- Từ nhỏ, anh được nuôi dạy như người thừa kế nhưng mẹ không chọn cách bồi dưỡng trong nhà mà ném anh tới châu Âu du học để rèn luyện. Khi cha qua đời, mẹ không cho anh trở về, mãi cho tới lúc tang sự đã xong xuôi, anh mới về đến nhà. Vừa về ngày đầu tiên, anh ở trong phòng cha, nghe thấy mẹ và một người đàn ông nói chuyện với nhau. Nghe thấy lời của họ, anh mới hiểu rằng người phụ nữ kia đã phản bội cha anh. Thậm chí ngay khi thi cốt ông còn chưa lạnh, bà ta đã dẫn hắn về nhà!
Giọng Dạ Đình Sâm cực kỳ yếu đuối, mỗi chữ thốt ra đều rất gian nan, dường như hắn phải cố gắng lắm thì từ ngữ mới thoát được ra khỏi kẽ răng. Có thể hiểu được câu chuyện khi ấy là một sự đau đớn đến không thể chịu nổi với hắn.
Việc đó xảy ra vào mười lăm năm trước, khi ấy hắn mới chỉ là một thiếu niên mà thôi, cha đột ngột qua đời, lại phải gánh thêm đau khổ vì mẹ phản bội.
Bao nhiêu năm nay, hắn đã trải qua như thế sao?
Chẳng trách Dạ Đình Sâm lại ghét phụ nữ, hóa ra đó là do ám ảnh khi xưa?
Beyer nói không sai, có lửa mới có khói, người đàn ông kia chẳng lẽ chính là Lâm Viễn Đường, cha của Lâm Đông Lục?
- Dạ Đình Sâm, chuyện đã qua rồi, anh bỏ qua đi được không? Chẳng phải bây giờ phó chủ tịch vẫn cô đơn đấy sao?
- Đó là vì tên đàn ông kia chết rồi!
Giọng nói hắn lạnh buốt khiến Nhạc Yên Nhi kinh hãi.
Cô không biết phải nói tiếp thế nào, cuối cùng cô chỉ đành dùng sự ấm áp từ cơ thể mình để sưởi ấm cho hắn rồi khẽ nói:
- Em biết anh khó chịu nhưng em chẳng làm được gì cả, em chỉ có thể bên anh thôi. Dạ Đình Sâm, chỉ cần anh cần, em sẽ xuất hiện, sẽ không rời khỏi anh.
Nghe thấy lời của cô vợ nhỏ, suy nghĩ của Dạ Đình Sâm bỗng tỉnh táo hơn nhiều, tức giận trong lòng cũng đột nhiên biến mất.
Nhạc Yên Nhi.
Cô luôn có một ma lực thần kỳ như thế, có thể dễ dàng làm an lòng hắn.
- Yên Nhi, anh phải làm thế nào mới được đây?
Giọng Dạ Đình Sâm đã ôn hòa trở lại, dù hắn có tức tối người khác cũng không nỡ để cô phải chịu cơn giận vô cớ này.
Nhạc Yên Nhi sát bên hắn nên tất nhiên sẽ nhận ra thay đổi này, cô cười:
- Đã không biết làm thế nào thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ em. Nghe lời em là được rồi, em là bà xã đại nhân của anh cơ mà!
- Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn, cho tới khi gặp em.
Dạ Đình Sâm ôm cô thật chặt.
- May mà anh gặp được em đấy chứ không thì làm gì có ai cứu vớt anh! Nếu anh cảm ơn em thật thì đi cùng em xuống nhà, ăn hết cái bánh gato kia đi, nó là do em mất bao công chuẩn bị đấy! Anh còn chưa cầu nguyện nữa, muốn để em công toi à?
Nhạc Yên Nhi giả vờ giận dữ.
Dạ Đình Sâm chỉ đành gật đầu. Hắn làm gì có khả năng từ chối?
Thế là hai người lại xuống nhà, nhưng họ làm sao có thể thấy bánh gato nữa. Cả hai chỉ có thể thấy một đứa nhóc tham ăn đã ăn tới no căng đang vỗ bụng bồm bộp, thậm chí còn ợ một cát rõ to rồi cảm thán:
- Đói bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng cũng được ăn no!
- Bánh gato... của em?
Nhạc Yên Nhi nhìn mặt bàn bừa bộn, cô còn thấy dấu vết của hình người bằng bơ nữa.
Dạ Đình Sâm nguy hiểm híp mắt, hắn bước nhanh về phía trước, túm lấy áo nhóc mập, nén giận nói:
- Ranh con, đang tìm chết hả?
