Nhạc Yên Nhi ở lại trụ sở huấn luyện, cô chăm sóc Dạ Đình Sâm, một tấc không rời. Ngoài ra, cô cũng tranh thủ khám sức khỏe, đứa bé phát triển rất tốt, đã bắt đầu có tứ chi.
Cô ở bên Dạ Đình Sâm mỗi ngày mà không thấy chán, cô sẽ lau người cho hắn rồi kể nhiều chuyện thú vị cho hắn nghe.
Kể một chút về tưởng tượng cuộc sống sau này, cô mong sẽ có hai đứa con, nuôi một con chó Golden và một con mèo tai cụp. Ngày ngày, cô sẽ đưa hai đứa trẻ ra ngoài phơi nắng, cô ôm mèo, Dạ Đình Sâm dắt chó.
Chẳng biết vì sao, cô luôn tin tưởng rằng hắn sẽ tỉnh, nhất định sẽ tỉnh lại.
Anjoye có tới thăm hai lần nhưng đều chỉ ở lại được một lúc, anh chỉ có thể vội vàng hỏi tình hình của Dạ Đình Sâm rồi đi ngay, thậm chí còn chẳng kịp chào hỏi cô.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi không có cơ hội hỏi xem tình hình bên ngoài giờ ra sao.
Mà thế cũng tốt, bây giờ cô chỉ cần an tâm ở bên cạnh Dạ Đình Sâm là được.
Ngày lại qua ngày, cuối cùng, vào ngày thứ tám cô ở lại đây, Dạ Đình Sâm tỉnh.
Vết thương sau lưng hắn đã khá dần, dù còn nghiêm trọng nhưng bây giờ hắn đã có thể nằm ngửa được rồi.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, Dạ Đình Sâm biết mình đã về Anh. Ký ức của hắn dần dần ổn định và bắt đầu lo lắng cho Nhạc Yên Nhi.
Hắn vất vả đứng lên nhưng lại ngã khuỵu xuống.
Bác sĩ vừa vào cửa đã thấy vậy, ông nhíu mày, vội vàng cản hắn lại:
- Ngài làm gì thế? Không muốn sống nữa à? Đừng nhúc nhích để tôi kiểm tra đã.
- Tôi muốn tới thành phố A.
Dạ Đình Sâm nén đau, mày hắn nhíu chặt, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng hắn không kêu đau một tiếng nào, ý chí quả thực kinh người.
Đây cũng là lý do vì sao hắn hôn mê lâu như vậy mà vẫn có thể sống sót.
- Ngài đến thành phố A làm gì?
Bác sĩ bất đắc dĩ nói, ông tiếp tục khám và thay thuốc cho hắn như thường lệ.
- Tìm người.
Hắn nói, lời ít ý nhiều rồi cản hành động của bác sĩ lại:
- Tôi còn chưa chết đâu, chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên cắt ngang lời hắn.
- Anh muốn tìm em à?
Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng vệ sinh, tay cô cầm một lọ hoa.
Ánh mặt trời chiếu qua khe cửa, dừng lại trên người cô, cô ôm một lọ bách hợp trước ngực. Dưới ánh nắng, Nhạc Yên Nhi trông giống như một giấc mộng.
- Yên Nhi?
Tiếng gọi này mang theo kinh ngạc và vô vạn cưng chiều.
Nhạc Yên Nhi bỗng cảm thấy hoảng hốt khi thấy hắn nhìn mình như vậy.
- Để bác sĩ khám cho anh trước đã, em ra ngoài một chút.
Cô bối rối đặt bình hoa xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen kia mà đi thẳng ra ngoài.
Cô đã vô số lần tưởng tượng tới cảnh Dạ Đình Sâm tỉnh lại và phản ứng của mình lúc đó sẽ thế nào. Là nước mắt rưng rưng hay là lao tới ôm chầm lấy hắn? Hoặc lớn giọng chất vấn hắn tại sao lại đối xử với mình như vậy.
Nhưng chẳng ngờ cảm giác của cô lúc này là bối rối và sợ hãi, không dám đối mặt với hắn.
Họ đã không còn là vợ chồng nữa, tính về mặt pháp luật, họ là hai cá thể hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào.
Là hắn đã nhẫn tâm đẩy cô đi, dù cho nguyên nhân là gì đi nữa thì sự thực là hai người đã xa nhau rồi.
Cô bước một mình trên hành lang vắng, ngửi mùi thuốc khử trùng gay mũi, bỗng dưng cô rất muốn khóc.
