Người kia vô cùng tò mò, cười hỏi:
- Đừng lo lắng thế, tôi chỉ mới nhắc một câu thôi mà, chẳng lẽ đến nhắc cũng không được à?! Nhưng tôi rất ngạc nhiên, người thế nào mới có thể làm cậu hy sinh nhiều thế, lại còn đồng ý với tôi… Tôi sẽ đến gặp cậu, chờ tôi.
- Được rồi William.
Dạ Đình Sâm thờ ơ đáp một câu xong liền tắt máy, mang bát đũa mới rửa để lên giá.
Hắn lau khô tay rồi ra ngoài, vốn còn sợ Nhạc Yên Nhi sẽ nhận ra điều gì nhưng căn bản cô không hề phát hiện bất thường, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình di động, đang chăm chú xem tạp chí đàn ông, ảnh chụp một đám mẫu nam chỉ mặc đúng nội y sexy!
Mặt Dạ Đình Sâm lập tức đen xì.
Đây là Danny gửi cho cô xem thử một quảng cáo mới, bên kia gửi lời mời hợp tác với cô, anh ta hỏi cô có đồng ý nhận không.
Dù không phải thương hiệu lớn nhưng vẫn là dạng có tên tuổi, Nhạc Yên Nhi quả thực cũng đã động lòng.
Trong lúc Nhạc Yên Nhi cắm cúi tìm hiểu phong cách của thương hiệu thì lại bị Dạ Đình Sâm ôm chầm lấy, cô giật mình suýt rơi cả điện thoại trên tay xuống.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc phía sau cô mới vuốt ngực, cau mày oán giận:
- Làm em sợ muốn chết nè!
- Em đang xem gì thế?
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt hỏi, ánh mắt dính chặt trên mặt cô, khiến cô bỗng chẳng hiểu ra sao.
Cô có tật giật mình, tắt ngay điện thoại xong nhét vào túi, gượng gạo cười nói:
- Không… Em có xem gì đâu!
Mắt phượng híp lại, trong đó tràn ngập ánh sáng nguy hiểm:
- Còn nói dối? Có phải mấy ngày không dạy dỗ em là em quên mất sự lợi hại của chồng mình rồi không hả?
Nhạc Yên Nhi vừa nghe thế đã vội vàng áp đầu vào lồng ngực hắn, nũng nịu bảo:
- Ông xã, vết thương của anh còn chưa lành, đừng xúc động quá mà!
- Lành hay chưa em cứ xem không phải sẽ rõ sao?
Hắn đột ngột cúi xuống, bất ngờ ngậm lấy vành tai cô, cảm giác như điện giật lan tỏa khắp người Nhạc Yên Nhi, cả người cô lập tức mềm nhũn ra.
Cô vội che tai, nhìn hắn vẻ tội nghiệp:
- Ông xã, vết thương của anh chưa lành mà, đừng nghịch nữa! Với lại đang ở đâu chứ… không hay đâu! Ông xã, đừng mà…
Ánh mắt cô vô cùng đáng thương, đôi mắt đen láy đã ngập nước, khoảnh khắc làn mi cong của cô rung lên trái tim Dạ Đình Sâm cũng thắt lại theo.
Cô cắn môi, tỏ ra vô cùng ấm ức, nếu hắn định làm gì thì đúng là cưỡng ép con nhà lành mà…
Dạ Đình Sâm như bóng cao su bị xì hơi, đối với Nhạc Yên Nhi không có cách nào nữa, cuối cùng chỉ đành lườm cô một cái:
- Rồi rồi, nghe em hết. Chiều tôi đưa em ra ngoài chơi vậy.
Nhạc Yên Nhi nghe xong nháy mắt cả khuôn mặt sáng bừng lên, làm gì còn vẻ ủ ê lúc nãy nữa, cô vui vẻ cười nói:
- Thật à? Anh muốn đưa em đi chơi à?
Dạ Đình Sâm nhìn là biết tự bản thân mình không có cách nào nặng lời với Nhạc Yên Nhi được, thậm chí hắn còn muốn yêu chiều cô lên tận trời rồi, về sao phải làm sao bây giờ?
Hắn véo đôi má bầu bĩnh của cô, cười bảo:
- Ừ, đưa em đi chơi, thay đổi không khí một chút.
Dứt lời hắn định ôm cô ra cửa nhưng lại bị cô cản ngay:
- Cho em xuống, lưng anh còn có vết thương đó!
