Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 605

Không đến hai tiếng sau, ảnh Dạ Đình Sâm cầu hôn đã trở thành chủ đề hot trên mạng.


Đây là ảnh do LN đăng, đi kèm còn có một bài đính chính rằng hai người họ không ly hôn mà vẫn cực kỳ ân ái, thời gian trước không đưa ra lời giải thích là do Dạ Đình Sâm có việc cá nhân nên mới trì hoãn. Lần này hắn cầu hôn là vì kết hôn đã nửa năm nhưng hắn vẫn chưa tổ chức được hôn lễ cho Nhạc Yên Nhi.


Màn cầu hôn lãng mạn như mơ kia vừa được tiết lộ đã hệt như giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu nóng, tất cả những tin đồn về ly hôn, ngoại tình lại hoàn toàn biến mất khỏi internet.
Mọi cô gái đều hâm mộ Nhạc Yên Nhi.


Những lời đồn vớ vẩn trước kia đều tự sụp đổ vì qua ảnh cũng có thể thấy rõ ràng ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi có biết bao yêu thương, đây tuyệt đối là thứ không thể xuất hiện giữa hai người đang có rạn nứt tình cảm.


Hơn nữa, người ta là chủ tịch LN, nếu ly hôn thật thì còn phải diễn kịch thế này làm gì? Có phải người trong giới giải trí đâu, chẳng ai quan tâm tới chuyện như vậy.
Ảnh hưởng của LN là rất lớn, trong nháy mắt, nó đã lấn át mọi tin đồn, không một ai dám nói luyên thuyên nữa.


Với một số người tung tin đồn để gây sự chú ý, LN sẽ áp dụng luật pháp.


Nhạc Yên Nhi đang ở nhà, cô vừa ăn bữa trưa do Dạ Đình Sâm nấu vừa lên weibo xem tin tức, những lời mắng mỏ đã ít đi rất nhiều, hơn nữa còn xuất hiện fanclub cho vợ chồng nhà họ Dạ, số lượng đã lên tới mấy trăm nghìn người, vừa nhìn đã biết có người đứng sau tổ chức.


- Được rồi, hết mười phút, tập trung ăn đi.
Dạ Đình Sâm hệt như một bà quản gia, hắn lấy di động của cô đi rồi múc một bát canh.
Nhạc Yên Nhi nhếch môi:


- Đừng tưởng anh làm thế là em sẽ tha thứ, nếu không phải vì anh, em cũng không bị mắng chửi thảm như vậy. Thế nên anh vẫn cứ phải áy náy với em, tiếp tục đối xử tốt với em thì mới được.
- Ừ, dù không áy náy cũng sẽ tốt với em mà.


- Đúng rồi, ảnh chụp trẻ con này là ai thế, sao chỉ có một đứa, không có đứa bé nào đẹp hơn à?
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi.
Ban đầu cô cũng không nhận ra, nhưng mấy hôm nay nhìn kỹ cô mới thấy tất cả những bức ảnh Dạ Đình Sâm treo lên đều là của một người.
- Sao? Không đẹp à?


Dạ Đình Sâm hờ hững hỏi. Sau khi gỡ hết xương cá, hắn mới đặt thịt cá vào bát cô.
- Đẹp, nhưng nhìn mãi cũng chán. Mà đó còn là ảnh chụp bé trai nữa, anh muốn có con gái cơ mà?
- Anh không tìm thấy ảnh em ngày bé, lần sau anh tìm thấy thì sẽ gỡ hình của anh xuống.


Dạ Đình Sâm thấy cô nói có lý nên gật đầu đáp như vậy.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt há mồm nhìn hắn, cô kinh ngạc đến không nói thành lời, chỉ có thể run run chỉ lên mấy bức ảnh trên tường:
- Đây là... anh?
- Ừ, đẹp trai từ bé.
Dạ Đình Sâm gật đầu.


Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì vô cùng khinh bỉ.
Sao khi trước không thấy hắn tự luyến như vậy nhỉ?
- Dạ Đình Sâm, da mặt anh còn dày hơn nữa được không? Có người sẽ tự khen mình như thế à? Em nghe cũng thấy xấu hổ!
Cô tức giận nói.