Lúc trước, Nhạc Yên Nhi còn dõng dạc tuyên bố với Đỗ Hồng Tuyết rằng mình sẽ trả thù Dạ Đình Sâm, thế nhưng bây giờ dũng khí gặp mặt hắn, cô cũng không có.
Cô muốn chỉ chạy trốn.
Nhạc Yên Nhi đứng trước thang máy, khi cô đang định bước vào thì bỗng một giọng nam vang lên:
- Em đứng lại đó cho anh!
Cô cứng người, không dám quay đầu lại, cô cứ đứng đờ ra trước thang máy dù cửa thang đã mở.
- Anh nợ em một lời xin lỗi, không định nghe hết rồi hẵng đi sao? Em luôn dám yêu dám hận cơ mà, tại sao bây giờ lại sợ hãi?
Vì bệnh nặng vừa tỉnh lại, Dạ Đình Sâm còn rất yếu, sau khi nói xong một câu dài như vậy, hắn đã thở dốc, bước đi cũng khó khắn.
Hắn vịn tường, chậm rãi lần từng bước về phía Nhạc Yên Nhi.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi siết chặt tay.
Đúng, mình chẳng sai gì cả, không thể tự dưng nhận hết những thứ đó được, Dạ Đình Sâm thực sự nợ mình một lời giải thích hợp lý.
Mình chạy trốn cái gì? Mình chẳng làm sao gì cả, vì sao phải chột dạ? Vì sao phải sợ.
Mình nên đứng trước mặt anh ấy, chất vấn tên khốn nạn này, chửi mắng anh ấy một trận, tát anh ấy một cái rồi bỏ đi!
Nhạc Yên Nhi đấu tranh nội tâm gay gắt rồi đưa ra quyết định, cô hít thở sâu để bình tâm, ung dung quay lại.
Nhưng khí thế vừa mới lấy được đã lập tức biến mất khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật bước tới của Dạ Đình Sâm.
Hắn là bệnh nhân, bây giờ so đo với hắn làm gì?
Cô nhíu mày, vẻ mặt đau lòng, nhất là khi thấy hắn lảo đảo thế kia, cô chỉ sợ hắn sẽ ngã ngay lập tức.
Đang định đi tới thì cô nghe thấy hắn quát lên:
- Đứng im đừng nhúc nhích, để anh qua đó.
Đừng nhúc nhích.
Để anh đến gần em.
Như vậy anh mới có thể tin rằng em đang thực sự đứng trước mặt anh.
Nhạc Yên Nhi không nhúc nhích nữa, cô chỉ nhìn hắn, nhìn hắn bước từng bước gian nan.
Mỗi một bước của Dạ Đình Sâm như đang giẫm vào lòng Nhạc Yên Nhi, nước mắt cô đã rơm rớm.
Cuối cùng hắn cũng bước tới trước mặt cô.
Một giây sau, cô đã ở trong một vòng tay quen thuộc, tiếng nhịp tim và hơi thở khiến người ta an tâm kia, tất cả đều là thật.
Dạ Đình Sâm đã trở về!
- Khi nãy anh nói dối đấy.
- Gì cơ?
- Muốn giải thích chỉ là cái cớ thôi, muốn ôm em mới là thật. Yên Nhi, anh nhớ em, nhớ đến phát điên lên được.
Dạ Đình Sâm vẫn là Dạ Đình Sâm của khi xưa, mỗi khi nói lời nhung nhớ với cô, hắn luôn thẳng thắn như vậy.
Nhẫn nhịn bao lâu, cuối cùng hắn đã có thể chính miệng nói lời này với cô.
Nước mắt Nhạc Yên Nhi lã chã tuôn rơi, từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt áo bệnh nhân của hắn.
Cô muốn nổi giận, muốn mắng mỏ, muốn chất vấn hắn vì sao lại khiến mình phải trải qua những ngày đau khổ và ấm ức như vậy, thế nhưng cảm giác chua xót dâng đầy khiến cô không thể thốt lên dù chỉ một từ.
Dạ Đình Sâm cũng yên lặng ôm Nhạc Yên Nhi, dù thân thể hắn suy nhược nhưng hắn vẫn cố gắng vịn một tay vào tường, một tay thì ôm chặt cô, nhất định không để cô bị đè nặng.
- Xin lỗi, Yên Nhi, xin lỗi.
Hắn nỉ non bên tai như vậy khiến nước mắt Nhạc Yên Nhi rơi càng nhiều.