Đợi đến khi Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm bôi thuốc xong ra ngoài lại thấy Minh Tinh Tinh nằm ngủ trước cửa.
- Tinh Tinh?
Cô kinh ngạc kêu lên, không rõ nó ở đây từ bao giờ.
Nó nghe thấy tiếng người nên dụi mắt ngồi dậy, thấy cô thì vội trừng mắt quát Dạ Đình Sâm:
- Anh Sâm, anh xấu quá rồi, ba em bảo đàn ông mà đánh phụ nữ là đàn ông tồi, anh không phải người đàn ông tốt.
- Em nói gì thế Tinh Tinh? Anh ấy đâu có đánh chị?
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu ra sao cả.
- Chị đừng sợ, có em bảo vệ chị rồi! Vừa nãy em ở ngoài cửa rõ ràng nghe thấy chị kêu rất đáng thương mà, chắc chắn là anh Sâm đánh chị đúng không?! Hừ! Chị xinh đẹp làm gì sai mà anh lại đối xử với chị ấy thế hả?
Thằng nhóc tỏ ra rất căm phẫn, đứng chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi như gà mẹ bảo hộ gà con vậy.
Cô nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hết cả lên, lúc này mới hiểu ý Minh Tinh Tinh, xấu hổ đến mức gục cả đầu xuống.
Làm sao giải thích với đứa trẻ này bây giờ?
- Tinh Tinh này… chuyện không giống em tưởng đâu. Anh ấy bôi thuốc cho chị thôi, chị đau nên mới kêu chứ không phải bị đánh đâu!
Cô nói dối cứ như thật.
Dạ Đình Sâm nghe thế rất muốn cười, hắn nhướng mày nhìn cô, khẽ nhếch môi.
Thấy hắn cười trêu tức cô cũng nguýt hắn một cái thật dài, không phải do nụ hôn sâu kia thì tư thế lúc nãy…
Tinh Tinh nghi hoặc nhìn cô, thấy cô không có vẻ khổ sở nên cũng nửa tin nửa ngờ:
- Thật ạ?
- Thật, lưng chị bị bỏng mà, đau lắm.
- Nhưng mà… bôi thuốc lâu thế cơ ạ? Trong viện em thấy năm phút là xong mà? Lúc nãy chị kêu lâu lắm ấy!
Thằng nhóc nói rất nghiêm túc, chỉ sợ cô bị bắt nạt:
- Anh Sâm mà đánh chị nhớ nói với em, em dẫn chị về nhà em, không để chị ở đây để bị bắt nạt được!
Nhạc Yên Nhi nghe thế cũng không biết nên khóc hay cười, đành vội vàng giải thích:
- Vì… lúc nãy đau hơn nên mới bôi nhiều thuốc, xong mới kêu lâu thế đấy.
- Thế là anh Sâm không đánh chị thật à?
- Không mà, ăn nhiều thế cũng nên đi dạo một lát cho tiêu cơm, em thay quần áo đi xong chị dẫn em đi nhé?
Thằng nhóc lầm bầm trong miệng:
- Em có ăn gì đâu mà nhiều…
Nhưng được cùng chị gái xinh đẹp đi dạo nó cũng rất vui, thế nên cuối cùng vẫn ngoan ngoan đi thay đồ.
Mãi Nhạc Yên Nhi mới lừa được Minh Tinh Tinh đi, cô đang thở phào nhẹ nhõm lại thấy người nào đó sung sướng cười trên nỗi đau của người khác, lập tức cô tức tối quát lên:
- Anh còn dám cười à?
Dạ Đình Sâm biết cô dễ xấu hổ, cười nữa chắc chắn sẽ làm cô tức giận.
Hắn khẽ hắng giọng xong mới đi đến trước mặt Nhạc Yên Nhi, nhẹ ôm eo cô rồi nói:
- Em kêu không tệ đâu, anh thích lắm.
- Anh…
Nhạc Yên Nhi cảm thấy thật sự bất lực rồi.
Cô đang định đánh hắn một cái thì lại thấy di động của hắn kêu vang nên cũng ngừng tay.
Hắn nhìn cái tên trên màn hình thì sắc mặt bỗng cực kỳ đáng sợ, cô cũng tò mò liếc một cái, có điều đều là tiếng Pháp nên cô không hiểu gì hết.
Hắn nhìn cô rồi bảo:
- Em đi dạo với Tinh Tinh đi, lát nữa anh phải họp qua video rồi.
