Nhạc Yên Nhi làm như không nghe thấy, cô mặc kệ rồi bước theo Trần Lạc.
Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì giận đến đỏ mặt nhưng không thể trút giận được.
Nhạc Yên Nhi hệt như một đống bông vậy, dù cho cô ta có nói khó nghe cỡ nào đi nữa, cô cũng làm như không nghe thấy, gương mặt luôn có vẻ rất bình thản.
Đỗ Hồng Tuyết căm ghét thứ bình thản đó.
Cô ta nhìn chằm chặp rồi mau chóng đuổi theo Nhạc Yên Nhi, định cùng đi một lượt thang máy với cô.
Chẳng ngờ vừa bước được hai bước, cô ta đã vấp phải thứ gì đó rồi ngã sấp xuống.
Nếu cô ta không nhanh chóng chống tay xuống, có lẽ lúc này đầu gối của cô ta đã đập xuống đất rồi.
- Mày!
Đỗ Hồng Tuyết giận dữ nhìn người bày trò, cô ta không biết Dư San San, chỉ biết Nhạc Yên Nhi có một người bạn thân nhưng cô ta chưa bao giờ để ý tới chuyện đó, vậy nên cô ta cũng không điều tra về Dư San San.
Dư San San đắc ý nhướn mày:
- Gọi bà mày làm gì?
- Mày là bà ai?
- Tao là bà mày!
Đỗ Hồng Tuyết biết mình đã bị quấn theo nên vội vàng ngậm miệng, cô ta hung dữ nhìn Dư San San, cáu gắt:
- Được, chúng mày hợp tác bắt nạt tao, mày đối xử với tao thế nào, tao sẽ đối xử với Nhạc Yên Nhi như thế. Mày thích ra mặt cho nó lắm phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện.
- Mày mà dám động đến Yên Nhi, bà mày sẽ tế mày!
Dư San San nổi điên, cũng may có A Đức cản cô lại.
Đỗ Hồng Tuyết giật mình, nhưng có A Đức ở đây, cô ta đắc ý cười:
- Cứ chờ xem.
Nói xong, cô ta lắc hông, đắc ý bước đi.
Nhạc Yên Nhi và Trần Lạc thì đã ở trong thang máy.
Bây giờ là lúc buổi họp tạm nghỉ, cuộc họp được trực tiếp với công ty mẹ bên kia nên ở đây không có ai.
Nhạc Yên Nhi bước vào phòng họp, một không gian rất lớn, bàn ghế sắp xếp đâu vào đấy, phong cách chỉ có hai màu trắng và đen rất lạnh lùng.
Người đàn ông kia ngồi ở vị trí chủ tọa, một tay đặt trước ngực, một tay xoa mi tâm. Hắn nhắm mắt, có vẻ rất mệt mỏi.
Một buổi sáng làm việc với cường độ cao, mệt là bình thường.
Trần Lạc định gọi hắn nhưng Nhạc Yên Nhi cản lại.
Cô rón rén bước tới, vòng ra phía sau hắn, đôi tay nhỏ khẽ bóp vai cho hắn.
Dạ Đình Sâm khẽ run, sau đó hắn lên tiếng:
- Y Bạch, không cần đâu.
Bàn tay nhỏ khựng lại.
Anh ấy tưởng mình là Đỗ Hồng Tuyết!
Cô cảm thấy đắng chát nhưng vẫn tiếp tục xoa bóp mà không nói gì.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cũng có thể làm chút chuyện vì hắn.
Trước đây, mình quả thật là không biết điều, là vợ nhưng chưa bao giờ cẩn thận chăm sóc cho chồng. Việc xoa bóp thế này, gần như cô sẽ không bao giờ làm, ngược lại là Dạ Đình Sâm thường xuyên xoa bóp cho cô.
Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên bên ngoài phòng họp, Dạ Đình Sâm mở mắt, giữ tay Nhạc Yên Nhi rồi kéo cô ra phía trước.
- Cô không phải Y Bạch, sao lại không nói gì?
Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
Sỉ nhục lớn nhất trong đời không có gì hơn được chuyện chồng lại đi hỏi vì sao vợ mình không phải một người phụ nữ khác.
- Em không nói đấy, anh muốn gì?
Nhạc Yên Nhi nói.
Bị hắn nhận lầm đã rất khó chịu rồi, hắn còn mắng cô nữa, mắng cái gì mà mắng?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, không nói gì thêm. Trước khi Đỗ Hồng Tuyết bước vào, hắn buông lỏng tay Nhạc Yên Nhi ra.
