Nghe thế Nhạc Yên Nhi đỏ cả mặt, cô lườm anh ta một cái, tay cũng cố ý dùng sức mạnh hơn.
Anjoye đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại không hề kêu một tiếng nào.
Vừa thấy anh ta thế cô lập tức thả lỏng tay, rồi nói:
- Vết thương của cậu tối về vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra đấy, nếu không dính bệnh gì thì không ổn đâu.
- Ừ.
Anh ta đáp lại rất nhanh, ánh mắt thì vẫn dán chặt vào cô.
Cô vẫn cúi đầu xử lý vết thương cho anh ta, sợ anh ta đau nên còn phồng miệng thổi, chút gió man mát trên mu bàn tay như thể được thổi vào tận đáy lòng anh ta, ngứa ngáy như bị lông chim khẽ ve vuốt.
Lọn tóc trên trán cô rơi xuống, cô cứ liên tục dùng tay gạt nó ra, nhưng rất nhanh lại nó lại tiếp tục rớt xuống.
Anjoye thấy thế nên dùng cái tay lành lặn quấn lọn tóc đó vào rồi cài ra sau tai cho cô.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được động tác này nên theo bản năng ngẩng lên nhìn, anh ta cười khoe cả hàm răng trắng bóng:
- Em biết chị rất cảm động, nhưng không cần cảm ơn đâu, vì em đảm nhiệm vai ác lâu quá rồi nên thỉnh thoảng muốn làm việc tốt ấy mà.
Nghe thế cô không kìm được mà cười bảo:
- Cậu nếu cứ nhận vai tốt cũng không tệ đâu, chắc chắn sẽ có nhiều bạn cho xem.
- Cần nhiều bạn làm gì chứ, có mỗi chị đã đủ phiền rồi, em không muốn thêm vài người nữa đâu.
Anh ta bĩu môi, tỏ ra không thích ý nghĩ này.
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ lườm anh ta, nhưng lại chỉ cười cười bỏ qua.
Hòm thuốc này có lẽ đã lâu không ai kiểm tra nên nhiều thứ không đầy đủ, không có băng gạc nên chỉ có thể dùng urgo thay thế, cuối cùng trên tay Anjoye toàn là miếng dán urgo.
- Được rồi, ra ngoài thôi, lát nữa về cậu nhớ phải đến bệnh viện đấy.
- Ừ.
Hai người cùng xuống dưới, Nhạc Yên Nhi nhìn đồng hồ mới biết đã muộn rồi.
Cô không thấy bóng dáng Dạ Đình Sâm ở đâu cả nên đi tìm người phụ trách bữa tiệc, hỏi tin tức của hắn.
- Dạ thiếu sao? Ngài ấy về từ lâu rồi, cô không biết à?
Người phụ trách kinh ngạc nhìn cô.
- Về rồi?
Cô giật thót mình, lỗ tai ong ong như bị sét đánh trúng.
- Về từ lâu rồi, tôi còn tưởng hai người về cùng nhau cơ.
- Không… giờ tôi cũng về đây.
Cô nở một nụ cười yếu ớt, cố gắng để tỏ ra thoải mái nhưng nụ cười kia lại vô cùng bi thương.
Thấy cô ép bản thân như vậy Anjoye không đành lòng, anh ta nắm tay cô, kéo thẳng ra cửa.
Cô như búp bê mất đi linh hồn, để anh ta tùy ý lôi đi.
Nhét cô vào xe xong anh ta nổ máy, phóng vụt đi.
Cửa sổ xe không đóng, gió lạnh theo đó tiến vào, cắt qua da thịt cô.
Cô không hỏi anh ta muốn đi đâu, bởi cô đã không thể nói một lời nào nữa.
Nước mắt… không ngừng rơi, nhưng chỉ vừa lăn xuống má đã bị gió thổi tan đi, nếu không có nước mắt sẽ không ai thấy cô yếu đuối.
Cuối cùng mới phát hiện ra, Anjoye đưa cô đến một bãi biển.
Biển đêm rất yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua mặt biển, sóng dâng lên rồi lại hạ xuống khiến những con thuyền không ngừng lắc lư.
Anjoye chỉ lặng lặng kéo cô ra bãi cát rồi mới nói:
- Lúc đau khổ ai bắt chị phải cười hả? Em muốn chị khóc, thích khóc thế nào thì khóc, nếu có người dám chê cười chị, dám cản chị cứ nói với thiếu gia đây, em đánh hắn rụng răng luôn cho xem.
- Tôi không khóc, có gì đâu mà khóc chứ. Anh ấy quên tôi rồi nên giờ có bỏ mặc tôi ở đó cũng là bình thường mà.
Kiên cường chớp mắt, cô ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ sợ chính mình không chịu nổi mà sẽ rơi nước mắt.
