Khóe miệng Nhạc Yên Nhi dính cháo, Dạ Đình Sâm dùng tay lau rồi cho vào miệng.
Cô uống sữa, hắn sẽ rút giấy ăn, chờ cô uống xong rồi đưa giấy qua.
Rửa hoa quả xong, cô chọn táo thì hắn uống nước táo, cô chọn lê thì hắn uống nước lê, dường như hạnh phúc cũng giống nhau.
Dù giữa hai người đã trải qua bao hiểu lầm, nhưng chỉ cần bên nhau thì cảm giác ấm áp vẫn vậy.
Phu nhân Minh Tú thấy lòng mình ấm áp.
Bà ra về, Nhạc Yên Nhi tiễn bà.
- Mẹ đi đường cẩn thận ạ.
Cô dặn dò.
Phu nhân Minh Tú gật đầu, bà bước tới, khẽ ôm Nhạc Yên Nhi, dịu dàng nói:
- Yên Nhi, mẹ giao con mẹ cho con, về sau con đánh chửi sao cũng được, nếu nó dám bắt nạt con thì cứ nói với mẹ, mẹ chặt chân chó của nó.
Đoạn trước bà còn đang địu dàng, vậy mà tới đoạn sau thì phong cách đột ngột thay đổi, cực kỳ uy nghiêm.
Nhạc Yên Nhi bật cười:
- Yên tâm ạ, lần này không chờ tới mẹ, nếu anh ấy còn bắt nạt con thì con đánh gãy chân anh ấy trước.
- Vậy mới giống người nhà họ Dạ chứ! Mẹ đi đây, con giữ gìn sức khỏe đấy.
Phó chủ tịch nhìn cô rồi mới quay đi, bà cảm thấy bất an, dường như chuyện năm xưa sắp không giấu giếm được nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi quay về phòng bệnh, thấy Dạ Đình Sâm đang đọc thời báo kinh tế.
Cô bước tới, cướp báo trong tay hắn, tức giận nói:
- Anh còn đang dưỡng bệnh đấy biết không? Bị thương nặng thế, sắp mất cả mạng rồi mà còn đọc mấy thứ báo chí đau đầu này nữa!
Dạ Đình Sâm mặc cho cô mang báo đi mà không hề giận.
- Em không cho anh đọc báo thì phải để anh có việc gì làm chứ?
Nhạc Yên Nhi chớp mắt:
- Vậy anh muốn làm gì?
- Trước đây em muốn học tiếng Pháp còn gì, đợt này anh rảnh rỗi, tự dạy em.
Dạ Đình Sâm nói, giọng hắn mang theo vẻ cưng chiều khó nhận ra, ngay cả bản thân hắn cũng không biết cứ nói chuyện với Nhạc Yên Nhi là mắt hắn sẽ có ý cười.
Chuyện cô học tiếng Pháp đã là chuyện rất lâu, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.
Cô nghi ngờ nhìn hắn:
- Tốt vậy cơ à? Em không quen đâu.
- Anh chỉ muốn ở bên em thôi.
Hắn khẽ vuốt tóc cô, hệt như đang đùa con mèo nhỏ vậy.
- Chủ tịch Dạ, bây giờ anh xun xoe cũng muộn rồi!
Cô liếc một cái nhưng vẫn gật đầu.
- Đúng là muộn, nhưng may mà anh còn biết.
Cô mím môi không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào bên giường. Cô nhớ sau lưng hắn có vết thương, thế nhưng hắn chỉ nói "Không sao", sau đó mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Tiếng Pháp rất êm tai, cũng khiến lòng người rung động.
Trước kia, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy tiếng Pháp rất khó, nhưng chẳng biết vì sao, sau khi nghe hắn nói, cô cảm thấy mình có thể nhớ được hết.
Quả nhiên là học sinh có học được hay không là phải xem giáo viên đẹp trai hay không đã!
Nhạc Yên Nhi chợt nhớ tới thời đại học, việc chọn lớp rất tự do, chẳng biết vì sao cô lại dở hơi chọn học lịch sử châu Âu, lần nào đi học cũng phải nghe một thầy giáo già gần sáu mươi giảng bài, ông cứ nói đều đều về việc năm nào tháng nào ở quốc gia nào của châu Âu đã có chuyện gì xảy ra.
