Khi ông chủ bắt đầu giới thiệu các loại hoa thì quả là thao thao bất tuyệt:
- Cây thủy sam và phong lan này đặt lên bàn trang điểm của phu nhân thì hợp vô cùng, hàm tiếu và lục la thì thích hợp để đặt trong thư phòng của anh đây.
Còn đây là loại hoa chúng tôi mới nghiên cứu lai tạo ra, giới thiệu riêng với anh chị, nó tên là bỉ dực lan, hoa này đẹp lắm nhé, lúc nở có hình cánh bướm, hai chậu là một cặp, một chậu nở hoa màu đỏ, một chậu hoa màu lam, ngụ ý là vợ chồng gắn bó như chim liền cánh, hợp với đôi vợ chồng mới cưới như anh chị nhất đấy.
Hiểu lầm sâu quá rồi, không giải thích không xong.
Ông chủ à, ông hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là vợ chồng mới cưới… Ừ, không phải vợ chồng mới cưới đâu, chúng tôi đã lấy giấy hôn thú từ lâu rồi.
Đăng kí kết hôn gần một tháng, đối với hắn thì thế là lâu lắm rồi.
Vạn vạn không ngờ, người bình thường không chịu rặn ra mấy câu như Dạ Đình Sâm lại chủ động nói nốt câu nói của cô.
Dạ Đình Sâm! Nhạc Yên Nhi bực mình lườm Dạ Đình Sâm.
Người khác không biết thì thôi, nhưng chẳng lẽ chính anh cũng không biết hay sao? Bọn họ chỉ kết hôn giả mà thôi, sao cứ khiến cho người ta hiểu lầm thế?! Dạ Đình Sâm hạ đôi mắt phượng đen thẳm xuống nhìn cô, rồi thốt ra một câu mang theo giọng mũi:
- Hửm? Má ơi, cái giọng này quyến rũ quá đi.
Dưới ánh nhìn sáng quắc của hắn, Nhạc Yên Nhi cảm thấy câu nói vốn là đúng lý hợp tình của mình lại chẳng thể thốt ra miệng được.
- Xin lỗi, vợ tôi dễ ngượng.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói với ông chủ.
Ông chủ nhìn đôi trai tài gái sắc ân ái liếc mắt đưa tình, thấy chẳng khác gì đang xem phim thần tượng.
Ông cười ha hả rồi xua tay:
- Tôi hiểu mà, hiểu mà.
Nhạc Yên Nhi bị hai chữ “vợ tôi”
làm đỏ lựng cả mặt mày, thế nhưng lại không biết phải rủa xả từ đâu, đành phải bám vào hai chữ cuối cùng rồi kề tai Dạ Đình Sâm mà mắng:
Anh mới dễ ngượng, cả nhà anh dễ ngượng thì có. Ừ, em cũng là người trong nhà tôi mà. Tôi… Đừng quên bây giờ chúng ta là vợ chồng có đăng kí đàng hoàng đấy.
Dạ Đình Sâm mỉm cười nhìn bộ dạng quẫn bách, vừa không cam lòng vừa không phản bác được của Nhạc Yên Nhi.
Hắn xoa nhẹ lên tóc cô rồi đánh ra chiêu chót:
- Ngoan nào.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, làm cho tim cô hẫng một nhịp.
Bùm! Nhạc Yên Nhi cảm thấy máu toàn thân mình đều dồn hết lên mặt cả rồi, hai má cô đỏ lựng lên.
Má ơi, người đàn ông này phạm quy! Đâu ra cách thả thính như thế hả! Dường như Dạ Đình Sâm hoàn toàn không biết mình đã thả một cục thính bự thế nào.
Hắn bắt đầu chọn chậu cây như không có chuyện gì xảy ra.
Chậu này, chậu này, đây nữa… Gói mấy chậu hoa này lại. Không, không lấy mấy chậu này, còn lại gửi hết đến địa chỉ này cho tôi.
Dạ Đình Sâm đưa địa chỉ cho ông chủ.
Ông chủ chưa bao giờ thấy ai mua chậu hoa như thế.
Ông sửng sốt cả người:
- Mua… mua hết á? Trừ khi nói chuyện với Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm quả thực không có kiên nhẫn để đi nhắc lại một câu nói với ai khác.
Hắn lạnh lùng nâng đôi mắt phượng rồi nói rất lãnh đạm;
- Có vấn đề gì à? Ông chủ cảm thấy độ ấm quanh người mình tự nhiên giảm hẳn đi.
Lúc bị hắn nhìn bằng ánh mắt đó thì ông vội vàng đáp:
Không ạ! Dạ Đình Sâm.
Người bị khí thế của Dạ Đình Sâm dọa sợ còn có cả Nhạc Yên Nhi.
Cô nắm tay áo hắn, kéo hắn sang một bên rồi nói:
- Anh mua gì cũng mua kiểu này à? Phí tiền quá đấy, chúng ta mua nhiều chậu hoa thế này về rồi để vào đâu? Mua quần áo cũng thế, mua chậu hoa cũng vậy, cứ bỏ mấy thứ không thích rồi bao hết mang về luôn à? Phí tiền quá luôn đấy!
- Ừ, sân thượng đơn điệu quá, tôi định nhờ mợ Trương sắp xếp nó thành một nhà ấm để trồng hoa, em thấy sao? Dạ Đình Sâm nhìn cô bằng ánh mắt pha chút thâm ý.
Sân thượng? Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó, thế nhưng hết thảy cứ mơ hồ, chẳng rõ ràng chút nào.
Thế là cô gật đầu bảo:
- Cũng được.
