Trong cuộc hỗn loạn này, có người lên tiếng:
- Anh rể, làʍ ȶìиɦ hình nhuốm máu thế để làm gì, em cho anh một đề nghị, anh cứ đưa Cố Tâm Nguyệt đến đồn cảnh sát đi.
Là Giang Sở Thù.
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi Dạ Đình Sâm là anh rể, Dạ Đình Sâm cũng nhìn sang vì bất ngờ.
Cố Văn Sinh càng sợ hãi hơn:
- Cậu gọi cậu ta là gì? Cậu có quan hệ gì với Nhạc Yên Nhi? Cậu là...
Giang Sở Thù nhếch mép cười khẽ, trong nụ cười lại có sự hung ác:
- Như ông đoán, tôi là người nhà họ Nhạc.
Cố Văn Sinh choáng váng. Ngay cả ông Cố cũng ngây ra.
Đã nhiều năm như vậy rồi, họ Nhạc chẳng hề quan tâm đến Nhạc Yên Nhi, vì sao bỗng dưng có người nhà họ Nhạc xuất hiện? Thậm chí còn là em trai Nhạc Yên Nhi?
Người duy nhất không bị thân phận của Giang Sở Thù ảnh hưởng là Cố Tâm Nguyệt, cô ta đã bị chuyện khác lôi kéo sự chú ý, hoảng sợ hét lên.
Cô ta muốn giết người, như vậy phải ngồi tù!
Cô ta là thiên kim tiểu thư, nếu đã ngồi tù, có án tích thì về sau phải làm thế nào?
- Không, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát, tôi là thiên kim tiểu thư, làm sao có thể ngồi tù? Tôi không muốn! Cha, mẹ, ông, mọi người cầu xin cho con đi, con không thể ngồi tù được!
Cố Tâm Nguyệt gào thét.
Mẹ cô ta đau lòng nhìn con, bà ta muốn để ông Cố tiếp tục cầu xin nhưng chẳng biết vì sao nghe Giang Sở Thù nói vậy, ông Cố và Cố Văn Sinh như nhớ ra điều gì đó mà không lên tiếng nữa.
Giọng Dạ Đình Sâm vang lên như tiếng nói đến từ địa ngục:
- Các người đối xử với Yên Nhi thế nào, tôi hiểu hết! Từ nay trở đi, LN hủy tất cả mọi dự án hợp tác với Cố Thị, đồng thời sẽ bắt đầu thu mua cổ phiếu Cố Thị trên phạm vi toàn quốc.
- Cái gì?
Sắc mặt Cố Văn Sinh tái nhợt, ông ta đã thoát khỏi sự hoảng loạn do Giang Sở Thù mang lại, dù gì thứ ông ta quan tâm nhất cũng chính là công ty.
Nếu nhà họ Dạ thực sự muốn ra tay với Cố Thị thì địa vị của Cố Thị đã rơi vào nguy hiểm.
Ông ta định nói gì đó nhưng lại bị ông Cố kéo tay cản lại. Ông lão quát:
- Mày câm miệng! Tất cả nghe theo lời Dạ Đình Sâm!
- Ba, nhưng mà...
- Ta bảo mày câm miệng!
Ông Cố đã sử dụng toàn bộ uy nghiêm của mình.
- Còn Cố Tâm Nguyệt.
Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng nhắc tới cô ta, hắn cười lạnh, trong nụ cười là hơi thở chết chóc:
- Nhạc Yên Nhi bị cô chèn ép bao năm thì cô phải chịu từng đấy năm, sau khi cô ra tù thì không được quay lại nhà họ Cố, cũng không được nhận bất cứ trợ giúp nào của họ. Nếu không, Cố Thị thành ra thế nào, tôi không dám hứa!
Chiêu này quá độc ác.
- Không! Anh không thể đối xử với tôi như thế!
Cố Tâm Nguyệt hét ầm lên như nổi điên:
- Anh cứ cắt lưỡi tôi đi, đừng bắt tôi ngồi tù, đừng để tôi sống cuộc sống như vậy! Tôi chết mất, nếu không có sự trợ giúp của người nhà thì tôi sẽ chết! Cầu xin anh cứ cắt lưỡi tôi đi!
Cô ta thà vĩnh viễn không nói được lời nào còn hơn phải ngồi tù và sống cuộc đời như người bình thường.
Giang Sở Thù hiểu rất rõ những thiên kim tiểu thư hư vinh nhưng vô dụng này, vậy nên anh ta mới đưa ra một sự trừng phạt tàn nhẫn như thế.
Với những người cao cao tại thượng này, tra tấn tinh thần mới là đáng sợ nhất.
