Lúc này Nhạc Yên Nhi đã xông vào trong, nhà bếp rất sạch sẽ, hơi khác so với những gì cô tưởng tượng.
Bên trong chỉ có hai người, một là học trò phối món ăn, một là đầu bếp chính.
Đầu bếp chính là một người đàn ông mập mạp cao khoảng một mét bảy, mới nhìn thì thấy hơi thấp, cả người tròn vo, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đã thấy hiền lành rồi.
- Mấy món ăn lúc này đều do bác nấu à?
Nhạc Yên Nhi hỏi bằng chất giọng run rẩy, mũi của cô cay xè, vì…cô không nhìn thấy người đó.
Đầu bếp xoay người lại, cười cười híp mắt đáp:
- Đúng là tôi nấu, có hợp khẩu vị của cô không?
- Vâng, ngon lắm, đã lâu tôi chưa được ăn những món ngon như thế rồi.
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi lã chã tuôn rơi.
Tại sao…
Không phải là hắn?
Khi xông vào đây công ôm theo bao nhiêu hy vọng thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu!
- Nếu như cô thích thì lát nữa tôi sẽ tặng cô món sườn nướng nữa được không?
- Được, tôi cũng rất thích món đó, cảm ơn bác.
Cô khom lưng cảm ơn người đầu bếp rồi mất hồn mất vía xoay người rời đi.
Anjoye thấy cô đi ra với tâm trạng buồn bã ỉu xìu, tinh thần phấn chấn lúc đầu biến thành ủ rũ mệt mỏi, anh ta cũng thấy lòng mình rất khó chịu.
Bước lên trước dìu cô, Anjoye đau lòng nói:
- Chị vẫn ổn chứ, xảy ra chuyện gì à?
- Đầu bếp nấu ăn rất ngon, tính cách cũng rất tốt, chúng ta ăn tiếp đi.
Cô trở về chỗ ngồi, ăn cơm thật nghiêm túc.
Lúc này trong nhà bếp, cửa phòng thay quần áo bật mở, một người đàn ông với dáng người thẳng tắp từ trong đi ra, áo vest của hắn bị vứt sang một bên, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi trắng, ống tay áo được xắn cao, trên người đeo tạp dề, hơi thở cao quý trên người hắn chẳng ăn nhập gì với nhà bếp này cả.
Hắn nhìn bác đầu bếp, hỡ hững nói:
- Cảm ơn.
- Đừng khách sáo, hai người là người yêu cũ đúng không? Bây giờ cô ấy yêu người khác rồi hả? Tôi có thể nhận ra cô bé đó vẫn còn tình cảm với cậu, nếu như lúc nãy cậu xuất hiện, nói không chừng hai người sẽ làm lành được với nhau đấy!
Bác đầu bếp thấy Nhạc Yên Nhi đi cùng một người đàn ông khác, cử chỉ của hai người đó khá thân mật liền tưởng rằng đó là bạn trai hiện tại của cô, còn Dạ Đình Sâm là bạn trai cũ.
Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhếch miệng mỉm cười, giọng nói của hắn ấm áp hơn nhiều:
- Cảm ơn bác đã lo lắng cho chúng tôi, xin bác giúp tôi giữ kín chuyện này.
- Tôi hiểu mà, vậy món sườn nướng kia cậu làm nhé.
- Vâng.
Hắn đi tới bếp lò, tự tay cắt thịt, chọn rau ăn kèm, tự làm hết tất cả mọi việc chứ không mượn tay người khác, hắn vô cùng nghiêm túc chăm chú, cứ như không phải đang nấu một món ăn mà là tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Món sườn nướng cuối cùng đã nấu xong, đầu bếp béo tự mình bưng nó ra ngoài, ông thúc giục:
- Vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng hổi đấy, cô mau nếm thử đi rồi cho tôi xin ít ý kiến để cải thiện món ăn nhé.
Nhạc Yên Nhi vội nếm thử một miếng, lòng cô ngập tràn chua xót.
Hương vị vẫn giống hệt, không khác một li nào.
Cô hít một hơi thật sâu, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô nói:
- Tôi không có ý kiến gì, món này rất ngon, tôi rất thích, làm phiền bác rồi.
Nếu như…là người đó làm thì còn tốt hơn.
Sau khi đầu bếp rời đi, Anjoye lên tiếng:
- Chị thích món ăn ông ấy làm lắm à? Vậy sau này ngày nào em cũng mua thức ăn của nhà hàng này về cho chị có được không?
- Cảm ơn cậu.
Nhạc Yên Nhi trả lời với giọng đầy cảm kích.
Cô cầm lấy bát đũa, cúi đầu ăn sườn nướng nóng hổi, tất cả nước mắt của cô đều rơi xuống bát cơm.
Cô tưởng rằng… cả đời này sẽ không được nếm thử hương vị này nữa.
Đây là bữa cơm ngon nhất của cô từ sau khi ly hôn tới nay.
Lúc này.
Ở cửa nhà bếp có một người đang đứng nhìn trộm qua khe cửa, đến cả dũng khí quang minh chính đại đi ra gặp cô hắn cũng không có.
Rõ ràng là đang nhìn trộm nhưng sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Hắn nắm bắt từng biểu cảm của cô, qua đó biết được cô có vui hay không.