Thôi bỏ đi, Dạ đại thiếu gia anh ta không để ý tí tiền ấy, cô lo hộ làm cái gì.
Ông chủ nhanh chóng tính tiền xong xuôi rồi vừa đi tới vừa cười tủm tỉm:
- Anh chị ạ, tổng cộng là sáu ngàn ba trăm lẻ năm mươi đồng, tôi giảm giá cho anh chị, còn sáu ngàn ba.
Nhạc Yên Nhi mất hứng:
- Ông chủ à, ông keo kiệt quá đó, chúng tôi mua tận sáu ngàn tiền hoa mà ông chỉ giảm có năm mươi đồng thôi à?
- Phu nhân ơi, chúng tôi chỉ là sạp nhỏ thôi, nhìn phong thái của hai vị, thì chắc hai vị cũng chẳng để ý mấy trăm đồng tiền đâu mà, phu nhân đừng làm khó tôi nữa.
Đấy xem đi, chỉ tại Dạ Đình Sâm không chịu tém lại mà người ta coi hai người thành kẻ tiêu tiền như rác rồi kìa.
Đáng tiếc là Dạ Đình Sâm có tiền nên không thèm để ý, chứ cô thì để ý lắm đấy.
Đối với Dạ Đình Sâm mà nói thì việc này rất là mới mẻ.
Hắn chưa mặc cả bao giờ, bởi vì thời gian của hắn còn quý giá hơn chút tiền lẻ này nhiều.
Thế nhưng khi thấy Nhạc Yên Nhi nghiêm túc mặc cả với ông chủ, thì hắn không những không cảm thấy cô căn ke mà còn thấy đáng yêu vô cùng.
Lúc hắn nghĩ mình vẫn còn chưa xem đủ thì Nhạc Yên Nhi đã đắc ý đi tới.
- Xong rồi nhé, sáu ngàn tròn, miễn phí ship.
Đôi mắt to tròn lấp lánh, trên mặt ghi rõ mấy chữ: “Mau khen em đi ~ “ Dạ Đình Sâm nhếch môi cười rồi bảo:
Ừ, siêu giỏi. Anh chị à, anh chị quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt? Quẹt thẻ.
Dạ Đình Sâm lấy một chiếc thẻ đen đưa qua.
Ông chủ nhận thẻ đen, nhìn thấy một đống tiếng Anh ghi trên nó thì lắc đầu quầy quậy:
- Anh à, chúng tôi chỉ là sạp buôn bán nhỏ, không quẹt được cái thẻ quốc tế này đâu.
Dạ Đình Sâm cau mày.
Hắn sơ xuất quá, bình thường hắn hay vào những nơi thượng lưu chứ chẳng vào mấy quán nhỏ bao giờ, cho nên không biết rằng những tiệm nhỏ này không quẹt được thẻ đen.
- Không sao đâu, dùng của tôi đi.
Nhạc Yên Nhi nghĩ bình thường đều có Nghiêm lão và thư kí đi cùng nên chắc là Dạ Đình Sâm không mang theo tiền mặt, cho nên cô lập tức vẫy tay rồi nói rất tự nhiên.
Không ngờ lại có lúc cô được tiêu tiền cho Dạ Đình Sâm, cảm giác này thật là sướng quá đi mà.
Cô hào hứng mở túi, tìm kiếm một hồi, sau đó động tác chậm hẳn lại.
Cô ngẩng đầu lên với vẻ xấu hổ:
- Hình như tôi quên ví rồi.
Nhạc Yên Nhi nhìn ông chủ, trong ánh mắt lộ rõ ý đồ.
Ông chủ mỉm cười:
Xin lỗi, tiệm tôi nhỏ nên không cho ghi sổ đâu. Trong cốp xe hẳn là còn ba vạn tiền mặt.
Dạ Đình Sâm bỗng lên tiếng.
Hả? Anh để tiền trong xe làm chi? Con Cherokee là xe của Âu Duyên Tây, nó có thói quen để ba vạn tiền mặt trong mỗi chiếc xe,
nên hẳn là trong chiếc đó cũng có.
Nhạc Yên Nhi như bị sét đánh, để tiền trong xe? Thói quen gì kì vậy? Sao đám nhà giàu này ai cũng kì lạ thế?
- Vậy chúng ta đi lấy tiền về trả cho người ta đi.
Dạ Đình Sâm tính thử khoảng cách đến bãi đỗ xe rồi nói với Nhạc Yên Nhi:
- Em ở đây chờ, tôi đi lấy.
Nhạc Yên Nhi ngây ra, cô ngồi đây chờ để Dạ thiếu đi chạy việc à? Hình như đến thị trưởng cũng không có cái đãi ngộ này đâu.
Nếu quản gia Thẩm mà biết thì chắc là khóc ngất mất thôi.
- Thôi thôi, để tôi đi với anh đi.
Dạ Đình Sâm rất cương quyết:
- Bên ngoài đông lắm, em đừng đi.
Bên ngoài đường hẹp, hàng nhiều, vừa rồi lúc tới đã có người chen lấn bọn họ, Dạ Đình Sâm lặng lẽ chặn lại, phải kìm nén lắm mới không nổi giận.
Bây giờ hắn không muốn cô đi theo hắn chen qua đám đông ấy nữa.
Nhạc Yên Nhi không chịu, vẫn định kì kèo thêm, thì Dạ Đình Sâm lại xoa đầu cô rồi nói với giọng điệu không cho phản đối:
- Nghe lời nào.
Nhạc Yên Nhi quả thực không có chút sức chống cự nào với thái độ này của hắn, đành phải nói nhỏ:
- Được rồi, thế thì tôi sẽ đợi anh ở đây.