Thấy ánh mắt sùng bái của con dâu, phu nhân Minh Tú khẽ cười hỏi:
- Sao thế?
- Mẹ cực kỳ chất, cực kỳ cực kỳ luôn! Trước kia con cứ tưởng nữ cường nhân đều rất khô khan nhưng mẹ khác hẳn ấy ạ!
- À? Thế hả?
Bà chỉ cười cười, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Nhạc Yên Nhi thì gật đầu như giã tỏi.
- Về nhà thôi, từ nay về sau cứ coi mẹ như mẹ ruột của con, để mẹ chăm sóc cho con!
- Nhưng mà… nếu con ly hôn với Dạ Đình Sâm thì sao?
Nghĩ tới chuyện này cô cảm thấy rất khổ sở:
- Con trai không có thì thôi, mẹ thích đứa con dâu như con, nếu con cùng thằng nhãi kia ly hôn thật thì con sẽ là con gái nuôi của mẹ!
Phu nhân Minh Tú thẳng thắn nói rõ cảm xúc của mình.
Nhạc Yên Nhi cảm động muốn chết, vội ôm lấy bà rồi bảo:
- Mẹ, cảm ơn mẹ tốt với con như thế, đúng là không khác gì mẹ ruột của con hết!
Nghe được lời này khóe miệng bà cong lên một nụ cười dịu dàng.
Hai người vừa ra khỏi phòng nghỉ trợ lý đã tới báo với phu nhân Minh Tú:
- Thưa phu nhân, Đỗ Hồng Tuyết đến công ty, tôi đã cho người ngăn cô ta dưới lầu rồi.
Bà gật đầu vừa lòng:
- Làm tốt lắm.
Sau đó bà quay đầu nói với Nhạc Yên Nhi:
- Con ở đây chờ mẹ một lát, mẹ đi làm chút chuyện rồi về.
Cô không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này Đỗ Hồng Tuyết đang rất bồn chồn chờ trong phòng nghỉ, không biết tại sao bỗng nhiên không gọi được cho Dạ Đình Sâm, cô ta thấy vô cùng bất an nhưng lễ tân lại không để cô ta đi lên tìm thế nên giờ chỉ có thể ở đây lo lắng suông.
Cô ta chờ mãi, không chờ được Dạ Đình Sâm mà lại thấy phu nhân Minh Tú tới.
Bà không nói hai lời, nhanh chóng cho bảo vệ “mời” cô ta ra cửa.
Bà đứng trên bậc cao nhìn xuống Đỗ Hồng Tuyết, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Nhỡ rõ, từ nay về sau không được cho con đàn bà này tiến vào cửa LN một bước, nếu ai cho ả ta vào trong thì tự động cuốn gói cho tôi.
- Vâng thưa phó chủ tịch!
Nghe thế Đỗ Hồng Tuyết tức đến nghiến răng ken két, nhưng lại lo ngại cách biệt thân phận nên không dám làm gì.
Cô ta còn nhớ trước kia mình và Dạ Đình Sâm ở bên nhau phu nhân Minh Tú luôn đối xử với cô ta rất tốt, nhưng hiện giờ bà như thể có oán hận sâu đậm với cô ta, lúc nào cũng chèn ép khiến cô ta khó xử.
- Phó chủ tịch, tôi không hiểu sao lúc trước tôi và Dạ Đình Sâm ở bên nhau bà cũng ủng hộ mà, sao giờ bà lại đối xử với tôi thế này?
- Nếu cô lấy nó tôi đương nhiên sẽ không giúp người khác, nhưng giờ vợ của con trai tôi là Nhạc Yên Nhi, cô đang phá vỡ gia đình người khác đấy cô có hiểu không hả?
Đỗ Hồng Tuyết nghe thế suýt thì bật cười.
Sao bà còn có thế ăn nói đường hoàng vậy chứ, chuyện của bà và Lâm Viễn Đường đã ầm ĩ đến mức nào rồi, nếu không phải bà là người nhà họ Dạ chắc nhiều người sẽ không e ngại gì mà làm to chuyện lên.
Chính tay bà phá hủy gia đình Lâm Viễn Đường thế mà còn ở đây giả danh trinh tiết liệt nữ cái gì chứ?
Nếu quan hệ giữa hai người đã không thể cứu vãn thì cô ta cũng không cần phải sợ nữa.
- Phó chủ tịch, bà nói thế mà không thấy ngại à? Bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng này tôi đúng là bái phục đấy! Bà sợ tôi và Dạ Đình Sâm bên nhau thì người ngoài sẽ bảo nhà họ Dạ thượng bất chính hạ tắc loạn sao?
Đỗ Hồng Tuyết không che giấu nụ cười trào phúng nơi khóe miệng, thẳng thừng vạch trần vết sẹo của phu nhân Minh Tú.
Nghe cô ta nói thế sắc mặt của bà lập tức thay đổi.
Bà híp mắt, nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói cực kỳ áp lực:
- Không sai, tôi sợ người khác ăn nói lung tung nên tuyệt đối sẽ không để cô bước chân vào cửa nhà họ Dạ một bước! Cô còn dám quấn lấy con trai tôi thì tôi sẽ công khai thân phận kẻ thứ ba của cô, đến lúc đó không chỉ một mình tôi không đồng ý mà là toàn bộ hội đồng quản trị không đồng ý!
