Nghe thế mắt Nhạc Yên Nhi lập tức cong lên như vầng trăng khuyết, cô lắc tay Dạ Đình Sâm, nũng nịu bảo:
- Chồng em là tốt nhất, thế lúc nào em học được? Hôm nay em cũng không có việc gì, có thể học luôn được không?
- Ừ.
Hắn không từ chối yêu cầu của cô bao giờ.
- Yêu chồng nhất!
Nhạc Yên Nhi vui vẻ kiễng chân, hôn má hắn một cái xong vỗ ngực hắn rồi bảo:
- Anh mau thay quần áo đi, đến giờ đi làm rồi đó!
Dạ Đình Sâm gật đầu, nghiêng người để cô đi xuống.
Không có hắn che chắn cô mới thấy Minh Tinh Tinh đang ngồi trên bàn cơm, miệng ngậm bánh mì, hai tay bé xíu che mắt, nhưng đôi mắt xanh lam vẫn lộ ra qua các kẽ tay, lại còn đang xem rất hào hứng.
- Hai người không tiếp tục à?
Thấy cô xuống thằng nhóc mới bỏ tay ra, nghiêm túc hỏi thăm.
Cô xấu hổ, lườm nó một cái:
- Nhóc con nhìn trộm gì đấy hả!
- Chị ơi, các bạn nữ hôn em đều là hôn miệng á, làm gì có ai hôn má chứ, chị đúng là thiếu chuyên nghiệp quá đi!
Minh Tinh Tinh kháng nghị, nó cho rằng sẽ thấy cảnh gì kích động lắm, thế mà… không phải!
Nó tỏ ra vô cùng thất vọng!
Dạ Đình Sâm đang định lên gác nhưng nghe thấy lời này lại quay xuống, hắn phụ họa:
- Nó nói đúng rồi, em thiếu chuyên nghiệp quá.
Mặt Nhạc Yên Nhi lại càng đỏ hơn.
Bị đứa trẻ này nhìn thấy đã ngại lắm rồi, đã thế Dạ Đình Sâm còn hùa theo nó.
Cô tức tối đẩy Dạ Đình Sâm, lườm hắn:
- Anh nói linh tình gì đấy, định dạy hư trẻ con à!
- Không dạy hư được đâu, ở lớp có nhiều bạn nữ hôn em lắm, ai cũng muốn gả cho em hết! Hai người không phải vợ chồng sao? Thế mà lại không hôn môi à?
Minh Tinh Tinh vung vẩy cánh tay béo mập hào hứng kể.
Thấy hai người không có hành động gì, thằng bé tức tối vỗ bàn:
- Anh Sâm, chị không hôn anh thì anh phải chủ động hôn chị chứ! Ba em bảo có lợi mà không làm là đồ rùa đen!
Dạ Đình Sâm nghe thế lập tức nhướng mày, không ngờ có ngày mình lại bị một thằng quỷ mới năm tuổi mỉa mai, hắn không hề do dự nữa, cúi người chạm vào đôi môi đang hé mở vì kinh ngạc.
Nghĩ đến có trẻ con bên cạnh nên hắn không hôn sâu, vả lại chắc Minh Tinh Tinh cũng không hiểu hôn môi còn có chuyện đưa cả lưỡi vào mới đủ bộ.
Thấy hắn không làm gì tiếp trái tim đang đập bình bịch của Nhạc Yên Nhi mới tạm ổn định, cô cảm nhận được khí thế như băng tan mát lạnh trên người hắn, dù có hơi lạnh lẽo nhưng lại chỉ dịu dàng với duy nhất một mình cô.
Một nụ hôn chỉ kéo dài vài giây nhưng Minh Tinh Tinh cũng hào hứng vô cùng, hai tay béo mũm lại đưa lên che mắt, đôi mắt tròn xoe lại tiếp tục nhìn lén qua các kẽ tay, miệng thì cười vô cùng thỏa mãn, khóe miệng như thể kéo dài tới tận mang tai rồi.
Rời khỏi môi cô như thể Dạ Đình Sâm còn rất nuối tiếc, hắn dịu dàng bảo:
- Đợi tôi đi thay đồ xong sẽ làm bữa sáng cho em.
- Vâng.
Cô nhìn theo bóng hắn rời đi, hai tay xoa đôi má nóng rực, xong lại nhìn Minh Tinh Tinh đang cười vẻ trêu tức bên cạnh thì trợn mắt lên mắng ngay:
- Đồ nhãi con này sao lại biết nhiều thế hả? Có phải do ba em dạy không?
