Lâm Đông Lục chân thành nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nói những lời từ đáy lòng:
- Thấy em hạnh phúc thế này, anh cũng mừng. Đứng trên tư cách bạn bè nhé.
Anh còn cố tình thêm câu sau vào.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô không hề chú ý đến câu được Lâm Đông Lục thêm vào mà chỉ thắc mắc:
- Chuyện anh chữa bệnh không cần phải giấu nữa à? Tôi nghe thấy anh vừa mới nói với Dạ Đình Sâm...
- Chỉ cần hắn không biết anh tới đây để chữa bệnh gì là được.
Lâm Đông Lục cười, nghịch ngợm chỉ vào đầu mình.
Dáng vẻ sáng ngời như ánh mặt trời kia khiến Nhạc Yên Nhi sinh ra ảo giác rằng Lâm Đông Lục vẫn là Lâm Đông Lục của ngày xưa, những năm này anh không hề thay đổi, hình như sau khi trải qua rất nhiều chuyện, anh đã quay trở về vạch xuất phát.
Nhạc Yên Nhi thấy anh đã thoải mái được như vậy thì cũng mừng rỡ, nói:
- Anh có thể thoải mái thế này thì tốt quá rồi, giờ ở cạnh anh có ai chăm nom không?
- Có Hank ở cùng anh rồi, em không cần lo. Những chuyện này anh không nói với Nhược Mai nên cô ấy vẫn đang tĩnh dưỡng ở thành phố A.
Câu nói này đã hoàn toàn triệt tiêu những lo nghĩ trong lòng Nhạc Yên Nhi.
Cô gật đầu:
- Ừm, vậy anh tự lo nhé, Bạch Nhược Mai thực sự yêu anh, anh phải an ủi cô ấy cho tốt, gọi điện nhiều vào đấy.
- Yên tâm đi. Thấy em với Dạ Đình Sâm hòa thuận như thế, vậy bao giờ định có con hả?
Lâm Đông Lục giả vờ bình tĩnh nhưng đau đớn trong tim thì chỉ mình anh hiểu được.
Con...
Nhạc Yên Nhi vô thức đặt tay lên bụng. Cô cảm thấy nếu nơi này có một sinh mệnh, đó quả thật là chuyện thần kỳ.
Cô cũng muốn có một đứa con, một đứa bé của riêng cô và Dạ Đình Sâm, thế nhưng dường như thời cơ tốt nhất còn chưa tới.
Khi còn trong nước, hết chuyện này tới chuyện khác dồn dập kéo đến, thậm chí cô còn bị đưa tới Anh một cách quá bất ngờ, bây giờ thì Dạ Đình Sâm vẫn bị thương, mọi việc đều chưa chuẩn bị kỹ càng, rõ ràng không phải là lúc để có con.
Nếu bây giờ mà có con thì quả là vô trách nhiệm với nó.
- Để sau đi!
Nhạc Yên Nhi tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười ấm áp:
- Con thì chắc chắn sẽ có, nhưng không phải bây giờ.
- Vậy nếu em có con thì anh làm cha nuôi của bé được không?
Lúc hỏi ra câu này, giọng anh run nhè nhẹ, vừa cẩn thận, vừa trông mong.
Yêu một người là như thế, yêu ai yêu cả đường đi, yêu hết thảy mọi thứ thuộc về cô ấy.
Cô nghe vậy thì gật đầu ngay:
- Được, vậy về sau anh phải bảo vệ cho con tôi nhé!
- Ừ, anh sẽ chữa bệnh thật cẩn thận!
Yên Nhi, anh sẽ cố gắng sống, sẽ không buông bỏ bất kỳ một hy vọng nào.
Vì em.
Lâm Đông Lục không nói thêm gì về chuyện này nữa. Hai người tâm sự một lát anh mới đứng lên, chuẩn bị về.
Dạ Đình Sâm thấy anh, khuôn mặt hắn quả thực muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu.
Nhạc Yên Nhi tiễn Lâm Đông Lục ra cửa, nhìn theo anh bước lên xe của Hank, cuối cùng cô cũng bình tâm lại.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa sổ trong phòng khách, thấy cảnh này, sắc mặt hắn tối sầm đến đáng sợ.
Nghiêm lão đứng sau lưng hắn lúng túng sờ mũi, ngầm hiểu thiếu gia nhà mình đang ghen lồng lộn lên rồi.
