Bác sĩ bị câu hỏi thẳng thắn này làm giật mình.
- Có được không bác sĩ?
Nhạc Yên Nhi hôm nay đã rơi vào tình thế bắt buộc, không thành công thì cũng thành nhân, cô thấy bác sĩ im lặng nên hỏi tiếp.
- Theo lý thuyết thì được nhưng hai người phải chú ý một chút, có vài tư thế thích hợp khi mang thai, tôi sẽ gửi ảnh cho cô.
Ảnh...
Xấu hổ quá.
- Cảm ơn bác sĩ, nếu lần này thành công, tôi sẽ có lì xì cảm ơn!
Nhạc Yên Nhi cúp máy, chẳng mấy chốc cô đã nhận được hình ảnh từ bác sĩ.
Quả nhiên rất xấu hổ.
Cô cẩn thận xem rồi cất di động đi, sau đó nhớ ra chuyện gì, cô lại quay lại hỏi lễ tân:
- Ừm... Có... có hương thúc tình trong truyền thuyết không?
- Thưa cô, chỗ chúng tôi là khách sạn tử tế.
Lễ tân bị dọa sợ.
Nhạc Yên Nhi thấy vẻ mặt lễ tân thì mới nhận ra yêu cầu của mình có ý nghĩa khác.
Đành chịu thôi, đêm đầu của hai người là do bị chuốc thuốc mà!
Nếu cả hai cùng tỉnh thì không tìm được trạng thái khi đó nữa.
Thấy ánh mắt dò xét của lễ tân, Nhạc Yên Nhi mặt dày cỡ nào cũng không hỏi nổi nữa.
- Xin lỗi, là tôi đường đột rồi.
Cô lập tức rời đi.
Tới trước cửa thang máy, Dạ Đình Sâm đã đứng đó chờ.
Hai người cùng bước vào trong, Dạ Đình Sâm nhìn gò má ửng đỏ của cô, hỏi:
- Làm việc gì trái lương tâm à?
- Không, chỉ là thấy nóng quá thôi, anh không thấy thế à?
- Không.
Hắn nhếch môi che giấu nụ cười, hờ hững đáp.
Nhạc Yên Nhi không dám nhìn Dạ Đình Sâm vì đang chột dạ.
Hai người tới tầng ba mươi, mở cửa phòng tổng thổng ra, Nhạc Yên Nhi mong đợi nhìn sang Dạ Đình Sâm.
- Anh có ấn tượng với căn phòng này không? Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đây, em uống rượu bị chuốc thuốc, Bạch Nhược Mai để trợ lý của cô ta dìu em tới đây, kết quả là anh vừa thấy em thì như bị mê hoặc, lao tới em như hổ đói vậy.
Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nói bừa.
Dạ Đình Sâm nghe cô kể bừa thì nhíu mày.
Con nhóc này cố ý hả?
Hắn cúi đầu nhìn dáng người cô, sau khi nghiêm túc nhìn kỹ, hắn cảm thấy sau nửa tháng không gặp, hình như cô đã béo lên thì phải.
- Cô chắc chắn lúc đó tôi không bị mù chứ?
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, gượng cười.
- Được rồi, thật ra lúc đó anh bị Nghiêm lão chuốc thuốc vì họ lo lắng anh không có phản ứng với phụ nữ.
Nhạc Yên Nhi bước tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng theo đó tràn vào.
- Anh không có ấn tượng gì à? Chiếc giường này và những chuyện xảy ra giữa chúng ta ấy?
Cô thấp thỏm hỏi, tim đập thình thịch, giọng nói mong chờ.
Dạ Đình Sâm nhìn chiếc giường.
Lúc ấy, thuốc có tác dụng, dù lý trí bảo hắn ngừng lại nhưng bàn tay của người con gái ấy quá tuyệt vời, nó cứ vuốt ve trên người hắn khiến hắn muốn chiếm lấy cô.
Nếu lần đầu tiên là do tác dụng của thuốc, vậy thì những lần sau đều là do tình cảm của hắn.
Hắn muốn bên cô dài lâu, mỗi ngày thức dậy đều thấy cô bên cạnh, sau đó tự tay chuẩn bị bữa sáng, nhìn cô mỉm cười ăn hết. Đó chính là cuộc sống mà hắn muốn.
Nhưng bây giờ hắn không thể nói ra, ít nhất là lúc này, vẫn còn chưa tới thời cơ.
Hắn biết Nhạc Yên Nhi mong chờ điều gì, thế nhưng càng mong chờ nhiều, thất vọng sẽ càng lớn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại.