- Phó chủ tịch! Sao bà lại ngang ngược như thế? Tôi và Dạ Đình Sâm là thật lòng yêu nhau!
- Thứ người như cô mà cũng xứng theo tôi nói phải trái hả? Tôi cho cô biết, cô muốn vào cửa nhà họ Dạ, cũng có thể, nhưng trừ khi tôi chết!
Phu nhân Minh Tú gằn lên từng chữ, giọng nói lạnh như băng tuyết mùa đông.
Nghe thế sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết cũng trở nên trắng bệch, cô ta tức giận gào lên:
- Bà vì Nhạc Yên Nhi mà chấp nhận hy sinh con trai mình sao? Nếu công khai chuyện của tôi ra thì anh ấy cũng sẽ không yên đâu!
Không ngờ bà vẫn tỏ ra hoàn toàn thờ ơ trước lời đe dọa này.
- Thế thì cứ coi như để nó có một bài học nhớ đời đi, tôi nhắc cho cô nhớ, tôi nể tình cô còn có chút tình cảm với Đình Sâm nên mới ăn nói tử tế với cô, nếu cô còn không biết điều như vậy đừng trách tôi xử lý nặng tay!
Bà nói xong cũng không nhìn cô ta nữa mà trực tiếp quay người bỏ đi.
Không lâu sau đã thấy bà nắm tay Nhạc Yên Nhi đi ra, cùng cô lên xe rời đi nơi này.
Đỗ Hồng Tuyết lại chỉ có thể tức giận đứng trong một góc tối, mắt trợn trừng nhìn theo Nhạc Yên Nhi và phu nhân Minh Tú lên xe, hai người quả thực như hai mẹ con ruột vậy.
Tại sao chứ?!
Cô ta không cam tâm, rõ ràng là Nhạc Yên Nhi đoạt lấy thứ thuộc về cô ta nhưng vì sao tất cả mọi người lại quay sang chỉ trích cô ta chứ?
Khuôn mặt cô ta vặn vẹo trong giận dữ, đôi mắt hạnh tràn đầy căm hận.
Đúng lúc này điện thoại reo vang, tưởng Dạ Đình Sâm gọi, cô ta không nhìn màn hình mà nghe máy luôn:
- Đình Sâm… em…
Chưa nói xong đã thấy một giọng nam cắt ngang lời cô ta:
- Là tôi đây.
Nghe thấy tiếng người quen Đỗ Hồng Tuyết nhận ra là ai ngay lập tức, cô ta vội hỏi:
- Ông nói sẽ tặng tôi một món quà, là thứ gì?
- Đừng vội, tôi tìm cô cũng vì chuyện này, mai là cô sẽ thấy món quà tôi gửi, hai người cô căm ghét tôi cũng sẽ giải quyết giúp cô, nhưng tôi còn muốn hỏi lại cô hy vọng Anjoye đau khổ hay mong Nhạc Yên Nhi đau khổ nhiều hơn?
Ai phải đau khổ hơn ư?
Đây đúng là câu hỏi khó với Đỗ Hồng Tuyết.
Một là kẻ thù làm nhục cô ta, một là tình địch cướp đi hạnh phúc của cô ta, cô ta hận cả hai thấu xương, hận không thể làm họ lập tức chết trước mặt mình mới hả.
- Chẳng lẽ không thể chọn cả hai sao? Khiến cả hai khổ sở đến chết?
Cô ta đưa ra một yêu cầu gần như điên cuồng.
Người kia nghe xong chỉ cười, dường như đang nhạo báng cô ta quá tham lam.
- Đến giờ cô vẫn chưa lấy được thứ tôi cần, chưa gì đã đòi thù lao từ chỗ tôi hình như không phải phép cho lắm đâu!
Đỗ Hồng Tuyết nghe thế nháy mắt tỉnh táo lại, cô ta nói:
- Nhạc Yên Nhi không đồng ý ly hôn tôi cũng không thể ở bên Dạ Đình Sâm được, giờ lại thêm một phó chủ tịch xuất hiện làm tôi càng khó xoay sở. Bên cạnh tôi căn bản không có ai có thể giúp đỡ, ông muốn tôi phải làm thế nào đây, tôi có muốn lấy đồ cho ông nhưng cũng không có cách nào cả!
- Ngày mai sẽ có người ra mặt giúp đỡ cô.
- Ai thế?
Cô ta kinh ngạc hỏi lại.
- Cô không cần biết là ai, chỉ cần biết người đó có thể giúp cô khiến Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm ly hôn là đủ rồi.
Hắn nói chuyện rất bình thản, giống như mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, thành phố A đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, không ai chạy thoát được.
Hắn tuy không nói rõ người giúp đỡ là ai nhưng Đỗ Hồng Tuyết cũng đã thấy yên tâm hơn.
Bởi cô ta rõ ràng người kia thần thông quảng đại đến mức nào, nếu hắn đã nói thì chắc chắn sẽ làm được.
Cô ta gật đầu lia lịa, nhưng vừa gác máy không ngờ lại có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng làm cô ta giật bắn cả người:
- Gọi cho ai thế?