- Được, chỉ cần cô không quấy rầy tôi và Y Bạch là được.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp rồi bỏ đi.
Khi hai người thoáng qua nhau, Nhạc Yên Nhi có thể ngửi thấy mùi thơm mát thoang thoảng trên người hắn, hệt như là mùi tuyết tan.
Đó là mùi hương của Dạ Đình Sâm, trái tim cô cũng sắp tan chảy rồi.
Dạ Đình Sâm mở cửa bước ra ngoài thì thấy Đỗ Hồng Tuyết đang vểnh tai nghe ngoài cửa.
Trên mặt hắn không có bất cứ thần sắc khác thường nào mà chỉ dịu dàng hỏi:
- Sao lại đến đây?
Nghe lén bị bắt quả tang, Đỗ Hồng Tuyết có vẻ mất tự nhiên. Nhưng thấy hắn không hỏi gì, cô ta chỉ cười:
- Kể ra cũng tình cờ thôi, người phục vụ kia thiếu chuyên nghiệp quá, bất cẩn đổ rượu đỏ lên đồ của em. Em chỉ đành đến phòng vệ sinh lau vậy.
Dạ Đình Sâm thấy vai áo sơ mi của cô ta có một mảng rượu lớn, trông chật vật đến buồn cười.
Hắn lập tức cởi áo ra, khoác lên người cô ta rồi nói:
- Đi thôi.
Đỗ Hồng Tuyết cứng người, sau đó, cảm giác hạnh phúc lập tức ngập tràn vây lấy cô ta.
Cô ta ngọt ngào tựa vào lòng hắn, dịu dàng nói:
- Đình Sâm, anh tốt quá.
Dù không nhận được lời đáp của Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô ta đã thỏa mãn rồi.
Đỗ Hồng Tuyết ngoái nhìn, thấy Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa nhà vệ sinh, mắt ầng ậc nước.
Hừ!
Nếu cô ta không bất cẩn làm bẩn quần áo thì sẽ chẳng đến phòng vệ sinh rồi nghe được đối thoại của hai người này, sẽ không biết Nhạc Yên Nhi mặt dày đến thế, còn dám chạy theo. Cũng may Dạ Đình Sâm bây giờ không để ý tới cô ta.
Những lời của Dạ Đình Sâm khiến Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cô ta muốn nhìn xem Nhạc Yên Nhi còn mặt mũi nào để ở lại biệt thự, mà kể cả có ở lại cũng chẳng sao, cứ ở đó nhìn cô ta và Dạ Đình Sâm ân ái, để cô ta biết khó mà lui.
Nhạc Yên Nhi chật vật ra ngoài, cô thấy họ đang nói chuyện ở phía xa, Dạ Đình Sâm khẽ cười.
Hắn cũng từng nhìn cô như thế.
Cô thất hồn lạc phách trở về chỗ, giọng cười của Đỗ Hồng Tuyết liên tục vang lên, Nhạc Yên Nhi nghe mà khó chịu. Cô cúi đầu, nhìn chiếc đĩa tinh xảo trước mặt.
- Thưa cô, xin hỏi cô dùng gì?
- Tiramisu.
- Đây là tráng miệng, xin hỏi cô cần dùng món chính gì không? Tiệm chúng tôi có...
Tiếng Pháp của Nhạc Yên Nhi không tốt, cô nghe rất vất vả, cuối cùng cô đành lễ phép cắt ngang:
- Không cần, Tiramisu là được rồi, loại ngọt nhất nhé. Cảm ơn.
- Vâng, xin chờ một lát.
Phục vụ mau chóng bưng ra hai phần Tiramisu, Nhạc Yên Nhi cúi đầu ăn.
Ngọt quá. Rất ngọt. Ngọt đến độ làm người ta muốn khóc.
Dù cho Tiramisu có ngọt đến mấy cũng không xua nổi sự đắng chát trong lòng cô.
Nước mắt cô lã chã rơi nhưng không ai nhìn thấy.
Cô múc một thìa Tiramisu lớn có hòa nước mắt rồi nuốt xuống, mùi vị đó cô không miêu tả nổi.
Họ ăn cơm xong thì Nhạc Yên Nhi cũng ăn xong năm chiếc Tiramisu. Thấy họ trả tiền rời đi, cô mới lau nước mắt.
Ra ngoài, cô không thấy xe của Dạ Đình Sâm.
Mất dấu rồi.