Thấy cô kìm nén như thế, trái tim Anjoye… vô cùng đau đớn.
Anh ta cắn môi, không quản thân phận mà lao đến ôm chặt lấy cô, nói như ra lệnh:
- Nhạc Yên Nhi, em bảo chị khóc thì chị khóc đi, trước mặt em mà chị còn giả vờ kiên cường làm gì hả? Mạnh mẽ là chuyện của đàn ông, chị cứ yếu đuối để đàn ông bảo vệ là được rồi.
Giả vờ kiên cường…
Anh ta nói chuyện thẳng thắn như vậy, chẳng khác gì đụng trúng tâm sự trong lòng cô.
Lòng cô ngập trong đau đớn, đau đến mức cô không thở nổi.
Rốt cuộc cô không chịu được nữa, bật khóc nức nở.
- Dạ Đình Sâm, anh là đồ khốn nạn, sao có thể quên em chứ, sao có thể chứ!
Dạ Đình Sâm, em ghét anh, sao anh lại đối xử với em như thế, em đau lòng lắm…
Đừng… đừng bỏ mặc em, chí ít đừng bỏ mặc em lại đó, sao anh có thể làm thế…
Cô khóc kêu đền khản cả giọng.
Cuối cùng khi đã khóc không thành tiếng mới giống đứa trẻ rúc vào ngực Anjoye nấc lên từng cơn.
Nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi trên áo anh ta, xuyên qua áo vest, xuyên qua sơ mi, cuối cùng in hằn vào lòng Anjoye.
Hô hấp của anh ta như ngừng lại, dù rất muốn an ủi cô, thế nhưng anh ta lại không phải là Dạ Đình Sâm.
Người Nhạc Yên Nhi cần là Dạ Đình Sâm, là anh trai của anh ta, anh ta chỉ là bả vai để cô tạm thời dựa vào mà thôi, chung quy không phải là người có thể bảo vệ cô cả đời. Được làm bạn với cô, được ở gần cô như vậy anh ta đã đủ thỏa mãn rồi.
- Chị biết không Yên Nhi, lúc trước mỗi khi không vui em lại đứng trên ban công hét thật lớn, trước mắt em là cánh đồng nho trải dài vô tận. Giờ đứng trước biển hét lên chắc cũng có tác dụng đó, thử xem.
- Hét lên?
Cô nức nở, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng lau nước mắt nhưng chúng cứ như mãi mãi không ngừng rơi vậy.
Anjoye cười gật đầu, sau đó duỗi tay ra:
- Muốn thử xem thế nào không?
Nhạc Yên Nhi nhìn bàn tay đặt giữa khoảng không của anh ta, lần này không hề do dự, đặt tay mình lên đó.
Bọn họ bước tới sát biển hơn, chỉ một con sóng nhỏ đã đủ để làm ống quần bị ướt.
- Nhạc Yên Nhi này, chúng ta trao đổi bí mật nhé!
Anjoye mỉm cười bí hiểm.
- Gì cơ?
Cô còn chưa hiểu ra sao đã nghe thấy tiếng Anjoye hô lên:
- Bà nghe rõ cho tôi, tôi không hề muốn trở thành con trai bà, không muốn trở thành người nhà họ Dạ, không muốn có dòng máu của bà trong người, càng không muốn trở thành công cụ trả thù của bà, không muốn trở thành con chó bà nuôi! Tôi chỉ muốn sống tự do, thoải mái đi đến mọi nơi! A a a a a ——
Anh ta hét lên thật to, biển lớn dường như cũng rung lên, sóng biển như cũng nghe thấy thanh âm đó, càng thêm mãnh liệt xô bờ.
Cuối cùng anh ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người trở nên thoải mái hơn hẳn.
Anjoye nhún vai, hồ hởi bảo:
- Đến chị rồi, thử đi.
Cách phát tiết của Anjoye cô cũng biết nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm thử, bởi cô thấy đứng nói chuyện với biển trông rất ngu ngốc.
Hơn nữa chuyện của mình thì mình biết là được rồi, cần gì phải hét toáng lên kiểu đấy chứ?
Thế nhưng nhìn thấy Anjoye thoải mái thế cô không tránh được hâm mộ, cách này thật sự có thể dùng được sao?
Cô hít sâu một hơi, sau đó siết chặt nắm tay, nhắm tịt mắt lại rồi mới dám hét lên:
- Dạ Đình Sâm, anh là đồ khốn nạn, bao giờ anh mới nhớ lại em hả!
Vừa nói ra được cô đã như thể không còn nghe thấy tiếng sóng biển, không nghe được tiếng còi tàu phía xa, bên tai cô không còn thanh âm gì, cả thế giới như cũng an tĩnh lại.