Chẳng ngờ sau khi cứu người ra, câu nói cuối cùng của cô ta trước khi hôn mê lại là "Sâm, em là Mạnh Y Bạch".
Lời này khiến tâm tình hắn xáo trộn, làm hắn quên việc đi chọn áo cưới cùng Nhạc Yên Nhi, thậm chí chạy tới bệnh viện trong đêm vì sợ cô ta xảy ra bất trắc, tất cả là vì câu nói đó.
Không phải vì tin tưởng mà là vì căm phẫn.
Tất nhiên hắn hy vọng Mạnh Y Bạch còn sống, nhưng hắn không thể chịu đựng được chuyện có người dùng khuôn mặt giống cô ấy để giả danh, để lừa bịp!
Hắn đã quá khoan dung với Đỗ Hồng Tuyết, nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cũng khoan dung như thế, sự tồn tại của cô ta đã khiến Nhạc Yên Nhi bị tổn thương, vậy đừng trách hắn vô tình.
Tất nhiên Đỗ Hồng Tuyết biết nếu chỉ dựa vào một câu nói, Dạ Đình Sâm sẽ không tin, nhưng cô ta có bằng chứng!
- Trước đó không lâu, lúc quay phim em bất cẩn bị thương, cũng vì thế mà em đã nhớ lại tất cả. Năm đó em bị ép nhảy xuống biển nhưng không chết mà được một chiếc thuyền cứu lại, về sau em mất trí nhớ, dùng thân phận Đỗ Hồng Tuyết để sống tiếp. Em biết anh không tin em nhưng chắc chắn anh đã điều tra về em rồi, em và Mạnh Y Bạch giống cả về nhóm máu, giống cả về tướng mạo, thậm chí thời gian em được nhận nuôi cũng trùng khớp với thời gian Mạnh Y Bạch mất tích. Anh giải thích những điều đó thế nào?
Người kia đồng ý tìm lại trí nhớ cho cô ta, quả đúng là như vậy.
Lần này tỉnh lại, Đỗ Hồng Tuyết bất ngờ nhận ra ký ức của mình đã quay về, tất cả những kỉ niệm với Dạ Đình Sâm đều rõ mồn một trước mắt, hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô ta vốn không muốn thừa nhận thân phận Mạnh Y Bạch, nhưng nếu không làm vậy cô ta sẽ mất Dạ Đình Sâm vĩnh viễn.
Năm ấy mình chết vì hắn, hắn không thể bỏ mặc mình. Dù là áy náy cũng được, yêu cũng được, chỉ cần hắn ở bên mình là đủ!
- Anh quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau rồi sao? Đó là một đêm mưa, em với Joanna đi chơi về khuya, gặp anh bị đạn bắn, em đã đưa anh đi viện, cuối cùng mẹ anh xuất hiện, biết em có thể đụng vào anh nên bà để em về cùng anh, để em chăm sóc vết thương của anh. Anh không thích uống thuốc, bắt đầu làm việc là sẽ không dừng lại, thư phòng lúc nào cũng chỉ có hai màu đen và trắng, anh thích ngủ muộn dậy sớm, thường xuyên quá bữa,...
Mỗi câu nói ra, trong đầu cô ta như có một cuộn phim đang chiếu, cuối cùng mắt cô ta cũng nhòe đi.
Dạ Đình Sâm không lên tiếng cản lại, mặc kệ cho cô ta nói.
Mà ngoài cửa, Nhạc Yên Nhi vừa bước tới đã kịp nghe cuộc đối thoại này.
Máu cô như đông lại, cô chỉ có thể đứng trước cửa phòng không nhúc nhích, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ:
Đỗ Hồng Tuyết là Mạnh Y Bạch ư?
Trời ơi, đây không phải chuyện đùa chứ?
Khi nghe được câu cuối cùng của Đỗ Hồng Tuyết, trái tim cô như rơi vào hầm băng, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa cũng ướt mồ hôi lạnh, chân cô nhũn ra, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt mà chẳng có can đảm đẩy ra, giọng Đỗ Hồng Tuyết thì vẫn cứ văng vẳng bên tai.
- Anh không thích nghe nhạc, chỉ thích xem nhạc kịch. Nhưng biết em thích, anh đã đưa em đi nghe hòa nhạc. Anh đau dạ dày, không thích ăn cơm ở ngoài, em liền đi học nấu ăn, mỗi khi anh đi làm, em sẽ để thuốc dạ dày vào túi cho anh, những thứ này em đều nhớ rõ.
Từng câu từng chữ như đang đâm vào tim Nhạc Yên Nhi.