Về sau, do vài nguyên nhân mà giáo viên thay đổi, người đứng lớp là một anh đẹp trai hai bảy, hai tám tuổi, giảng bài thú vị, tính cách hài hước. Vậy là tất cả mọi người đều thi nhau tới lớp, người mê thầy thì đứng xếp hàng ra tới tận cổng trường.
Sau khi học kỳ kết thúc, ai nấy đều có được điểm cao của môn học tự chọn này.
Cô nghĩ nếu Dạ Đình Sâm là giáo viên thì có phải lớp sẽ không còn chỗ trống, hắn sẽ được những cô bé kia yêu thích vô cùng không.
- Nghĩ gì thế?
Dạ Đình Sâm hỏi.
- Nghĩ tới thời đại học, em có một giáo viên siêu đẹp trai, vậy nên lớp thầy ấy lúc nào cũng kín chỗ. Thử nghĩ xem nếu đổi lại là anh thì liệu có vậy không.
- Không biết.
Dạ Đình Sâm dứt khoát nói.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, tên này luôn rất tự tin với vẻ đẹp của mình cơ mà? Sao đột nhiên lại nói lời ủ rũ thế?
- Anh thấy mình không đủ đẹp trai, không thể gây chấn động được như thế à?
Cô đang chuẩn bị an ủi thì hắn lại nhàn nhã lật một trang sách, nói:
- Nếu anh làm giáo viên thì làm gì có chuyện chỉ kín hết chỗ, ít nhất là kín cả hành lang.
Nhạc Yên Nhi không phản bác được.
- Anh nói không biết là vì nếu anh làm giáo viên thì lớp của anh chỉ nhằm vào em thôi.
Hắn lạnh nhạt nói rồi giơ tay gõ đầu cô:
- Không được mất tập trung, học hành tử tế thì giáo viên sẽ thưởng.
- Thưởng gì?
- Lúc đó rồi biết.
Một tiết ngữ pháp trôi qua rất nhanh do Nhạc Yên Nhi nghĩ hắn vừa tỉnh lại, sức khỏe còn yếu nên cần nghỉ ngơi trong thời gian dài.
Cô cất sách vở đi rồi cúi xuống đắp chăn cho hắn:
- Muộn rồi, anh mau nghỉ đi, tới giờ ăn trưa em gọi anh.
Chẳng ngờ, một giây sau, Dạ Đình Sâm đã dùng một tay ôm lấy eo cô, tay kia thì giữ gáy cô, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Bờ môi hắn khô khốc nhưng vẫn nóng hổi, đầu lưỡi xâm lược lướt qua, chỉ hận không thể bộc lộ được hết những mong nhớ bao ngày.
Đầu lưỡi mềm mại của Nhạc Yên Nhi không trốn tránh được, cô chỉ có thể ngây thơ đáp trả hắn.
Thời gian qua hắn nhịn rất vất vả.
Nụ hôn này mãnh liệt như lửa.
Đã lâu rồi họ không hôn.
Nhạc Yên Nhi quên đáp lại, quên nhắm mắt. Trước ánh nhìn mông lung của cô, một gương mặt dần được phóng to, đẹp trai muốn chết.
Một nụ hôn này khiến Dạ Đình Sâm cảm thấy nóng rực toàn thân, hắn sợ mình không khống chế được nên vội dừng lại.
Nếu hắn không bị thương, nếu cô không có bầu, hắn rất muốn...
- Nhắm mắt vào, đừng có nhìn anh.
Bị đôi mắt trong veo kia nhìn, trái tim hắn đập rộn lên, cảm xúc lúc này càng khó khống chế. Nếu cô còn nhìn nữa, hắn sợ mình sẽ không nhịn nổi.
- À.
Nhạc Yên Nhi tỉnh ra, cô nhắm mắt lại, vẫn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi.
Lại hôn một lần nữa, dường như cô đã không phân biệt nổi phương hướng nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi mơ màng bước ra ngoài, suýt thì đụng vào cửa.
Dạ Đình Sâm chỉ khẽ cười.