Cô biết hắn bận nên ngoan ngoãn gật đầu rồi quay đi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm cứ chăm chú nhìn theo bóng dáng cô đi khuất.
…
Mấy hôm sau Dạ Đình Sâm đều rất bận, rất ít khi có mặt ở nhà.
Nhạc Yên Nhi thì vẫn vừa học ngoại ngữ vừa tham gia khóa đào tạo diễn viên.
Hôm nay lúc cô đang học tiếng ở nhà thì lại nhận được điện thoại của Dạ Vị Ương, bảo cô thay đồ ra ngoài một lát, cô bé đang trên đường tới đón cô rồi.
Nhạc Yên Nhi không hiểu nên hỏi có chuyện gì nhưng cô bé cứ nhất quyết không nói.
Cuối cùng cô bé còn hỏi tin tức của Dạ Đình Sâm.
- Anh em đâu rồi?
- Anh ấy đến công ty có việc rồi.
- Sao cơ? Anh ấy không ở nhà á? Công ty có chuyện gì sao em lại không biết nhỉ?
Dạ Vị Ương cũng thấy khó hiểu, rõ ràng Dạ Đình Sâm hẹn cô đến nhưng hắn lại ra ngoài mất rồi.
Câu này Nhạc Yên Nhi cũng không trả lời được, dù sao đó cũng là chuyện làm ăn, với lại gần đây Dạ Đình Sâm đều rất bận nên cô không hỏi hắn đi đâu làm gì.
Dạ Vị Ương nhíu mày, cuối cùng quyết định gặp mặt rồi nói.
Mười phút sau cô bé tới nơi.
Tuy cô bé bảo Nhạc Yên Nhi thay đồ nhưng cô chỉ thay quần bò và áo sơ mi rất đơn giản, còn đi kèm một đôi giày thể thao trắng, nhìn như thể sinh viên đại học.
Có lẽ nói cô là phu nhân chủ tịch LN cũng chẳng ai thèm tin.
- Chị dâu, sao chị lại mặc thế này?
Dạ Vị Ương hỏi cô.
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi lại:
- Sao thế? Xấu lắm à?
- Không xấu… Nhưng không hề nhìn ra thân phận phu nhân chủ tịch của chị. Chị ăn mặc đơn giản quá sẽ bị người ta coi thường đó!
- Chị thấy ổn mà, với lại… quần áo hở một chút là Dạ Đình Sâm không cho chị mặc đâu.
Nhạc Yên Nhi than thở.
Ai chẳng thích cái đẹp, Nhạc Yên Nhi cũng thế, cũng thích mặc quần áo thật đẹp đẽ.
Cô cũng thích mặc váy ngắn, rồi áo hở vai để lộ xương quai xanh tinh xảo ra, nhưng phải cái Dạ Đình Sâm quản rất chặt, đến giày cao gót cũng vị cấm, lý do là đi nhiều không tốt cho chân!
Dạ Vị Ương nghe thế thì hiểu ngay, bất lực ôm đầu:
- Em thương chị quá chị dâu ạ. Phụ nữ là không được mặc váy ngắn thì khổ sở đến mức nào chứ! Anh của em… đúng là không chấp nhận nổi!
Nhạc Yên Nhi chỉ cười đáp, dù sao cô cũng quen rồi, cô cứ mặc đồ “an toàn” thế này ra đường bọn trộm cắp cũng sẽ không để mắt tới vì nghĩ cô chẳng có mấy đồng cho xem.
- Đúng rồi, em tìm chị làm gì thế?
- Chị cứ đi là biết, tới một nơi vừa đẹp vừa thiêng liêng, chắc chắn chị sẽ thích cho xem!
Cô bé cười gian.
Nhạc Yên Nhi mà Minh Tinh Tinh bị Dạ Vị Ương lôi lên xe, lái thẳng một mạch.
Tới một cửa hàng áo cưới!
Nhạc Yên Nhi vừa bước xuống xe trái tim đã không kìm được đập như nổi trống.
Dạ Vị Ương thấy cô kinh ngạc đến mức không nói nên lời thì cười hỏi:
- Sao nào, em đã bảo chị sẽ thích mà!
Nhạc Yên Nhi gật đầu đồng ý, chuyện hôn lễ giao hết cho Dạ Đình Sâm nên giờ chuẩn bị đến đâu rồi cô cũng không rõ lắm, hắn không nói thì cô sẽ không hỏi, nhưng dù sao trong lòng vẫn cứ nghĩ đến chuyện đó suốt thôi.
***