- Cậu ấy là em chồng tôi, thích hội họa nên tôi muốn mua tặng một bộ dụng cụ vẽ tranh cho cậu ấy.
- Thì ra là em trai à! Nói sớm có phải tốt rồi không!
Đường Phàm không ngốc, chỉ nói một câu đã chặn miệng Anjoye.
Anjoye nháy mắt xù lông.
Anh ta là Nhị thiếu gia ai nghe cũng sợ của LN, tên này dám châm chọc anh ta sao, lá gan đúng là không nhỏ!
Không được, đợi lát nữa phải tìm người đánh tên này một trận mới thỏa!
- Ê này, anh có biết nói tiếng người hay không thế. Tôi không phải em trai của cô ấy, tôi còn lớn tuổi hơn cô ấy đấy, là anh cô ấy đấy nhé!
- Anh thì anh, tôi là bạn trai của Yên Nhi… Ôi, ngại quá, nói nhầm mất rồi, tôi là bạn nam giới của cô ấy!
Nụ cười trên mặt Đường Phàm không thể chê trách được.
- Anh…
Lúc nào cũng ngang ngược như Anjoye lần đầu gặp người mặt dày hơn cả mình, bị nghẹn họng không đáp lại nổi.
Nhạc Yên Nhi thấy hai người căng thẳng nên vội giải hòa:
- Hai người sao thế, có xem nữa không? Hai người muốn nói chuyện riêng thì tôi không quấy rầy nữa nhé, để cả hai tự nhiên.
- Chị đừng đi, xem cùng em đã!
Anjoye kéo cổ tay cô, sau đó còn quay sang lườm Đường Phàm một cái rồi mới đi về phía giá bày đồ vẽ.
Dù hiện tại không thể vẽ trong thời gian dài nhưng đây là ý tốt của Nhạc Yên Nhi nên anh ta vẫn sẽ nhận.
Chọn lựa một hồi đến khi xem đồng hồ đã thấy sáu giờ hơn rồi.
Dù đang cùng Anjoye ngắm tranh, chọn dụng cụ vẽ nhưng thật ra trái tim cô lại không đặt ở đây.
Dạ Đình Sâm không hỏi địa chỉ của cô, cũng không gọi đến xác nhận lại mà chỉ gửi đi một tin nhắn bảo bảy giờ tới đón.
Nhưng hắn không biết cô ở đâu thì đón kiểu gì?
Hay là…
Gửi nhầm rồi?
Nhạc Yên Nhi càng nghĩ càng thấy có khả năng nên không để ý tin nhắn kia nữa, sợ mình càng mong đợi sẽ càng thất vọng.
Lúc ra khỏi phòng triển lãm cùng Anjoye, đang định lên xe thì một chiếc Rolls Royce quen thuộc đã dừng trước mặt cô, cửa xe vừa hay cũng mở ra.
Là… Dạ Đình Sâm.
Hắn đến thật rồi.
Nhạc Yên Nhi ngây ngẩn, trong thoáng chốc cô không biết phải làm gì nữa.
Hắn ngồi trên xe, đưa một tay ra, đôi môi mỏng nói rằng:
- Lên đây.
Cô nhìn bàn tay kia, cảm thấy thật sự khó tin thế nên không dám đưa tay mình ra.
Nếu hắn lại tùy tiện ném cô cho người khác thì sao, hôm qua Julia còn là người cô biết, nếu là một kẻ xa lạ cướp tiền cướp sắc thì phải làm thế nào?
Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu mất niềm tin với Dạ Đình Sâm thế này?
- Anh muốn gì?
- Yên tâm, không bán cô đâu mà sợ, lên xe đi.
Câu nói đầy vẻ bá đạo, thậm chí mang theo ý không để người khác chối từ.
Nhạc Yên Nhi theo bản năng quay sang nhìn Anjoye, cô muốn có chỗ dựa, có người chỉ dẫn.
Anh ta cười bảo:
- Đi cùng anh ta đi, anh ta dám làm gì chị em băm chết anh ta rồi ném cho chó ăn ngay.
Nghe thế cô mới dám yên tâm.
Dạ Đình Sâm thấy cô còn hỏi ý kiến Anjoye thì không tránh được khó chịu.
Giờ cô còn tin tưởng Anjoye hơn hắn rồi sao?
Hắn không khỏi nhớ tới chiến thư từ Anjoye trưa nay.
- Anh không cần Nhạc Yên Nhi thì tôi cần! Cậu đây cho anh biết từ giờ tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi vợ anh, cẩn thận chiếc mũ trên đầu mình đấy! Anh còn dám động đến Nhạc Yên Nhi thì tôi cho anh xanh từ đầu đến chân!