Bữa cơm này rất dài, cô lưu luyến rời khỏi nhà hàng, lên xe cùng Anjoye.
Anh ta đang định lái xe về thì Nhạc Yên Nhi đột ngột mở tung cửa xe xông ra ngoài.
- Chị đi đâu thế?
Dường như không nghe thấy lời anh ta, cô xông vào trong nhà hàng như một con thú nhỏ phát điên, nhìn quanh khắp quầy thu ngân, phòng thay đồ của nhân viên, nhà bếp, văn phòng của giám đốc, nhà vệ sinh nữ, cuối cùng còn xông vào cả nhà vệ sinh nam, cô mở hết tất cả các cánh cửa một lượt.
Trước mặt cô là cánh cửa cuối cùng, nếu như bên trong không có ai, tất cả hy vọng của cô đều sẽ tan biến.
Nhưng đúng lúc này Anjoye đột ngột kéo mạnh lấy tay cô, ôm cô lại, làm cô không biết bên trong cánh cửa ấy có cái gì.
- Chị điên rồi, chị có biết mình đang làm gì không?
- Tôi biết!
Cô dùng hết sức hét lên, hai hàng nước mắt rơi xuống như một chuỗi ngọc đứt dây.
- Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy, tôi ở đây, Dạ Đình Sâm yêu tôi cũng ở đây, anh ấy ở đây!
- Dạ Đình Sâm, anh ra đây mau, ra nói cho em biết đây là một giấc mơ cũng được! Sao anh không ra đây, em biết anh đang ở đây, anh ra đây… gặp em đi, anh chỉ nói một câu thôi cũng được! Xin anh đấy, em xin anh!
Anjoye nhíu chặt mày, anh ta kéo Nhạc Yên Nhi yếu đuối vào trong lòng mình, hét lớn:
- Đây đều là ảo giác, bây giờ Dạ Đình Sâm đang ở bên Đỗ Hồng Tuyết, không thể xuất hiện ở đây được, nếu như là vì những món ăn đó thì về sau chúng ta không đến nhà hàng này nữa! Chúng ta về nhà được không!
- Dạ Đình Sâm đang ở đây… tôi có thể cảm nhận được, Anjoye, cậu giúp tôi tìm anh ấy đi!
Nhạc Yên Nhi điên cuồng giãy giụa, cô muốn đẩy anh ta ra nhưng sức của cô quá yếu, hoàn toàn không thể nhúc nhích gì được.
- Em không thể cứ để chị tự lừa mình dối người thế này nữa!
Anh ta bế bổng cô lên rồi ra khỏi nhà vệ sinh nam, lúc này, cánh cửa cuối cùng của buồng vệ sinh bật mở.
Dạ Đình Sâm từ trong bước ra.
Trái tim hắn đau như bị ai xé rách.
Nhạc Yên Nhi ngồi lên xe, vì đề phòng cô lại chạy ra, anh ta khóa luôn cửa xe.
Lần này cô ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ thơ thẩn nhìn vào nhà hàng đó, Anjoye không khói cau mày lại, anh ta nhanh nhẹn đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi.
Gió đêm tạt vào mặt cô, nước mắt của cô lạnh lẽo, lòng cô cũng vậy.
Qua hồi lâu, cô hít sâu một hơi rồi nói:
- Xin lỗi, tối nay tôi đã thất lễ, về sau… tôi vẫn muốn ăn thức ăn ở nhà hàng đó.
- Không được.
Anjoye từ chối luôn.
- Anjoye, đồng ý đi mà, đây là… lúc duy nhất mà tôi thấy mình gần với anh ấy.
Cô rũ mắt xuống, nước mắt đong đầy trong khoang mắt nhưng chúng quật cường không chịu rơi xuống.
Câu nói của cô làm trái tim Anjoye thắt lại.
Mấy hôm nay, cô cứ nói cười vui vẻ cho người khác xem, cô của bây giờ mới là Nhạc Yên Nhi chân thật nhất, tuy ngoài miệng cô nói không sao, nhưng trái tim cô… đã vỡ nát.
- Vậy chị bảo đảm lần sau không như thế nữa thì em sẽ đồng ý.
- Thực ra cậu nói đúng, tôi đang tự lừa mình dối người, bây giờ anh ấy đang ở bên Đỗ Hồng Tuyết, sao có thể ở đây được? Lần sau… tôi sẽ không ngu ngốc như thế nữa đâu.
Cô nhẹ nhàng nói, thở hắt ra một hơi, giải tỏa tất cả những tâm trạng nặng nề trong lòng.
Sau khi về nhà, cô tắm rửa rồi leo lên giường nhưng không dám tắt đèn.
Bởi vì… chỉ cần tắt đèn, trong đầu cô sẽ tràn ngập hình bóng của Dạ Đình Sâm.
Bóng lưng của hắn, giọng nói của hắn, hơi thở của hắn…
Hình bóng ấy len lỏi vào mọi ngóc ngách trong lòng cô!
Đến bây giờ cô cũng không biết là Dạ Đình Sâm không buông tha cho cô hay chính cô không tự buông tha cho mình nữa.
Cô nhắm mắt lại, để mặc cho hai hàng lệ chảy dài rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ trong sự đau khổ.