- Yên tâm, vẫn ôm được em.
Dạ Đình Sâm thản nhiên cười, không quan tâm đến ánh mắt người giúp việc, cứ thế ôm thẳng vợ mình ra xe.
Lúc này, ở trang trại rượu Bolton.
Anjoye vừa xem tin nhắn cho biết Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vừa ra khỏi cửa, có vẻ là định đi chơi.
Anh ta nhìn bức ảnh được gửi đến, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh buốt.
Wilson gõ cửa xong tiến vào, cúi đầu thưa:
- Nhị thiếu, bên phu nhân gửi tin đến nói bà ấy không có chuyện gì, chỉ là một tiếng trước có đi spa xong ngủ quên thôi. Người của chúng ta xem camera cũng phát hiện bất thường nhưng lại không điều tra được gì hết.
Mắt Anjoye híp lại:
- Không sao là được rồi, đừng để bà ấy biết.
Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi anh ta cũng đã nghĩ kỹ, hắn làm thế là cho mình một lời cảnh báo, để mình đừng động vào Nhạc Yên Nhi mà thôi chứ cũng sẽ không đến mức làm hại mẹ anh ta thật.
Chẳng qua lại có người dám động vào phu nhân Rose của LN…
Đúng là gan to mà!
- Không điều tra được à?
Anjoye hỏi bâng quơ, một tay còn xoay qua xoay lại nhiệt kế.
Wilson chỉ lắc đầu:
- Giờ vẫn chưa có tin gì. Nhưng người của chúng ta đã điều tra lại từ đầu, trong vòng ba ngày sẽ có tin mới.
- Được rồi, ông ra ngoài đi.
Anh ta xua tay đuổi người nhưng ông không đi ngay.
Ông nhìn Anjoye, hỏi không hề do dự:
- Thiếu gia sao không nói rõ chuyện năm xưa? Đại thiếu gia vẫn cứ nhớ mãi chuyện đã qua đó.
Anjoye nghe xong vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Chính vì anh ta biết Dạ Đình Sâm vẫn nhớ mãi không quên nên mới không thể nói ra.
Trước kia anh ta không nói vì muốn chọc tức Dạ Đình Sâm, để mình tận hưởng cảm giác thắng lợi ngắn ngủi, nhưng giờ không nói vì để bảo vệ một người, đó là Nhạc Yên Nhi.
- Năm đó người kia mà chết thì cũng thôi, nhưng người đó mà còn sống chuyện này sẽ rắc rối lắm…
Anjoye cười lạnh.
Wilson nghe xong sắc mặt nháy mắt thay đổi, ông nghi hoặc hỏi:
- Cậu đang nói… cô Mạnh còn sống ư? Sao có thể chứ?
Nhưng ông vừa dứt lời Anjoye đã ngẩng lên, ánh mắt đen nhìn ông chằm chằm, cười như không:
- Tôi nói Mạnh Y Bạch còn sống à? Có người muốn phá vỡ sự bình tĩnh hiện giờ rồi, xem ra… Có trò hay!
Wilson vẫn chưa hiểu ý anh ta nhưng cũng không hỏi thêm nữa, vì ông biết thiếu gia nhà mình làm gì cũng đều có lý do của cậu ấy.
Sau đó, ông hỏi chuyện mình quan tâm nhất:
- Vậy… Nhị thiếu còn đối đầu với đại thiếu gia nữa không?
- Đương nhiên rồi, sao lại không chứ? Màn kịch này mà thiếu diễn viên sẽ mất hay đấy. Với lại tôi đâu có nhận thua, trò chơi sao có thể dừng lại được chứ!
- Nhưng mà…
- Không có nhưng gì hết.
Giọng Anjoye bỗng trở nên nghiêm túc, cắt ngang lời Wilson định nói:
- Mấy hôm nay ông nói quá nhiều rồi đấy, giờ ông cút được rồi!
- Vâng, thiếu gia.
Ông im lặng, quay người ra khỏi phòng.
Trong căn phòng yên tĩnh Anjoye vẫn chăm chú chơi game như lúc trước, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, Dạ Đình Sâm không tới gặp mình, mà mẹ anh ta cũng không hề bị người bắt cóc…
Cuối cùng anh ta rút nhiệt kế trong miệng ra vứt thẳng vào thùng rác:
- Kẹo que này chẳng ra sao hết, lần sau phải đổi vị khác thôi.