Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 503

- Nhưng mà… anh ấy bị thương ở đầu đấy! Hơn nữa, anh cũng không rõ tình trạng ở bệnh viện bây giờ, không biết giờ anh ấy ra sao đúng không? Anh có thể lái nhanh hơn chút nữa được không, tôi xin anh đấy.


Nước mắt của cô tuôn trào, cả trái tim cô đều đặt trên người Dạ Đình Sâm, cô chỉ hận bây giờ không thể bay tới bệnh viện xem xem hắn có sao không.
Francis gật đầu:


- Tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cô đi, nhưng tôi cũng phải bảo đảm sự an toàn cho cô, từ giờ cô đừng nghĩ lung tung nữa, nếu không sẽ tự dọa mình đấy!


- Được được được, tôi… tôi không nghĩ nữa, anh lái nhanh lên một chút. Tôi, tôi không nghĩ lung tung, tôi không nghĩ lung tung một tí nào, Dạ Đình Sâm không sao, không thể xảy ra chuyện được…
Cô tự làm tê liệt bản thân, nhưng chẳng có chút tác dụng nào, nước mắt của cô rơi xuống không ngừng.


Cô không ngừng lẩm bẩm cứ như đã phát điên vậy:
- Tôi không nghĩ lung tung, tôi sẽ không nghĩ lung tung, không nghĩ…


Cô thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện này, tối hôm qua hắn còn đang yên đang lành, tại sao sáng ra vừa tỉnh dậy cô lại nhận được tin hắn xảy ra chuyện cơ chứ? Hơn nữa, không có bất cứ ai nói với cô, cô chỉ biết được mọi chuyện thông qua Francis.


Cô đột nhiên cảm thấy bản thân rất cô đơn, nếu như một ngày nào đó Dạ Đình Sâm thật sự chết đi thì có phải tất cả mọi người đều sẽ giấu cô, không nói cho cô biết giống như lần ở thành phố A trước kia không? Ở Anh, lại một lần nữa cô cảm nhận được nỗi buồn tứ cố vô thân.


Nhạc Yên Nhi nhìn cảnh vật đang dần trôi qua ngoài cửa sổ, mỗi lần đến nút đèn xanh đèn đỏ, cô lại thấy lo sợ hãi hùng, vì cô không biết cột đèn giao thông nào là nơi hắn xảy ra tai nạn.


Sao đồ khốn kiếp ấy lại có thể vượt đèn đỏ, sao hắn không biết chịu trách nhiệm với bản thân, lại càng không chịu trách nhiệm với người khác như thế chứ! Khốn kiếp, khốn kiếp! Cô không ngừng mắng thầm trong lòng, nhưng giọt nước mắt trên như những hạt châu trên gương mặt cô vẫn không ngừng rơi xuống.


Lúc này cô cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, đợi đến khi đến bệnh viện, cô cảm thấy như mình đã trải qua cả một thế kỷ vậy.
Francis dùng sắc đẹp dụ dỗ cô y tá nhỏ để lấy được vị trí phòng bệnh VIP, sau đó anh ta liền đưa Nhạc Yên Nhi lên tầng.


- Hai người là ai, chỗ này không được phép vào!
Hai người vừa mới đi ra khỏi thang máy liền thấy có hai vệ sĩ mặc quần áo màu đen đột ngột xuất hiện, không ngờ bọn họ lại cầm súng chỉ vào hai người.
Francis lập tức giơ tay lên đầu hàng:


- Tôi là bá tước Francis, còn đây là vợ của ngài Dạ, bọn tôi đến thăm anh ấy.
- Xin lỗi, thư ký Trần Lạc đã có lệnh, không người ngoài nào được phép vào trong, mời về cho.


Thái độ của vệ sĩ vô cùng cứng rắn, anh ta mặc kệ người trước mắt là bá tước hay phu nhân gì gì, anh ta chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.
- Thế là anh không đúng rồi, anh cản tôi cũng không sao, anh mà cản cô ấy thì gay đấy! Nếu như bị chủ tịch Dạ của các anh biết được thì nhất định sẽ lột da các anh!


- Mời về cho, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
Hai vệ sĩ đã lên nòng cho súng.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ sự an toàn của Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời của hai vệ sĩ kia thì thầm cắn chặt răng, cô ép giọng nói nhỏ với Francis:


- Anh khống chế bọn họ trước, tôi đi vào.
- Gì cơ?
Trên mặt Francis đầy vẻ nghi hoặc, anh ta quay đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, nhưng không ngờ cô đã mặc kệ tất cả mà xông vào.
Tên vệ sĩ kia nhíu chặt mày, cất giọng uy hϊế͙p͙:
- Quay lại ngay, nếu không tôi nổ súng đấy!


Nhưng Nhạc Yên Nhi làm như không nghe thấy mà cứ xông thẳng về trước.
Vẻ mặt của vệ sĩ nghiêm lại, bọn họ thực sự bóp cò.
Sau lưng… đột nhiên vang lên tiếng súng nổ rền vang, dọa Nhạc Yên Nhi giật nảy người.


Cô vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy Francis đang ôm lấy cánh tay của người vệ sĩ kia, vì thế phát súng kia mới bắn lệch, xượt qua người cô, ghim thẳng vào tường, vách tường vẫn còn đang bốc khói trắng nghi ngút.
- Đứng lại, nếu không chúng tôi không khách khí đâu.
Một vệ sĩ khác nói.


Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng, cô nói:
- Bá tước, dựa tất vào anh đấy.
- Lại nữa hả?
Francis cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.
- Trần Lạc! Tôi muốn gặp Dạ Đình Sâm!
Nhạc Yên Nhi lo lắng hét lên.


Lúc Trần Lạc đi ra vừa hay nhìn thấy cảnh một tên vệ sĩ đang chĩa súng vào Nhạc Yên Nhi, cậu ta bị dọa tái cả mặt, vội vàng gầm lên:
- Bỏ xuống, cậu có biết cô ấy là ai không?
Vệ sĩ nghe thấy tiếng của Trần Lạc thì lập tức hạ súng, cung kính cúi đầu xuống.


Trần Lạc đi tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau khi xác định cô không bị súng bắn trúng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
- Phu nhân, sao cô lại đến đây?
- Dạ Đình Sâm sao rồi?


- Chủ tịch… bị thương nhưng không có gì đáng ngại, có tôi và Nghiêm lão chăm sóc là được rồi.
Cậu ta không biết sao Nhạc Yên Nhi biết được chuyện này nhưng trước khi chủ tịch hôn mê có dặn dò không được nói chuyện này cho cô biết, hắn sợ cô lo lắng.


Hơn nữa Nhạc Yên Nhi đang bị giam lỏng ở nhà, theo lý mà nói cô không thể biết được chuyện này mới đúng, vì thế khi thấy cô xuất hiện ở đây cậu ta đã vô cùng kinh ngạc.
- Tránh ra, tôi muốn vào trong thăm anh ấy!
Nhạc Yên Nhi nói bằng giọng tức giận.


Tình cảnh bây giờ giống hệt như lần ở thành phố A trước đó, trước giờ mỗi khi bị thương hắn đều không nói cho cô biết, cho dù buồn bã cũng chưa từng nói rõ lý do.
Tối hôm qua, cô biết hắn và phó chủ tịch nảy sinh mâu thuẫn nhưng cụ thể thế nào cô không rõ, hắn không nói, cô cũng không hỏi.


Điều này không có nghĩa là cô không biết, chỉ là cô không muốn làm khó hắn mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn bị thương rồi mà còn giấu cô, cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Trần Lạc nhìn cô với vẻ khó xử, cậu ta cười cay đắng:
- Phu nhân, cô đừng làm khó tôi nữa.


- Nếu như anh không để tôi gặp anh ấy, cũng được thôi, tôi sẽ ly hôn với Dạ Đình Sâm! Dù gì chuyện gì anh ấy cũng không nói cho tôi biết, tôi cũng không cần biết nữa, hoặc là anh để cho tôi vào thăm anh ấy, hoặc là tôi sẽ đi ngay bây giờ!
- Cô…


Trần Lạc thực sự thấy vô cùng khó xử, đúng vào lúc cậu ta đang không biết nên làm thế nào thì giọng nói của Nghiêm lão truyền ra.
- Thiếu phu nhân, cô vào đi.
Với Trần Lạc, lúc này giọng nói ấy chẳng khác nào âm thanh của trời vậy, cậu ta lập tức tránh ra nhường đường cho Nhạc Yên Nhi.


Có người làm chủ là tốt rồi, mình cậu ta quả thực không dám ra một quyết định lớn như thế. Sau khi vào trong, Nhạc Yên Nhi nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, phần đầu bị thương của hắn được quấn nhiều lớp băng, bên trên còn có vết đỏ do máu thấm ra.


Người đàn ông này cứ như đang ngủ vậy, ngoại trừ gương mặt tái nhợt ra, trông hắn vẫn lạnh nhạt như thường.
Cho dù đang nằm mơ, hai mày của hắn vẫn chau lại, dường như trong giấc mơ vẫn có rất nhiều chuyện để hắn phải bận lòng.


Cô đột nhiên cảm thấy Dạ Đình Sâm thật sự quá vất vả, từ trước đến nay hắn chưa từng được thực sự thả lỏng một ngày nào.
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, vừa nghĩ tới người tối hôm qua còn yên lành, nay lại nằm im bất động ở đây, cô thấy lòng mình rất khó chịu.


Nước mắt chảy dọc theo gương mặt cô xuống, dường như cô đã mất đi giọng nói của mình.
Nghiêm lão đứng bên cạnh không đợi cô hỏi đã lên tiếng:


- Bác sĩ nói không có gì đáng ngại cả, chỉ tạm thời bị hôn mê thôi. Thiếu gia không được nhạy bén lắm nên không biết phải xử lý chuyện này thế nào mà chỉ biết lén giấu cô, điểm này đúng là ngài ấy không đúng, nhưng ngài ấy sẽ không thay đổi đâu, vì ngài ấy yêu cô, không muốn nhìn thấy cô buồn rầu khổ sở.


Tôi biết, lần này thiếu phu nhân rất tức giận, chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng chúng tôi không còn cách nào khác. Thiếu gia là người thế nào thiếu phu nhân hẳn cũng biết, ngài ấy đã nói gì là bắt buộc phải làm, chúng tôi chỉ được phép tuân theo mà thôi.