Dạ Đình Sâm không đáp mà quay người rời đi.
Nhạc Yên Nhi cuống lên:
- Này, anh định đi đâu?
Cô đuổi theo sau, thấy hắn đang chờ thang máy, cô vội vàng bước tới, ói:
- Nếu anh không muốn ở đây thì chúng ta đi chỗ khác.
- Không cần.
Hai chữ ngắn gọn thoát ra khỏi bờ môi mỏng một cách lạnh lùng và quyết đoán.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi sững lại, cô kinh ngạc nhìn hắn.
- Hôm nay dừng ở đây.
Cửa thang máy mở ra, Dạ Đình Sâm bước vào.
Nhạc Yên Nhi đứng ngoài, trơ mắt nhìn thang máy đóng lại, cô không có can đảm bước vào đó.
Vì lúc này cô đã đủ chật vật rồi.
Người đàn ông đứng trong thang máy, vẻ mặt ảo não đấm mạnh vào tường thang máy khiến nó hơi chao đảo.
Bây giờ hắn chỉ hận không thể giết mình.
Nhạc Yên Nhi về phòng một mình, nơi đây là lần đầu tiên của họ, dù hoang đường nhưng lại vô cùng chân thực.
Cô ngồi trên giường, bàn tay nhỏ dịu dàng vuốt ve bụng, khẽ nói:
- Con à, đừng lo nhé, mẹ sẽ không bỏ cuộc, chắc chắn mẹ sẽ làm ba nhớ lại. Nhưng con phải ngoan ngoãn lớn lên, như vậy mẹ mới có động lực được. Lần này mẹ sẽ không rút lui như trước đâu!
Cô đã bỏ lỡ Lâm Đông Lục, cô không muốn bỏ lỡ Dạ Đình Sâm nữa!
Thực sự không muốn.
Nhạc Yên Nhi khép mắt lại, ánh mặt trời ấm áp ban chiều khẽ chiếu lên mặt cô, sưởi ấm trái tim băng giá của cô.
Cô ngồi đó thật lâu rồi mới xuống.
Cô không biết sau khi mình lên taxi, Dạ Đình Sâm mới bước ra, ánh mắt xa xăm nhìn theo.
Nhạc Yên Nhi về đến nhà, Trần Lạc lập tức hỏi thăm tình hình, cô chỉ khẽ lắc đầu.
Sau đó, cô về phòng, thấy đồ đạc của mình còn đó, xem ra hắn không bảo người giúp việc xử lý đồ của cô.
Cô không nản chí.
Dù sao tương lai còn dài, cô còn rất nhiều cơ hội.
Nhạc Yên Nhi đã hỏi Nghiêm lão xem Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết đã làm gì chưa, câu trả lời của ông khiến cô thở phào.
Đúng lúc này, có điện thoại gọi tới, là phu nhân Minh Tú.
Cô vừa nghe đã thấy giọng quan tâm của bà:
- Có khỏe không?
- Vâng, không có vấn đề gì.
Cô nhẹ nhàng đáp.
- Nhóc con, đừng giấu diếm gì với ta, ta là mẹ chồng con, cũng như mẹ con thôi, biết không?
Giống như mẹ...
Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, nỗi đau bị Dạ Đình Sâm bỏ rơi cũng vợi đi nhiều.
Cô ngập ngừng một lát rồi khẽ gọi:
- Cảm ơn... mẹ.
Một tiếng gọi run rẩy, phu nhân Minh Tú nghe xong cũng run lên, nước mắt bà lã chã rơi.
Lúc này, bà mới thấy tội nghiệt trên người mình giảm bớt nhiều.
- Con ngoan, khổ thân con rồi, mẹ mua vé máy bay vào ba ngày nữa, sẽ bay về thăm con.
- Mẹ, mẹ đừng qua, mẹ với Dạ Đình Sâm còn chưa hòa thuận, nếu vì chuyện của con...
Nhạc Yên Nhi chưa nói xong đã bị bà cắt ngang:
- Con không phải lo việc đó, mẹ có chừng mực. Con dâu mẹ bị bắt nạt mà lại bảo mẹ ngồi nhìn không lo, đó là chuyện không có khả năng! Cứ quyết thế đi, có gì mẹ đến nơi rồi nói, con nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đấy.
- Nhưng mà...
Cô chưa nói xong, bà đã cúp máy.
Không hổ là phó chủ tịch LN, là mẹ ruột Dạ Đình Sâm, phong cách nhanh gọn của hai mẹ con giống y hệt nhau.