Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 410

Nhạc Yên Nhi dễ dàng tránh được.
Andy tức đến đỏ cả mặt, ánh mắt vô cùng đáng sợ, thế mà lại quay sang nhìn Minh Tinh Tinh vừa bước vào.
Nhạc Yên Nhi lẽ nào không quan tâm tới đứa con ngoài giá thù này hả?!
Cô ta nhíu mày, tay cũng quơ lấy bình nước, hắt vào thằng bé.
- Ối ——


Minh Tinh Tinh sợ hãi thét to lên, hai tay vội bịt kín mắt nhưng đau đớn trong dự liệu không hề tới, nó sợ run người, từ từ mở mắt ra…
Chị xinh đẹp lao tới che cho nó.
- Chị ơi ——
Thằng nhóc kêu thét lên.
Andy thấy Nhạc Yên Nhi lại trúng chiêu thì cực kỳ đắc ý, lạnh lùng trào phúng:


- Còn bảo nó không phải con hoang của mày hả, bảo vệ nhau thế cơ mà. Hừ! Chắc mày cũng chẳng biết nó là con ai đâu nhỉ?
Cô ta đang thoải mái tuôn ra một tràng xóc xiểm, không ngờ Nhạc Yên Nhi đã quay người bước nhanh lại đây.
- Mày… mày muốn gì?
Cô ta cau chặt mày, dù muốn tránh cũng không kịp nữa.


Nhạc Yên Nhi nắm chặt cổ áo cô ta làm cô ta không thở nổi, mặt mũi đỏ bừng lên không rõ do thiếu không khí hay do cơn tức vừa rồi.
Andy cố gẵng giãy ra nhưng Nhạc Yên Nhi không hề bị ảnh hưởng.
Cô gằn từng chữ, trong giọng nói toát ra sự tàn nhẫn hiếm thấy:


- Andy, cô làm gì tôi cũng được nhưng sao có thể bắt nạt một đứa trẻ chứ! Nước nóng thế mà cô dám hắt vào mặt nó hả?
Cô đang cực kỳ tức giận.
Muốn gì cứ tìm cô, chẳng sao hết!
Nhưng vì sao lại muốn làm hại Minh Tinh Tinh? Thằng bé chỉ là một đứa trẻ con mà thôi!


Có lẽ vì ở cùng Dạ Đình Sâm lâu nên quanh thân cô giờ áp suất giảm đến khó tin, giống hệt lúc hắn tức giận, dù không có khí thế như hắn nhưng cũng đủ khiến người khác sợ hãi rồi.
Mọi người ở đây đều bị giật mình.


Trong lớp Nhạc Yên Nhi có tiếng là người hiền lành, lúc nói chuyện với ai cũng nhẹ nhàng lễ phép, vậy mà họ lại nghĩ lầm đó là yếu đuối dễ bắt nạt…
Dù sao làm cũng làm rồi, Andy nghe thế vẫn vênh mặt trào phúng:


- Hừ! Còn bảo không phải con mày nữa, xem mày thương nó thế nào đi kìa! Thứ đê tiện như mày sinh con cũng chỉ là loại đê tiện thôi, tao cần gì phải nhẹ tay với loại đê tiện đó! Tao chỉ hận không hắt được vào mặt mày, hủy đi cái mặt này để xem mày còn quyến rũ đàn ông thế nào được nữa!


Nghe thế khí thế quanh thân Nhạc Yên Nhi bỗng tắt lịm.
Sau đó là loại cảm giác càng khiến người ta sợ hãi toát ra.
Cô ta dám nói bọn cô đê tiện, bản thân cô ta thì là loại người gì chứ?
Nhạc Yên Nhi không do dự tát vào mặt cô ta, lãnh đạm hỏi:
- Cô nói ai đê tiện?


- Mày… mày dám đánh tao?
Andy bị tát ngây người, trợn mắt giãy giụa.
Móng tay cô ta cắm vào tay Nhạc Yên Nhi tạo thành vết máu nhưng cô vẫn không hề biến sắc.
Vốn gầy gò bé nhỏ như Nhạc Yên Nhi nhưng lúc này lại tỏa ra khí thế đáng gờm.