Anjoye đã bắt đầu theo đuổi Nhạc Yên Nhi.
Hắn cau mày, không thể chịu được việc cô có người đàn ông khác, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô, kéo thẳng vào trong xe.
Nhạc Yên Nhi bị giật mình nên ngã nhào vào người hắn, chóp mũi đã ngửi được mùi hương thanh mát đặc biệt của hắn.
Cô còn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm vang lên:
- Đừng sợ, tôi sẽ không làm cô tổn thương, chỉ đưa cô đi dự tiệc thôi mà.
Nghe thế cô cảm thấy rất nghi ngờ.
Tiệc?
Sao cô không nghe ai nói?
- Tiệc gì?
Cô ngồi thẳng dậy, nghi hoặc hỏi lại.
- Châu Báu Âu Thị và LN gia hạn hợp đồng thành công nên mở một buổi dạ tiệc, mời tôi đưa phu nhân đi cùng.
Hắn thản nhiên đáp.
Cô nghe xong mím môi hỏi lại:
- Đây là yêu cầu của Châu Báu Âu Thị?
- …
Câu hỏi của cô không có đáp án vì Dạ Đình Sâm đã thu hồi đường nhìn rồi quay ra phía cửa sổ.
Trái tim Nhạc Yên Nhi lạnh dần, cuối cùng cô thở dài một hơi.
Giờ hắn đã quên hẳn cô, sao còn nghĩ cho cô được chứ, nếu không phải đối tác yêu cầu căn bản Dạ Đình Sâm sẽ không nhớ ra còn có người vợ như cô.
Nhưng cô lại không nghĩ rằng với quan hệ giữa Dạ Đình Sâm và Âu Duyên Tây mà hắn không muốn thì bên kia vốn không dám yêu cầu gì hết.
- Thế… Đỗ Hồng Tuyết thì sao?
- Nếu cô đồng ý ly hôn thì người đi cùng tôi lúc này phải là cô ấy.
Dạ Đình Sâm không quay đầu nhưng giọng nói vẫn lạnh ghê người.
Nhạc Yên Nhi nghe xong cũng không biết mình có cảm giác gì nữa, bởi những lời gây tổn thương thế này cô đã nghe không chỉ một lần.
Không sao hết!
Tim cô rất khỏe, chịu được tổn thương! Dù sao có thể đứng cạnh hắn là được, cần gì để ý nguyên nhân chứ.
Cuối cùng chiếc xe dừng trước hàng quần áo quen thuộc, là cửa hàng lần trước họ đến, Nhạc Yên Nhi vừa xuống xe đã thấy mặt trước cửa hàng treo đèn màu rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.
Đứng ở đây khiến cô cảm thấy như đã trải qua một đời vậy.
Lần trước tới đây cô còn nhớ Dạ Đình Sâm kén cá chọn canh kinh khủng, xong còn bởi cô và Dư San San say rượu mà phạt cô nữa.
Trừng phạt bằng một nụ hôn!
Chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt, nhưng cô lại cảm thấy là cảnh còn người mất.
Cô bất giác nở nụ cười, tươi cười vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng.
Dạ Đình Sâm thấy thế, trong đôi mắt đen lướt qua cảm xúc khó tả.
- Đang nghĩ gì?
Rõ ràng là một câu hỏi rất lạnh nhạt nhưng chính hắn cũng không biết một câu này đã cất chứa vô vàn thương tiếc cùng yêu chiều.
Nhạc Yên Nhi đang nhớ lại kỷ niệm cũ nên không chú ý tới ngữ khí của hắn, cô cười nói:
- Nhớ lại vài chuyện cũ thôi, trong tiệc của Dior hồi đó anh cũng dẫn em tới đây mua đồ. Em không muốn nói nhiều vì chắc chắn anh không nhớ, xong lại bảo em phiền hà cho xem. Đi nào, mua xong sớm còn đến bữa tiệc kia sớm.
Cô giơ tay định nắm tay hắn nhưng mãi mà không thấy hắn phản ứng gì nên mới nhớ ra tình huống hiện tại, cô ngại ngùng cười bảo:
- Ngại quá, quên mất giờ anh không còn yêu em nữa rồi. Đi nào, vào trong thôi.
Cô thản nhiên rút tay về nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia không che giấu được bi thương, thế mà cô vẫn cố gắng cười rất tươi, như thể không có gì xảy ra hết.
Nhìn theo bóng cô, bàn tay buông bên hông Dạ Đình Sâm chậm rãi siết chặt lại.