- Ối giời ơi! Em sợ mọi người lãng phí thôi mà, làm sao em biết hai người vẫn ăn? Anh Sâm ơi em biết sai rồi, anh thả em xuống đi, em đền anh một cái bánh gato siêu siêu siêu to!
Nhóc con sợ hãi nói.
Nhạc Yên Nhi thất thần nhìn bơ trên mặt bàn, mí mắt cô giật giật. Buổi tiệc sinh nhật vốn được chuẩn bị kỹ lưỡng giờ đã tan hoang thế này.
Nến không thổi, không ước nguyện, càng không có mọi người chúc phúc.
Đây liệu có phải là một điềm xấu không?
- Được rồi, một cái bánh gato thôi mà, đừng làm khó nó!
Nhạc Yên Nhi buồn bã rũ mắt. Phó chủ tịch đến đúng lúc vừa cắm nến vào bánh, chẳng biết Dạ Đình Sâm đã nhìn rõ chiếc bánh chưa.
Bánh là do cô tự tay làm, còn làm thêm một hình người rất đẹp trai bằng kem, đi giày tây, siêu giống hắn.
Cô còn rất cẩn thận làm thêm nhiều bảng chocolate, mỗi bảng ghi một lời chúc, bây giờ thì hay rồi, Dạ Đình Sâm chẳng thấy cái gì cả.
Nói không buồn là giả, thế nhưng buồn cũng chẳng có tác dụng gì.
- Ranh con lên gác ngay cho anh, nếu không anh sẽ cho mông mày nở hoa đấy!
Dạ Đình Sâm híp mắt đe dọa.
Minh Tinh Tinh nghe thế thì vội vàng nói:
- Em biết rồi, anh mau thả em xuống, em đi ngay!
Chân vừa chạm đất, thằng nhóc đã bỏ chạy như điên.
Nhạc Yên Nhi định rời đi thì Dạ Đình Sâm bất ngờ giữ tay cô lại, đè cô ngồi xuống.
Cô không hiểu ra sao, nhìn hắn đi vào bếp.
Chẳng mấy chốc, hai bát mì nóng hổi được bưng ra.
- Mì trường thọ à?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc.
- Ừ.
Thấy cô đã thoải mái hơn, Dạ Đình Sâm cũng cảm thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều.
Nhạc Yên Nhi được an ủi rất nhiều, thấy hắn chuẩn bị ăn, cô vội gọi:
- Anh chưa cầu nguyện mà!
- Nguyện vọng của anh được thực hiện rồi, không cần cầu nữa.
Hắn mỉm cười, đôi mắt đong đầy tình cảm:
- Được bên em một đời là đủ rồi.
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, chẳng biết hắn nói thật hay không.
- Đúng rồi, quà của em đâu?
- Không có, bữa tiệc này chính là quà em chuẩn bị cho anh, anh còn tham lam đòi thứ khác à?
Cô tức giận nói, sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lại hỏi:
- Sáng nay anh bảo có chuyện muốn nói cho em biết, anh định nói gì thế?
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt Dạ Đình Sâm lập tức trở nên phức tạp.
Một lúc lâu sau, hắn mới cất tiếng:
- Đỗ Hồng Tuyết tới.
- Ừ?
Nhạc Yên Nhi đang ăn mì thì bỗng nghe thấy cái tên quen thuộc này, cô vô cùng kinh ngạc ngước lên nhìn. Lúc này, cô mới nhận ra hắn cũng đang nhìn mình chăm chú.
Đỗ Hồng Tuyết ở thành phố A cơ mà? Sao lại đột ngột xuất hiện tại Anh? Chẳng lẽ có công việc cần cô ta tới sao?
Nhạc Yên Nhi không nghĩ nhiều, cô chỉ buồn bực nói:
- Đây là chuyện anh muốn nói với em à? Cô ta tới thì sao?
- Bị bắt cóc để uy hϊế͙p͙ anh, anh cứu cô ta ra, giờ cô ta đang ở bệnh viện để tĩnh dưỡng. Mai em đi gặp cô ta với anh.
Bệnh viện?
Nhạc Yên Nhi sững người. Cô bỗng nhớ ra mấy hôm trước Dạ Đình Sâm rất bận rộn, hơn nữa còn nói hắn có bạn đang nằm viện, chẳng lẽ đó là Đỗ Hồng Tuyết?
Như vậy đêm đó hắn không về ngủ, cũng không đi chọn váy cưới với cô, tất cả là vì ở bên cô ta sao?
Nhạc Yên Nhi cố gắng tự an ủi, EQ của Dạ Đình Sâm vốn thấp, hẳn là hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn giúp Đỗ Hồng Tuyết thôi chứ không có gì với cô ta cả.
Thế nhưng tâm trạng của cô vẫn cứ chùng xuống.
***