- Hí hí, ông già nhà em bận rộn lắm, làm gì có thời gian để ý đến em. Hầu như em toàn ở một mình thôi, nhưng mà em thích các chị gái xinh đẹp, bảo mẫu ở nhà em đều là các chị xinh đẹp hết đó! Mà em thấy chị vẫn là xinh nhất, chị còn là người cứu vớt cuộc đời anh Sâm nữa cơ mà.
Nhóc con nịnh nọt trơn miệng vô cùng.
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc:
- Sao lại nói thế?
- Người lớn đều bảo đời này anh Sâm chỉ có thể độc thân là cái chắc, chị biết độc thân nghĩa là gì không? Là một mình sống đến tám mươi tuổi, mỗi ngày lẻ loi hiu quạnh ấy! Sau đó mọi người còn bảo anh Sâm mà lấy được vợ thì chắc chắn là do ông trời sai nàng tiên ốc tới cứu vớt đời anh ấy nữa. Chị hy sinh bản thân mình để cứu vớt anh Sâm nên trong lòng em chị là người xinh đẹp nhất!
Minh Tinh Tinh bật ngón cái với cô, trên mặt đều là nể phục như thể chuyện cô ở cùng với Dạ Đình Sâm là vì dân trừ hại không bằng ấy.
Cô bị thằng bé chọc cười:
- Thế em hy vọng anh ấy lấy được vợ hay không lấy được vợ đây?
- Đương nhiên em hy vọng anh ấy không lấy được vợ rồi, như thế chị gái xinh đẹp sẽ là của em thôi! Chị ơi, chị tốt như thế mà lấy anh Sâm đúng là lãng phí, chờ em lớn rồi gả cho em đi, em sẽ lớn rất nhanh đó!
Minh Tinh Tinh dẫm trên bàn, cánh tay cố hết sức vươn ra xa, giống như muốn mình lớn lên thật mau ấy.
Cô nhìn cậu bé tròn vo trước mắt chỉ sợ nó ngã lăn xuống nên vội giơ tay định ôm lấy nó.
Đúng lúc này tiếng Dạ Đình Sâm bất ngờ vang lên, lạnh đến rùng mình:
- Em còn nói linh tinh nữa đừng trách anh đánh gãy chân em rồi quẳng ra đường.
Thằng bé nghe thế lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, đặt mông ngồi lại chỗ cũ bộ dáng nghiêm trang khiến Nhạc Yên Nhi bật cười thích thú.
Nó ai oán liếc qua, tủi thân kể lể:
- Chị xem đi, anh Sâm xấu tính không chứ, toàn bắt nạt em thôi, chị không hối hận thật à?
- Em nói thêm câu nữa thử xem?
Trong lúc nói chuyện Dạ Đình Sâm đã tới phòng ăn, mặt đen như đáy nồi.
- Ối, chị xinh đẹp cứu em, anh ấy muốn giết người này…
Trong một lúc mà nhà ăn đã náo nhiệt vô kể, ngôi biệt thự lạnh như băng này… bỗng có chút cảm giác của gia đình.
…
Ăn sáng xong Dạ Đình Sâm tới công ty chưa được một tiếng đã có giáo viên dạy ngoại ngữ tìm đến cửa.
Dù Nhạc Yên Nhi rất quyết tâm học nhưng xem xét đến trụ cột của cô chưa vững nên giáo viên quyết định tạm thời chưa dạy cô tiếng Pháp để bổ sung vốn tiếng Anh cho tốt đã.
Dù sao lúc ở trong nước ngoại trừ cấp 2 và cấp 3 có học chút ít về tiếng Anh cơ bản thì lên đại học cô cũng học diễn xuất chứ không có cơ hội trau dồi thêm ngoại ngữ, căn bản của cô đúng là rất kém.
Không thể không nói giáo viên mà Dạ Đình Sâm tìm tới trình độ rất cao, đó là một giáo viên người da trắng khoảng năm sáu mươi tuổi, rất giỏi tiếng Trung, khi giảng bài đều rất hay, rất dễ hiểu. Vốn Nhạc Yên Nhi còn khá sợ nhưng sau vài tiết học đã cảm thấy học thêm ngoại ngữ đúng là lựa chọn sáng suốt, trình độ tiếng Anh của cô cũng tăng đáng kể.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua ba ngày, tới lúc cô bắt đầu tham gia khóa học diễn xuất nâng cao.