Minh Tinh Tinh chưa nói xong đã bị Dạ Đình Sâm nhấc bổng lên, hệt như xách một con gà vậy.
Hắn ném thằng nhóc cho Trần Lạc sau đó bước tới chỗ Nhạc Yên Nhi, bàn tay to lớn ôm sát eo cô, tựa như đang tuyên bố chủ quyền của mình.
- Đừng nói lớn lên, đến kiếp sau cũng không có phần em đâu!
Hắn nói rõ từng chữ, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Minh Tinh Tinh thấy thế ức đến khóc nấc lên.
- Chị ơi… chị… chị không thích Tinh Tinh à?
Nó khóc đến mức ruột gan người nhìn cũng muốn nát ra, ánh mắt nhỏ ngập nước khiến ai cũng thương.
Tim Nhạc Yên Nhi nháy mắt mềm xuống, cô nhìn Dạ Đình Sâm, xin hắn:
- Nó chỉ là trẻ con thôi mà, đừng làm thế…
Trần Lạc nghe được không khỏi hô lên:
- Phu nhân đừng coi Tinh thiếu gia như trẻ con, cậu ấy lắm mưu nhiều kế lắm đấy! Chúng tôi đều bị cậu ấy phá rồi, chỉ có chủ tịch mới trị được cậu ấy thôi.
- Nhưng mà nó vẫn còn nhỏ…
- Em đến có việc gì? Ba em đâu?
Dạ Đình Sâm cau mày hỏi, giọng hắn vẫn rất lạnh lùng khó chịu, không hề vì Minh Tinh Tinh còn nhỏ mà dịu dàng hơn chút nào.
Thằng nhóc hít mũi như thể lại định khóc tiếp:
- Ba… Ba em dạo này không khỏe nên không thể chăm sóc em được, ở nhà… ở nhà có mỗi mình em thôi. Thế nên ba mới đưa em tới đây, mong anh sẽ cho em ở nhờ. Ba bảo anh dẫn một chị xinh đẹp về nên em rất tò mò, xong mới muốn đến gặp chị ấy…
Thấy Dạ Đình Sâm vẫn lạnh lùng như thường, không hề có ý thương xót gì mình nên thằng nhóc lập tức thay đổi chiến lược, quay sang nói với Nhạc Yên Nhi:
- Chị xinh đẹp ơi, Tinh Tinh biết lỗi rồi, em không nên chọc giận anh Sâm với anh Trần Lạc. Chị xin giúp Tinh Tinh được không, em đáng thương lắm rồi!
Trên khuôn mặt béo tròn của Minh Tinh Tinh đôi mắt to ướt sũng càng nổi bật, lực sát thương trăm phần trăm đánh gục Nhạc Yên Nhi, nghe thằng bé nói cô cảm thấy Dạ Đình Sâm đúng là quá đáng quá thể.
Cô quay đầu nói với chồng mình:
- Anh cũng nói là con của cậu anh rồi, anh là anh họ nó sao có thể tỏ thái độ như thế? Với lại một đứa trẻ thì có thể gây chuyện gì chứ, anh bảo Trần Lạc thả nó xuống đi.
- Đúng rồi đúng rồi, anh Sâm ơi, Tinh Tinh sẽ ngoan, sẽ không khóc, anh đánh em em cũng không khóc mà, chỉ cần anh cho em ở nhờ thôi!
- Anh… anh còn đánh nó nữa?
Nhạc Yên Nhi giật mình.
Dạ Đình Sâm đang định giải thích nhưng Minh Tinh Tinh lại nhanh mồm hơn:
- Chị ơi… chị đừng hỏi nữa, em biết ai cũng ghét bỏ em, ba em bị bệnh cũng không muốn gặp em. Dù anh ấy có đánh em cũng là do em sai thôi, tất cả đều là lỗi của em!
Nhạc Yên Nhi vừa nghe nó kể lể thế lại càng không chịu nổi, cô bước vội đến trước mặt Trần Lạc, giơ tay kéo thằng bé vào lòng, cậu ta cũng không dám cản cô.
- Chủ tịch…
Cậu thư ký tỏ ra cực kỳ khó xử.
- Dạ Đình Sâm, dù Tinh Tinh có hư thế nào cũng mới có năm tuổi thôi, trong nhà cũng chỉ có mình nó, chẳng lẽ anh đành lòng trả nó về nhà sao? Mà dù anh đành lòng thì em cũng không đồng ý! Tinh Tinh tối nay về nhà với chị nhé, chị thay anh em đồng ý cho em ở nhờ!
- Thôi ạ… Không cần đâu chị, em không muốn chọc giận anh ấy!