Đỗ Hồng Tuyết vừa vào thì thấy hai người họ đứng sát nhau như vậy, mặt cô ta xanh mét, mau chóng bước tới, đẩy Nhạc Yên Nhi sang một bên.
Nhưng khi nhìn về phía Dạ Đình Sâm, cô ta lại cực kỳ dịu dàng:
- Đình Sâm, anh chưa ăn cơm phải không? Em tới nhà hàng hữu cơ mua thức ăn cho anh này, là món chúng ta hẹn hò ăn uống ở ngoài, được không?
- Được.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn đồng ý thì biết mình không nói sẽ hết cơ hội, dù kết quả cô đã biết, nhưng cô vẫn cố chấp lên tiếng:
- Em bảo nhà bếp làm chút đồ ăn, anh... ăn không?
- Cô có nhầm không? Không nghe thấy Đình Sâm...
Đỗ Hồng Tuyết chưa dứt lời thì Dạ Đình Sâm đã lạnh lùng nói:
- Cô không có mắt không có tai à? Không thấy Y Bạch đã mang cơm tới rồi sao? Làm ơn ra ngoài đi, đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa.
Hắn vẫn lạnh lùng như thế.
Lạnh đến tận xương tủy, buốt giá vào tận tim Nhạc Yên Nhi.
- À, khi nãy là mắt mù tai điếc.
Cô khẽ đáp rồi siết chặt phần cơm trên bàn, quay người rời đi.
- Phu nhân.
Trần Lạc thấy vẻ cô đơn của cô thì lo lắng gọi.
- Trần Lạc, anh ăn cơm cùng tôi nhé?
Trần Lạc còn định nói gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu, chờ Nhạc Yên Nhi ra ngoài rồi, cậu đóng cửa phòng họp lại.
Trong nháy mắt đó, đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm hiện lên vẻ đau khổ.
Rất đau, rất đau.
Cảm giác làm tổn thương Nhạc Yên Nhi đau đến độ tê tâm liệt phế.
Hai người vào phòng nghỉ, Nhạc Yên Nhi mở hộp cơm ra, bên trong có hai món ăn, một món canh, hai phần cơm.
- Anh không kén ăn chứ? Những món này làm theo khẩu vị của Dạ Đình Sâm, anh ăn được không?
- Được.
- Canh này cũng chuẩn bị cho anh ấy, anh uống đi, xin lỗi nhé, tôi không muốn lấy anh ra để thay thế đâu, chỉ là lãng phí quá thôi.
- Tôi biết, cô đang mang thai mà, tranh thủ uống lúc canh còn nóng đi, đừng ép buộc bản thân quá. Phu nhân, tôi cũng không chịu nổi, bây giờ cô vất vả quá.
Trần Lạc khuyên nhủ.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn cậu:
- Anh đang khuyên tôi bỏ cuộc à? Ngay cả anh cũng khuyên tôi từ bỏ Dạ Đình Sâm sao?
Câu hỏi này rất nặng nề.
Sắc mặt Trần Lạc trở nên phức tạp, chẳng biết đáp lại thế nào.
Chẳng lẽ lại khuyên Nhạc Yên Nhi rời khỏi chủ tịch hay sao?
- Ăn cơm thôi.
Cuối cùng, Trần Lạc đành đánh trống lảng, mau chóng ăn cơm.
Nhạc Yên Nhi mím môi, cô ăn mà cảm thấy rất khó chịu.
Cô không ăn nổi, chờ cho tới khi Trần Lạc ăn xong, bát cơm của cô vẫn còn một nửa. Trần Lạc khuyên nhủ mãi, cô mới miễn cưỡng uống hết bát canh.
Ngay khi cô đang dọn dẹp đồ, Dạ Đình Sâm xuất hiện ngoài cửa.
Đôi mắt đen nhìn thẳng vào hộp cơm, hắn cau mày.
Chết tiệt, cô ấy ăn ít vậy sao?
Siết chặt nắm đấm, cố nén cơn giận. Hắn lên tiếng, giọng còn lạnh hơn bình thường:
- Cô Nhạc, cô đã mời luật sư chưa?
- Không, tôi tự mình đám phán, được chứ?
- Tất nhiên là được, mời tới phòng họp.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi bước đi.
Dạ Đình Sâm đi sau cô, nhìn bóng lưng gầy gò của cô, hắn siết chặt tay lại. Cuối cùng, bàn tay hắn rũ xuống, không làm gì cả.