Bây giờ cô mới nhận ra những ý nghĩ trước kia của mình chỉ là dối mình dối người mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Mạnh Y Bạch luôn tồn tại, chỉ có cô không nhận ra.
Nhạc Yên Nhi không còn can đảm nghe tiếp nữa, cô như một người ngoài cuộc nghe Đỗ Hồng Tuyết kể về quá khứ giữa hai người.
Cảm giác này rất đau đớn!
Trái tim cô đã sắp khô cạn rồi.
Cô chậm rãi lùi về sau, nước mắt nhạt nhòa đã che khuất tầm nhìn.
Hành lang rất dài, cô thất thểu bước đi, nhiều lần suýt ngã. Nhạc Yên Nhi vịn vào tường, cô cảm thấy sức lực toàn thân đã cạn kiệt.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Ban đầu, cô không dám so sánh với người còn sống, vậy là cô có thể tự an ủi mình như trước.
Mạnh Y Bạch đã chết, cô không so nổi, bây giờ cô ta sống, vậy cô còn nổi một phần thắng nào hay sao?
Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ, cô chỉ muốn chạy trốn.
Ngay lúc này, trong phòng bệnh, Đỗ Hồng Tuyết vẫn tiếp tục nhớ lại những hồi ức tốt đẹp giữa hai người.
Đôi mắt cô ta say đắm nhìn Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, đôi mắt đen không hề có bất cứ cảm xúc nào, điều này khiến Đỗ Hồng Tuyết sợ hãi.
Nói nhiều như vậy rồi, hẳn là Dạ Đình Sâm sẽ tin mình mới đúng.
Nhưng cô ta không thấy bất cứ sự tin tưởng nào trong mắt hắn cả.
Cuối cùng, Đỗ Hồng Tuyết không nói tiếp được nữa, cô ta há miệng nhưng chẳng nói thành lời.
Lúc này, người đàn ông vẫn im lặng từ đầu mới lên tiếng:
- Nói xong chưa?
- Anh... anh vẫn không tin em à? Em thực sự là Mạnh Y Bạch.
Đỗ Hồng Tuyết khổ sở nói.
- Ồ? Thật sao?
Dạ Đình Sâm cao giọng, vẻ mặt hắn lạnh đến ghê người:
- Cô là Mạnh Y Bạch, rồi sao nữa? Nói cho tôi biết tất cả những điều này, cô có mục đích gì?
Câu hỏi này khiến Đỗ Hồng Tuyết sững sờ.
Muốn gì?
Cô ta suýt chết vì người đàn ông này, bị người khác làm nhục, mười năm nay phải lăn lộn trong giới giải trí, nhận đủ mọi ức hϊế͙p͙.
Bây giờ người đàn ông cô ta yêu lại đối xử với cô ta như vậy sao?
Đỗ Hồng Tuyết cười tự giễu:
- Sâm, anh đối xử với em như vậy ư? Không phải anh vô tình vô nghĩa mà là vì Nhạc Yên Nhi phải không? Dù em nhớ lại tất cả nhưng chưa bao giờ muốn làm phiền hai người, thấy hai người hạnh phúc, em cũng vui vẻ, nhưng vì sao anh lại trở thành thế này?
Đỗ Hồng Tuyết vừa dứt câu, người đàn ông cao lớn với khí chất lạnh lùng tôn quý đã bước tới trước mặt cô ta.
Hắn đứng ngược sáng, cô ta không thể thấy biểu cảm của hắn là thế nào, thế nhưng ánh mắt kia nặng nề như một thực thể, rơi xuống mặt cô ta.
Cuối cùng, hắn đứng trước mặt Đỗ Hồng Tuyết, cô ta ngửa đầu lên nhìn hắn.
Một giây sau, bàn tay lạnh băng của hắn ghìm lấy cổ cô ta, giọng nói buốt giá:
- Gọi tôi là chủ tịch Dạ, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, bởi lẽ cô không trả nổi cái giá đó đâu!
- Sâm... Chủ tịch... Dạ...
Đỗ Hồng Tuyết không thở nổi, cảm giác ngạt thở suýt nữa khiến cô ta sụp đổ.
Lực tay của Dạ Đình Sâm rất lớn, hắn không do dự siết chặt khiến cô ta không thở nổi.
Hắn thực sự muốn giết mình.
Gương mặt tuấn tú kia tới gần, Đỗ Hồng Tuyết cũng càng lúc càng cảm nhận được hơi thở rét lạnh của hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo, tay cũng lạnh giá, ngay cả hơi thở cũng lạnh băng!
Cô ta cuống lên, bởi lẽ cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng!
Kể cả không có dịu dàng thì cũng tuyệt đối không lạnh lùng thế này.