới quá nhanh.