Thằng nhóc nhút nhát liếc Dạ Đình Sâm đứng ở xa, trong ánh mắt lóe lên ý cười đắc thắng.
Ngoại trừ Dạ Đình Sâm thông minh đã nhận ra thì Trần Lạc và Nhạc Yên Nhi đều không phát hiện ra.
Thằng bé càng nói càng đáng thương khiến trái tim Nhạc Yên Nhi cũng khó chịu theo.
Không chờ Dạ Đình Sâm nói cô đã tự quyết định:
- Không sao đâu, trong nhà chị làm chủ, chị nói giữ em lại là em sẽ được ở lại!
Minh Tinh Tinh cảm động phát khóc:
- Cảm ơn chị, chị là tốt nhất, xinh nhất nữa!
Nhạc Yên Nhi thấy trên mặt thằng bé không ngừng rơi nước mắt nên vội nháy mắt với Dạ Đình Sâm, ý bảo hắn mau đồng ý đi.
Hắn không để ý tới Minh Tinh Tinh nhưng lại không chống cự được trước ánh mắt van nài của vợ mình, rốt cuộc cũng không phản đối nữa.
Đứa trẻ tinh ranh như Minh Tinh Tinh đương nhiên nhận ra Dạ Đình Sâm đã thay đổi thái độ nên lập tức ngừng khóc, tỏ ra nghẹn ngào hỏi:
- Thế… Thế đêm nay em ngủ cùng chị được không? Lâu… Lâu lắm rồi không có ai ngủ cùng em…
Lời này vừa dứt mắt Dạ Đình Sâm đã híp cả lại.
Giỏi lắm! Thì ra còn đào sẵn hố chờ hắn nữa à!
- Em vừa nói gì?
Giọng Dạ Đình Sâm vô cùng lạnh, khí thế quanh thân như ngưng đọng lại, đè ép người đối diện.
- Chị ơi…
Minh Tinh Tinh hoảng hốt kêu lên xong lập tức trốn ra sau lưng Nhạc Yên Nhi, chỉ ló đầu ra nhìn Dạ Đình Sâm đầy sợ hãi.
Cô lườm hắn một cái, gắt lên:
- Anh hung dữ thế làm gì? Xem xem anh làm nó sợ rồi này!
- Thế… tối nay chị ngủ cùng em được không?
Minh Tinh Tinh vẫn bám riết chuyện này, giọng nói rụt rè đáng thương, lúc nói chuyện còn không ngừng liếc Dạ Đình Sâm, thấy sắc mặt hắn đen xì trong lòng lại càng vui vẻ.
Ba nói đúng rồi!
Chỉ cần thu phục được chị gái xinh đẹp này là coi như thu phục được anh Sâm rồi, ai bảo trước đây anh ta toàn bắt nạt mình, giờ cũng tới lúc báo thù rồi!
Dạ Đình Sâm siết chặt tay, thấy tròng mắt thằng nhãi kia xoay loạn lên là biết nó đang nghĩ gì trong đầu rồi, thế nhưng hắn không thể tỏ ra tức giận nếu không cô vợ nhỏ của hắn sẽ lại không vui.
Cuối cùng hắn thay đổi chiến lược.
Không phải Minh Tinh Tinh chỉ biết giả vờ tội nghiệp à, hắn cũng có thể đấy!
Hắn dùng chất giọng yếu ớt nhất, bảo:
- Yên Nhi, vết thương của tôi còn chưa lành, lẽ nào… em không định bôi thuốc cho tôi à?
Giọng nói quyến rũ chậm rãi nhấn nhá khiến tất cả mọi người nghe được đều thắt hết cả lòng.
Ngữ điệu này đúng là rất tội nghiệp!
Trần Lạc chưa từng nghe Dạ Đình Sâm tỏ ra yếu thế như vậy nên giật mình há hốc mồm.
Nhạc Yên Nhi bị hắn nhắc nhở nhẹ nhàng xong cũng mới nhớ ra còn có chuyện này, lúc cô đang do dự không ngờ Minh Tinh Tinh đứng sau lại nhỏ giọng bảo:
- Chị có thể bôi thuốc cho anh ấy xong lại về ngủ với em mà!
- Minh Tinh Tinh!
Dạ Đình Sâm nhịn hết nổi, thật sự muốn đánh thằng em họ này một trận!
Thằng nhóc nghe được tiếng quát của hắn nước mắt lại rơi rầm rầm.
- Chị ơi… có phải em lại làm gì sai không, em làm gì để anh Sâm tức rồi phải không?!
Chỉ khóc thôi cũng làm Nhạc Yên Nhi đau lòng không thở nổi.
Một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu thế này, không biết ở nhà được yêu chiều thế nào đâu, nếu bé khóc chẳng phải tất cả đều tại cô hết sao!