Ông Cố nghe cháu gái nói những lời như thế thì rất đau đầu.
Ông nghiêm khắc nói:
- Nhóc, ân tình này ta nhớ kỹ, cứ xử lý theo cách của cháu đi, đưa nó tới đồn cảnh sát!
- Ông, ông điên rồi! Hắn đang hại cháu gái ông! Cháu không muốn ngồi tù, cũng không muốn sống cuộc sống bình thường, ông ơi mau cứu cháu. Nhạc Yên Nhi nghe lời ông nhất, ông cầu xin cô ta đi!
Cố Tâm Nguyệt điên cuồng gào khóc khiến người ta đau lòng.
Nếu Cố Tâm Nguyệt phải sống như thế thì đúng là sống không bằng chết.
Vợ chồng Cố Văn Sinh thương con nhưng không dám mở miệng xin tha, bởi lẽ Dạ Đình Sâm không trả thù, cho nó còn sống đã là may mắn, họ nào dám cầu xin gì khác?
Vợ Cố Văn Sinh núp trong ngực chồng không quay ra nữa.
Cố Tâm Nguyệt thấy người nhà không dám van xin thì trái tim như rơi vào hầm băng.
Ánh mắt cô ta trở nên ác độc, chửi ầm lên:
- Một lũ ăn hại, các người chỉ trơ mắt ra nhìn tôi đi tù à? Ông già chết tiệt kia, lúc nào ông cũng thiên vị Nhạc Yên Nhi, tôi chỉ hận mình không đâm chết nó! Những thứ nó có lẽ ra là của tôi, tôi...
Cố Tâm Nguyệt đang gào thét thì một loạt tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch vang lên.
Nặng nề, quy luật.
Giọng nói hờ hững của phó chủ tịch vang lên:
- Ai đang làm ồn ở bệnh viện thế?
- Phó chủ tịch.
Trần Lạc dù gì cũng là nhân viên của LN nên khi thấy bà, anh lập tức chào hỏi.
Giang Sở Thù thấy phu nhân Minh Tú tới thì ánh mắt sáng lên, lùi ra sau nửa bước để ẩn mình vào nơi đám người không thấy được.
Tiếng chào của Trần Lạc với người khác thì bình thường nhưng với Cố Tâm Nguyệt lại cực kỳ có sức hấp dẫn.
Phó chủ tịch.
Đây chẳng phải là mẹ Dạ Đình Sâm sao? Lúc trước chính bà ta định chọn mình làm hôn thê của hắn!
Cố Tâm Nguyệt kích động vô cùng, chẳng biết cô ta lấy sức ở đâu ra mà vùng khỏi hai vệ sĩ, vội vàng chạy tới quỳ trước mặt phu nhân Minh Tú, mừng như điên nói:
- Dì, dì là phó chủ tịch của LN, cũng là mẹ Dạ Đình Sâm phải không?
- Phải, thì sao?
Phó chủ tịch nhìn qua cảnh trước mắt, bà đã hiểu bảy, tám phần sự việc rồi.
Trên đường tới, Beyer đã điều tra mọi việc.
Nếu đúng như điều tra thì đây là con gái Cố Văn Sinh, em gái Nhạc Yên Nhi.
Cô ta cũng là người gây tổn thương cho con dâu bà, khiến cô còn đang nằm trong phòng giải phẫu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt phu nhân Minh Tú lạnh đi.
Nhưng Cố Tâm Nguyệt đã kích động đến không còn đầu óc, hoàn toàn không nhận ra thay đổi nhỏ này.
Cô ta hưng phấn nói:
- Vậy dì có nhớ con không? Con là Cố Tâm Nguyệt, khi trước dì với cha con từng thương lượng để con làm vị hôn thê của Dạ Đình Sâm, dì nhớ không?
- Là cô à?
Bà híp mắt nhìn kỹ cô ta, khuôn mặt khóc nhòe nhoẹt son phấn khiến nhan sắc thật sự lộ ra, quả là vô cùng xấu xí. Mắt cô ta đỏ hồng, tràn ngập vui sướng vì thoát chết, thậm chí còn muốn trả thù.
Bà đã gặp vô số người, vừa thấy ánh mắt Cố Tâm Nguyệt là hiểu ngay.
Đơn giản là muốn dựa vào bà để xoay chuyển tình hình thôi.
Bà đỡ cô ta lên, nói:
- Chuyện này là thế nào? Tôi đến biệt thự nhưng không có ai, quản gia nói mọi người đều ở bệnh viện, có ai ốm à?
Phu nhân Minh Tú giả vờ hỏi.