Trần Lạc không ngờ Nhạc Yên Nhi suy nghĩ chu toàn vậy, cậu vội gật đầu:
- Được, tôi hiểu rồi, vậy cô nhất định phải cẩn thận.
- Ừm, lát nữa anh đưa tôi về, tôi có chuyện nói với Lâm Đông Lục.
- Tôi chờ cô bên ngoài.
Nhạc Yên Nhi đi tới trước mặt Lâm Đông Lục, nói:
- Em phải về, chuyện em mang thai, anh giữ bí mật giúp em được không?
Lâm Đông Lục vừa thấy tình hình khi nãy, vẻ mặt của anh cực kỳ phức tạp.
Cứ nghĩ rằng Nhạc Yên Nhi rất hạnh phúc, chẳng ngờ sự thật không phải vậy.
- Yên Nhi... Nếu như... Anh nói là nếu như thôi, anh ta không cần em nữa thì em về bên cạnh anh, được chứ?
Lâm Đông Lục nhìn cô, khẩn cầu.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì khẽ tránh khỏi bàn tay của anh, mỉm cười:
- Anh đã nhớ ra tất cả, hẳn sẽ biết mẹ em là ai, em không thể trở thành người thứ ba chia rẽ gia đình người khác được. Có lẽ nếu anh chưa kết hôn thì em có thể tiếp tục yêu anh mà không yêu Dạ Đình Sâm, nhưng anh kết hôn rồi, em không thể yêu anh được nữa. Bây giờ anh đã có Bạch Nhược Mai, nếu em ở bên anh thì đó chính là xen vào gia đình người khác. Sau này anh đừng nói lời vô trách nhiệm như thế nhé!
Dù cô cười nhưng thái độ thực sự lạnh lùng xa cách.
Lâm Đông Lục biết đây chính là Nhạc Yên Nhi, một Nhạc Yên Nhi cứng đầu đến mức đụng phải tường nam cũng chẳng chịu quay đầu, một khi cô đã quyết thì không gì có thể thay đổi được.
- Anh biết nên làm thế nào, lần này anh hy vọng tên ngốc kia sẽ không bỏ lỡ em.
Lâm Đông Lục chân thành nói, anh cầu nguyện Dạ Đình Sâm đừng như mình, đừng bỏ lỡ người con gái chân thành nhất cuộc đời.
Nhạc Yên Nhi cười gật đầu rồi vỗ vỗ vai anh:
- Chờ đứa bé ra đời sẽ cho anh làm cha nuôi.
- Được.
Anh đồng ý ngay, sau đó anh nhìn cô rời đi.
Trên xe có ba người.
Càng gần tới biệt thự Hoàng Đình, Nhạc Yên Nhi càng thấp thỏm, cô chỉ sợ Dạ Đình Sâm cũng giống Lâm Đông Lục, sẽ mặc kệ mọi cố gắng của cô.
Cô rất muốn tìm thầy bói để hỏi vì sao người mình yêu cứ dần quên mình, có phải mình khắc chồng không.
Cô khóc không ra nước mắt, thôi thì đành tiếp tục xông về phía trước.
Dạ Đình Sâm lái xe vào biệt thự, vừa vào trong đã thấy ảnh trẻ con treo đầy nhà, tim hắn hẫng một nhịp.
Tại sao lại có nhiều ảnh trẻ con thế?
Đỗ Hồng Tuyết thấy vậy thì nhíu mày.
- Những hình này là ai làm?
Cô ta hỏi.
Người giúp việc đáp:
- Là thiếu phu nhân.
- Thiếu phu nhân...
Thiếu phu nhân này tất nhiên là Nhạc Yên Nhi!
- Cô ta muốn làm gì?
- Không biết.
Người giúp việc lắc đầu.
Đồ ăn của Nhạc Yên Nhi chỉ do mình Trần Lạc chuẩn bị nên không ai biết cô mang thai, cũng không hiểu cô treo đầy ảnh trẻ con trong nhà làm gì.
Không nghe thấy đáp án trong tưởng tượng, Đỗ Hồng Tuyết thở phào, hẳn không phải mang thai, nếu cô ta mang thai thì phải có tin truyền về Anh quốc rồi, hơn nữa lúc ở sân bay cô ta cũng chẳng nói gì cả.
- Đình Sâm, em dìu anh lên gác nghỉ ngơi tắm rửa, lát nữa rồi xuống ăn cơm được không?