Cô ngẩn ngơ nhìn xe cộ qua lại trên đường, nhìn đến độ hoa mắt chóng mặt.
Nhạc Yên Nhi không gọi Trần Lạc đón mình, cô muốn về một mình. Sau khi buồn bã một lát, cô lại trở về là chính mình.
Cô cúi đầu nhìn giày, bên cạnh có một gia đình chờ đèn đỏ. Nhạc Yên Nhi thấy đứa bé đang cười khanh khách, nó ôm cổ cha mình, thân mật kề sát trong lồng ngực người đàn ông kia.
Cô nhìn rất chăm chú, lúc này, họ bắt đầu đi, cô nghĩ là đèn xanh nên cũng bước theo.
Họ vượt qua cô, đi về phía khác, thế nhưng hướng đi của Nhạc Yên Nhi không hề thay đổi.
Bíp!
Tiếng còi xe vang lên. Cô ngước mắt nhìn, thấy một chiếc xe tải trắng đang lao về phía mình, vì khoảng cách quá gần nên xe phanh rất gấp.
Cô ngẩn ra, quên cả né tránh.
Đúng lúc này, một lực kéo cô về phía sau. Nhạc Yên Nhi không kịp chuẩn bị nên ngã ra, đâm vào lồng ngực một người.
Bên tai cô là tiếng chửi rủa:
- Vượt đèn đỏ? Chán sống à?
Nhưng Nhạc Yên Nhi chẳng còn nghe thấy gì nữa, cô đang ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Là Dạ Đình Sâm!
Hắn nhíu chặt mày, nghiêm nghị trách cứ:
- Cô điên à? Đèn đỏ cũng đi?
Tuy hung dữ nhưng trong vẫn có sự quan tâm trong giọng nói kia.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì vội nhìn sang bên kia đường, đúng là đèn đỏ thật. Gia đình kia chỉ đứng ở ven đường bắt xe thôi, cô thì lại tưởng là đã đèn xanh rồi.
Nhạc Yên Nhi không thể nói với hắn rằng mình thất thần là do nhìn hai cha con kia, là do cô đang tưởng tượng hình ảnh hắn và con bên nhau.
Cô nuốt nước miếng, sau đó, cô mặc kệ mọi thứ mà vòng tay ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào lồng ngực hắn.
Thấy cô sát lại, tay Dạ Đình Sâm giật giật định kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại khe khẽ nói, giọng nói yếu đuối làm người ta thương tiếc:
- Có thể đừng đẩy em ra không? Em còn đang sợ.
Giọng nói này vang lên khiến trái tim Dạ Đình Sâm tan chảy.
Hắn híp mắt nhìn về phía camera, rút điện thoại ra, gửi tin nhắn: Xử lý camera khu vực này cho tôi.
Thấy người kia trả lời, hắn siết chặt điện thoại nhưng không đẩy Nhạc yên Nhi ra.
Nhạc Yên Nhi thấy vậy thì chân thành nói:
- Cảm ơn.
Dạ Đình Sâm híp mắt, bất đắc dĩ thở dài. Hắn bế cô về khu vực an toàn rồi nói:
- Nếu ôm đủ rồi mà có thể không dây dưa với tôi nữa thì cứ việc ôm.
Dứt lời, hắn vươn tay ra kéo bàn tay nhỏ của cô, đặt lên hông mình. Sau đó, hắn ghì chặt đầu cô, để cô kề sát vào ngực mình.
Dạ Đình Sâm vẫn như vậy. Vẫn là một tên ngốc!
Nhạc Yên Nhi mỉm cười.
Cô ôm rất lâu, mãi mới lưu luyến buông hắn ra, sau đó cô nói:
- Muốn em không dây dưa với anh á? Nằm mơ!
Dạ Đình Sâm nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Cô muốn gì? Ra giá đi.
Thấy cô đắc chí, sắc mặt hắn rất khó coi. Dạ Đình Sâm ra vẻ khó chịu nhìn xuống, thế nhưng trong đôi mắt phượng lại có ý cười.
Nhạc Yên Nhi không thích lời như vậy, cô cố ý ngửa đầu lên, nói:
- Anh nghĩ em ngu à? Nếu không ly hôn thì em là bà Dạ, muốn gì có đó, lại còn là phu nhân chủ tịch của LN. Nếu ly hôn thì những gì em có chẳng đáng là bao, em không đần thế đâu, hiểu không?