- Vậy thì thật xin lỗi, tôi không đắc tội với cô, cô cũng đừng đắc tội với tôi, nếu không tôi xử cả cô luôn!
Nhạc Yên Nhi không khách sáo với Đỗ Hồng Tuyết chút nào.
- Cô chỉ có một mình mà cũng dám đối phó với hai người chúng tôi ư?
- Cô Đỗ, cô đừng quên là còn có tôi chứ! Anh tôi có một người vợ như cô thật đúng là bất hạnh, tôi đánh cô một trận, cùng lắm bị anh ấy phạt một trận thôi, dù gì tôi cũng là em ruột anh ấy, vợ có thể đổi nhưng em gái không đổi được đâu.
Dạ Vị Ương cười nói với tâm thế vò mẻ đã sứt, đánh một trận thật đã rồi tính sau.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì nhíu chặt mày lại:
- Cô đừng có làm loạn đấy!
Nhạc Yên Nhi liếc Dạ Vị Ương một cái:
- Em đừng ra tay, chỉ cần nhìn chị là được, những thứ khác cứ để cho chị.
- OK, thế chị cẩn thận một chút nhé, nếu người người phụ nữ này không có mắt làm chị đụng chạm vào đâu, thì anh hai em nhất định sẽ đau lòng, dẫn người đi phá công ty nhà cô ta luôn, cho cô ta uống gió Tây Bắc mà sống, để xem cô ta lấy đâu ra tiền mà đến đây giải trí chứ?
Dạ Vị Ương nói bằng giọng rất lãnh đạm.
Nhưng với Hanna, những lời này giống như tiếng nói tới từ địa ngục.
Gương mặt cô ta trắng bệch cả ra, cô ta biết Đỗ Hồng Tuyết không cứu nổi mình rồi, cô ta bỗng thấy rất hối hận, nếu sớm biết thế này thì lúc đầu đã không mấy lời bóng gió đó để nịnh nọt Đỗ Hồng Tuyết rồi, Đỗ Hồng Tuyết là một kẻ hèn nhát, không thắng nổi cả một ả đàn bà bị bỏ rơi, đúng là đồ bỏ đi!
Nhưng dù trong lòng có oán hận hơn nữa cô ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn người đang từ từ bước lại gần là Nhạc Yên Nhi với ánh mắt cầu xin, không còn vẻ huênh hoang như lúc nãy nữa mà vội vàng xin lỗi:
- Cô Nhạc, tôi biết lỗi rồi, cô tha thứ cho tôi một lần nhé, là do tôi không biết ăn nói, lần sau tôi không dám nói lung tung nữa đâu!
- Lời nói ra như bát nước đã đổ đi, tôi biết rất nhiều người có mặt ở đây đều đang bàn tán về tôi, tôi không nghe thấy thì coi như thôi, nhưng nếu tôi đã nghe thấy thì các cô cũng không thể bắt tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được đúng không? Tôi sống thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì tới các người! Có thời gian thì nên quản lý bản thân mình ấy, đừng phí sức đi lo chuyện của tôi, nếu không tôi chỉ có thể đáp trả lại mà thôi!
Nhạc Yên Nhi bước lên giữ lấy mặt của Hanna, một tay khác của cô giơ lên cao.
Hanna sợ hãi trợn to hai mắt, bị dọa đến mức hét ầm lên.
Bốp…
Tiếng cái tát vang dội này vang vọng trong phòng yoga.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau khi cái tát này giáng xuống, hai chân Hanna nhũn cả ra, cô ta ngã nhào xuống đất, nhưng trên mặt không có cảm giác đau đớn gì, cô ta vội vàng sờ lên mặt, không đau chút nào cả.
Cô ta không nhịn được nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt tràn đầy cảm kích, nói liên tục:
- Cảm… cảm ơn cô Nhạc…
Hóa ra Nhạc Yên Nhi không tát vào mặt cô ta mà lại tự đánh vào mu bàn tay của mình, vì thế tiếng kêu rất vang, làm lòng người chấn động.
Dụng ý của Nhạc Yên Nhi rất rõ ràng, cô muốn cảnh cáo bọn họ, để bọn họ về sau không dám bàn tán thị phi, nếu không sẽ phải trả giá.
Cô giơ tay ra, nói:
- Đứng dậy đi.
Hanna thấy thế thì rất kinh ngạc, cô ta run rẩy vươn tay ra, mượn lực của Nhạc Yên Nhi đứng dậy, nhưng hai chân vẫn mềm cả ra.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười nói:
- Về sau phải nịnh nọt chủ nhân tốt ấy, không phải chủ nhân nào cũng ra mặt bảo vệ cô đâu. Cô thực sự muốn dỗ người ta vui nhưng người ta lại thấy chết không cứu, các cô nói lời nịnh nọt trái lương tâm, trong lòng có thấy thoải mái không?
Đỗ Hồng Tuyết vừa nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói tới cô ấy thì sắc mặt rất khó coi:
- Nhạc Yên Nhi, cô đang nói linh tinh gì thế hả?
- Cô ngoan ngoãn một chút cho tôi! Ở đây không có anh tôi đâu đấy!