- Được.
Dạ Đình Sâm lên lầu, vừa tới trước phòng ngủ chính, hắn đặt tay lên nắm cửa.
Đỗ Hồng Tuyết đứng cạnh chờ hắn mở cửa nhưng chẳng ngờ hắn dừng lại, nói:
- Chuẩn bị một phòng cho cô Đỗ.
- Đình Sâm, anh... anh không muốn ở cùng phòng với em, anh chê em à?
Đỗ Hồng Tuyết mở to đôi mắt ướt, cắn môi ấm ức nhìn hắn.
Dạ Đình Sâm không phải người có tư tưởng bảo thủ, hắn có tình cảm với mình, hơn nữa lại áy náy, kể cả mình bị làm nhục, hắn vẫn chắc chắn sẽ kết hôn với mình. Nhưng những ngày này, hắn hoàn toàn không ngủ cùng mình, hành động thân mật nhất chỉ là ôm và nắm tay, không hề hơn, làm sao mình cam tâm được?
- Em đừng nghĩ nhiều, chờ anh giải quyết xong chuyện ly hôn, mọi việc danh chính ngôn thuận đã, nếu không đó sẽ là vết nhơ trong tình cảm của chúng ta.
Hắn bình tĩnh đáp.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì hiểu ngay.
Dù sao bây giờ Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vẫn là vợ chồng hợp pháp, còn cô ta chỉ là kẻ thứ ba.
Dạ Đình Sâm không mong cô ta có thân phận đáng xấu hổ như vậy.
Đỗ Hồng Tuyết như rẽ mây thấy mặt trời, chiều nay họ ly hôn rồi, chẳng lẽ còn không chờ được vài tiếng đồng hồ sao?
Cô ta cười dịu dàng:
- Được, em không quấy rầy anh nữa, em xuống nhà.
- Ừ.
Dạ Đình Sâm nhìn cô ta rời đi rồi mới mở cửa vào phòng.
Trong phòng rất quen thuộc, hơn nữa còn có hơi thở của phụ nữ.
Là mùi thơm nhẹ trên người Nhạc Yên Nhi.
Hắn bước tới đầu giường, thấy trên tủ đầu giường đầy sách liên quan tới việc mang thai và ảnh chụp trẻ con, nhớ tới những khung hình trong phòng khách, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên, là Nhạc Yên Nhi.
Vừa vào nhà, cô đã thấy người hầu dọn sạch hình của mình, cô kêu lên:
- Dừng tay! Ai cho các người đụng vào đồ của tôi?
- Là tôi!
Đỗ Hồng Tuyết cuối cùng đã không cần giả vờ yếu đuối để tranh thủ sự thương cảm của người khác, cô ta đã hoàn toản lộ ra bản tính cay nghiệt và ham hư vinh của mình.
Vừa nghĩ tới việc Nhạc Yên Nhi giễu võ giương oai trước mặt mình khi xưa, cô ta chỉ cảm thấy ghen ghét.
Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ mọi thứ đều đã thuộc về cô ta.
Đỗ Hồng Tuyết vừa xem phòng bếp xong, cô ta soi mói như chủ nhân, ra lệnh thay tất cả những gì mình không thích. Cô ta đang hưởng thụ, chẳng ngờ lại nghe được một giọng nói đáng ghét.
Thấy Nhạc yên Nhi đang giận đỏ mặt, cô ta đảo mắt, hỏi:
- Sao? Muốn có con đến điên rồi à? Ngày ngày xem ảnh trẻ con thế này, không phải là mang thai rồi chứ?
Đỗ Hồng Tuyết không hề biết có một người đứng trên gác đã yên lặng nghe hết những câu này của mình, sau đó, ánh mắt hắn cũng sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bình tĩnh nói:
- Liên quan gì đến cô.
Dù trước đây quan hệ của hai người vẫn bình thường, thế nhưng sau khi thấy Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết ở sân bay, mối quan hệ đó đã hoàn toàn tan vỡ.
- Cô...
Đỗ Hồng Tuyết giả vờ yếu đuối đã quen, cô ta rất ít nói tục, nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy thì giận đến tái mặt nhưng chẳng biết nói lại thế nào.
Nhạc Yên Nhi mặc kệ cô ta, cô nói với giúp việc:
- Đem hết những thứ này về phòng ngủ cho tôi, ai dám cãi lời tôi thì xéo hết!