Cô thấy cô ta không trả lời nên lại đánh tiếp, lần này càng mạnh tay hơn, tạo thành một dấu tay đỏ rực trên mặt Andy.
- Cô bảo ai đê tiện?
Andy đã thấy vị máu trong miệng nhưng vẫn không muốn tỏ ra kém cỏi, kiên cường nuốt ngụm máu này xuống.


- Mày đê tiện, cả nhà mày đều đê tiện, chỉ biết quyến rũ đàn ông, đồ hồ ly tinh không biết nhục!
Andy vừa khóc vừa mắng.
- Cô bảo ai đê tiện?
Nhạc Yên Nhi như một cái máy, liên tục lặp lại vấn đề này, mỗi lần hỏi lại tát mạnh một cái.


Cô đánh đến đỏ cả tay, càng đừng nói đến mặt Andy, bị vả cho sưng cả lên rồi.
- Nhạc! Đừng đánh nữa, cô ấy biết lỗi rồi!


Mọi người vội lao đến cứu người, dù không thích Nhạc Yên Nhi nhưng cũng không ác độc như Andy, không ai dám lấy nước nóng hắt vào trẻ con như thế, nó có làm gì nên tội đâu.


Nhất là người đã có con lại càng đồng cảm, thấy nước hắt về phía Minh Tinh Tinh họ cũng thắt hết cả ruột gan lại, đều theo bản năng định lao tới chắn.
Chuyện của người lớn dù sao cũng không nên lôi trẻ con vào, chúng vốn không liên quan gì hết!


Nhạc Yên Nhi nghe thế nhếch môi cười lạnh, cô bóp cằm Andy đến mức miệng cô ta trào cả máu ra:
- Họ nói cô biết lỗi rồi, thế cô đã biết chưa?
- Khốn khϊế͙p͙! Nhạc Yên Nhi, mày không giết chết tao thì sớm muộn tao cũng giết hai mẹ con mày!
Andy cay độc phun ra một câu này.


Lúc này mắt cô ta đã đỏ rực, lúc nói răng còn dính máu, nhìn rất kinh khủng.
Nghe thế Nhạc Yên Nhi lại cười, ngoảnh mặt nhìn đám người kia:
- Cô ta còn chưa biết lỗi đâu, đúng là làm khó tôi mà!


Cô lại nhàn nhã bỏ một tay cầm chén nước nóng trên bàn lên, hành động này khiến tất cả mọi người sợ hết hồn.
Mấy cái tát vừa rồi của Nhạc Yên Nhi rất đáng sợ, khiến mấy người quan hệ tốt với Andy đều không dám can ngăn.


Không thể ngờ người hiền lành như Nhạc Yên Nhi lúc nổi giận cũng kinh khủng thế này!
Andy thấy thế càng run, cả người cứ giật bắn lên, mắt mũi trợn trừng nhìn cô:
- Nhạc Yên Nhi, mày định làm gì? Đây là trong lớp học đấy, tao mà có chuyện gì mày cũng không yên đâu!


- Chính cô đặt điều nói xấu tôi trước, trong phòng trà có camera đó, tôi không có gì để sợ hết. Cô hắt tôi hai lần thì tôi cũng phải trả đủ mới đúng!
Vừa dứt lời Andy đã hoảng hốt nhìn lên trần nhà, trên đó camera theo dõi đang không ngừng lóe sáng.


Tất cả đã bị ghi lại, đúng là cô ta ra tay trước, nếu làm ầm lên cô ta chắc chắn không thoát được, nhưng… làm sao bây giờ?
Andy cắn môi, biết mình ngu rồi nên vội làm ra vẻ yếu thế, van xin Nhạc Yên Nhi:


- Xin lỗi Nhạc Yên Nhi, tôi biết lỗi rồi, cô đừng trả thù tôi nữa, một chén nước này có thể làm mặt tôi hỏng hết mất!
- Lúc cô hắt Tinh Tinh có nhớ tới nó chỉ là trẻ con không, nếu nó bỏng thì sao?


Nhạc Yên Nhi nhớ tới bộ dáng sợ hãi của Tinh Tinh lúc nãy, nếu chén nước đó thật sự hắt lên mặt nó thì sẽ ra sao?
Cô không thể chấp nhận được.
Cô không phải mẹ nó nhưng bảo vệ trẻ nhỏ là bản năng của phụ nữ, nếu Tinh Tinh có chuyện gì cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho mình được!


Người gây sự lại càng không thể tha thứ!