Dạ Vị Ương uy hϊế͙p͙, Đỗ Hồng Tuyết ngay lập tức sợ hãi ngậm miệng lại, nhưng hai mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi với vẻ độc ác.
Nhạc Yên Nhi không nhìn lại hề sợ hãi, cô cười nói:
- Chẳng lẽ tôi nói sai gì à?
- Cô…
Đỗ Hồng Tuyết tức giậm chân, Hanna lúc này cũng hiểu ra, cho dù hiện tại danh tiếng của Nhạc Yên Nhi không được tốt nhưng bên cạnh cô vẫn còn Anjoye, cô ta không đắc tội với cô được.
Hơn nữa, hành động vừa nãy của Đỗ Hồng Tuyết quả thật khiến lòng người lạnh giá.
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô Nhạc đã nhắc nhở, tôi biết sau này mình nên nói những gì rồi. Còn nữa… xin lỗi cô vì hành động ban nãy của tôi, tôi không nên nói những lời khó nghe như thế…
- Không sao, Vị Ương, chúng ta đi thôi.
- Vâng, chị dâu.
Dạ Vị Ương đồng ý ngay lập tức, vùi vẻ đi theo cô.
Giọng nói sốt ruột của Đỗ Hồng Tuyết vang lên sau lưng cô:
- Nhạc Yên Nhi, chúng ta nói chuyện một lát đi.
- Cô muốn gì.
Dạ Vị Ương lập tức xù lông lên như gà mẹ bảo vệ gà con.
- Được, tôi cũng muốn nói chuyện với cô.
Nhạc Yên Nhi bước ra.
Đỗ Hồng Tuyết nhìn cô thật chăm chú rồi cũng đi về hướng phòng nghỉ.
Cô vừa định đi theo thì lại bị Dạ Vị Ương ngăn cản:
- Chị dâu, cẩn thận đấy, cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì đâu.
- Không sao đâu, em ở ngoài đợi chị nhé, nếu như chị gặp chuyện bất trắc gì thì chị sẽ gọi em, thế được không?
Nhạc Yên Nhi cười hì hì nói.
- Giờ là lúc nào mà chị còn cười vui vẻ thế hả?
Dạ Vị Ương thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.
Lúc này, trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ.
Đỗ Hồng Tuyết nói thẳng luôn:
- Nhạc Yên Nhi, rốt cuộc cô muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì ư? Câu này nên để tôi hỏi cô mới đúng, hình như tôi đâu có chủ động gây phiền phức gì cho cô, chính cô luôn nói xấu tôi đấy chứ!
- Không chủ động gây phiền phức cho tôi ư? Vậy chuyện của Minh Tinh Tinh thì sao, nó đánh tôi đến mức phải nhập viện, cô còn không biết xấu hổ mà nói không gây phiền phức cho tôi ư?
Đỗ Hồng Tuyết phẫn nộ đến mức gương mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo trông thật hung dữ.
- Tinh Tinh đã nói với tôi rồi, là mồm miệng của bạn cô không sạch sẽ. Tuy rằng thằng bé đánh cô phải nhập viện nhưng trong lòng cô chắc vui lắm, nếu như cô không nhập viện thì tôi và Dạ Đình Sâm vẫn chưa thể ly hôn, các người lấy đâu ra cơ hội chuẩn bị hôn lễ chứ, đừng nói đến tháng sau, tháng sau sau nữa cũng không được! Nói ra thì cô còn phải cảm ơn tôi nữa đấy đúng không? Lần sau ra ngoài thì đừng có nhắc tới tên tôi, cũng đừng để cho bạn của cô nhắc tới tôi, nếu như các người dám nói xấu tôi nửa câu thì tôi sẽ không bỏ qua, đến lúc đó tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu, dù gì bây giờ tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần cố làm ra vẻ như các người.
- Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi ư?
Đỗ Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi.
- Tôi đang uy hϊế͙p͙ cô đấy, sao nào?
Nhạc Yên Nhi cười mỉm, khóe miệng giương cao, đôi mắt tỏa ra vô số tia sáng rực rỡ.
Quả thật Nhạc Yên Nhi có đủ bản lĩnh để uy hϊế͙p͙ cô ta.
Tuy Nhạc Yên Nhi không có Dạ Đình Sâm nhưng Anjoye đối xử rất tốt với cô, Minh Tinh Tinh nghe lời cô, đến cả phó chủ tịch và Dạ Vị Ương cũng đứng về phía cô, còn Đỗ Hồng Tuyết thì sao, ngoài sự quan tâm lúc nóng lúc lạnh của Dạ Đình Sâm thì chẳng có gì cả.
Sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên trở nên khó coi, cô ta híp mắt lại, sau đó lạnh giọng trào phúng:
- Nhạc Yên Nhi, cô quả thật mạnh hơn tôi tưởng, không ngờ mọi người bên ngoài thóa mạ cô như thế mà cô vẫn có thể ung dung ở đây tập yoga, có lúc tôi thật sự rất muốn biết, rốt cuộc da mặt của cô dày đến mức nào?