- Không phải anh đang tự khen, anh chỉ nói thật thôi. Ăn xong thì đi ngủ cho sớm, mai còn phải dậy sớm, anh đưa em tới một nơi.
- Nơi nào thế?
Dạ Đình Sâm không đáp, sau khi dọn dẹp xong, hắn nắm tay Nhạc Yên Nhi, đưa cô về phòng.


Nhạc Yên Nhi thấy mình hệt như một đứa trẻ, Dạ Đình Sâm không để cô làm bất cứ việc gì cả, mọi việc ăn mặc của cô đều do hắn làm, cô thực sự nghi ngờ mình liệu có phải kẻ tàn tật, IQ có vấn đề không.


Dạ Đình Sâm nằm lên giường cùng cô, bàn tay luồn vào mái tóc đen của cô, khe khẽ vỗ về.
Thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, hắn mới rón rén xuống giường, bắt đầu làm việc.
Phụ nữ có thai cần đi ngủ sớm nhưng hắn còn có nhiều việc phải làm.


Lúc này, điện thoại reo vang, Dạ Đình Sâm nhìn màn hình, ánh mắt tối đi.
Vừa nghe máy, giọng nói khục khặc của William đã vang lên.


- Tôi đã tra tất cả những hệ thống huấn luyện hoàn mỹ của Pháp, nhận thấy chỉ có ba hệ thống là phù hợp, còn ba cái tên đó hẳn tôi không cần nói nhiều. Gia tộc William có thể giúp cậu đến đây, cậu đừng quên những gì đã đồng ý với tôi. Dù cậu có ngồi trên vị trí chủ tịch LN hay không thì những việc cậu đã đồng ý với tôi, cậu đều phải làm cho được, nếu không cậu cũng biết cái giá phải trả lớn đến đâu rồi đấy.


Người hợp tác với nhau là do có cùng một lợi ích.
William và hắn chưa bao giờ là bạn, họ chỉ là đối tác, bây giờ mọi việc đã được điều tra rõ, việc hợp tác cũng không cần nữa.
Đã đến lúc trả thù lao.


- Những gì tôi đồng ý, tôi sẽ làm. Cho tôi thời gian một tháng, tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi sẽ giúp cậu.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp.
- Được, kiên nhẫn của tôi không có nhiều, cậu đừng để tôi thất vọng.
Cuộc nói chuyện chấm dứt.


Căn phòng rơi vào yên tĩnh chết chóc, đôi mắt hắn trở nên sâu vô cùng.
Sáng hôm sau, Nhạc Yên Nhi quả nhiên bị Dạ Đình Sâm gọi dậy từ sớm.


Cô mơ màng để mặc cho hắn làm gì thì làm. Hắn tròng lên người cô từng món quần áo một, bây giờ ở thành phố A là tháng mười hai, thời tiết đã mỗi lúc một lạnh.
Vừa ra cửa, cô đã run lên và tỉnh táo hẳn. Cô sát vào ngực Dạ Đình Sâm như một đứa bé.
- Đừng, lạnh quá.


Dạ Đình Sâm không nói gì, hắn dùng bàn tay ấm áp của mình để bao lấy bàn tay cô rồi đút tay vào túi.
Hai người lên xe đi về phía nghĩa trang ngoại thành, Nhạc Yên Nhi biết hắn muốn đi đâu.
- Anh muốn đến hỏi thăm ông à?


Cô cắn môi, cảm xúc của cô rõ ràng đã xuống thấp, đôi mắt sáng nhìn hắn chằm chằm.
Bảo sao phải dậy sớm.


Đầu tiên là ông qua đời, sau đó là hắn mất trí nhớ đòi ly hôn và ở với Đỗ Hồng Tuyết. Tiếp đó là những lời đồn, Anjoye bị bắt cóc, bản thân hắn trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Những chuyện xảy ra trong hai tháng ngắn ngủi này hệt như một cơn ác mộng khiến cô không thở nổi.


Mọi việc đều bắt đầu từ cái chết của ông, nó hệt như phần mở màn cho tiểu thuyết, là một khúc nhạc dạo bi thương khẳng định rằng mọi thứ diễn ra tiếp theo đều là bi kịch.