- Khụ khụ... Thiếu gia này, phó chủ tịch hỏi ngài sẽ xử lý việc của Nhị thiếu thế nào, chuyện này trì hoãn đã khá lâu rồi. Có thể mời gia tộc ra mặt để cho cậu ấy một bài học, dù sao suýt nữa ngài đã nguy hiểm tới tính mạng.
Nghiêm lão thầm thở dài, rõ ràng phó chủ tịch quan tâm tới con trai nên mới cực kỳ tức giận với hành vi của Nhị thiếu, vậy mà bà vẫn cứ dùng giọng điệu bàn công việc để hỏi.
Như không hề nghe thấy, Dạ Đình Sâm chỉ cúi đầu như đang nghĩ ngợi.
- Thiếu gia, ngài nghe thấy không ạ? Phía Nhị thiếu...
Nghiêm lão đợi một lúc nhưng không nhận được câu trả lời, ông hỏi lại.
- Yên lặng theo dõi động tĩnh.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, có vẻ khó chịu.
Nghiêm lão biết nếu còn hỏi nữa thì hắn sẽ nổi giận, nhưng phía phó chủ tịch đang chờ câu trả lời, ông chỉ đành kiên trì hỏi tiếp:
- Thiếu gia, đã yên lặng theo dõi động tĩnh nhiều ngày rồi, Nhị thiếu bị thương nặng, nghe người trong trang trại rượu nói cậu ấy bị một trận bệnh nặng, bây giờ còn chưa khỏe.
Đúng lúc này, Nhạc Yên Nhi vào tới nơi, nghe thấy Nghiêm lão nói vậy, cô cảm thấy đau lòng, vội vàng hỏi:
- Ông bảo Anjoye làm sao cơ?
Bây giờ Nghiêm lão có muốn phủ nhận cũng đã muộn, chỉ đành trả lời thật:
- Nghe nói cậu ấy bị bệnh, đến giờ vẫn nằm liệt giường.
Nhạc yên Nhi trợn tròn mắt:
- Gì cơ? Sao lại nặng vậy? Không được, tôi phải qua thăm cậu ấy xem thế nào!
Từ khi biết được tình cảnh ngày đó qua lời kể của Trần Lạc, cũng biết Anjoye là người cứu Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng hiểu không phải Anjoye muốn có tất thảy mọi thứ của Dạ Đình Sâm, thậm chí anh ta còn coi trọng tính mạng hắn hơn tính mạng bản thân mình.
Bình thường, Anjoye luôn rất nhiều lời, thế nhưng bản chất anh ta cũng giống Dạ Đình Sâm vậy, không bao giờ thực sự để lộ những suy nghĩ trong lòng ra.
Dựa vào chuyện Anjoye cứu Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi biết anh ta không hề hư hỏng như những gì bộc lộ ra ngoài.
Nhưng với tính cách như vậy đã khiến xung quanh không có một ai quan tâm tới anh ta, nếu bệnh nặng, chỉ sợ rằng anh ta phải một mình chống chọi.
Nhạc Yên Nhi lập tức muốn lao ra ngoài, thế nhưng cô bị ai đó nắm chặt tay lại.
Cô ngoái lại, thấy mặt Dạ Đình Sâm tái nhợt thì hỏi:
- Sao thế?
- Em có thể quan tâm tôi nhiều hơn được không?
Giọng nói lạnh và trầm thoát ra khỏi bờ môi mỏng của hắn.
Ghen à?
Nhạc Yên Nhi tức giận lườm hắn:
- Anh khỏe rồi còn gì? Cơ thể hồi phục nhanh lắm, sắp chạy nhảy được rồi đấy, trong nhà còn có người giúp việc này, bác sĩ này, anh còn cần em quan tâm nữa à?
Dạ Đình Sâm chỉ vào vết thương do đạn bắn:
- Chỗ này đau, vết thương chưa lành.
- Bình thường có nghe thấy anh kêu đau đâu, sao hôm nay lại đau?
Nhạc Yên Nhi thắc mắc. Tuy nhiên, cô rất để bụng tới vết thương của hắn nên vội vàng kéo áo hắn lên nhìn, nhận ra đúng là băng gạc có dính máu, có lẽ khi nãy ngồi xuống lại đứng lên đã ảnh hưởng tới vết thương.
- Nếu biết kêu đau em mới quan tâm tôi nhiều hơn một chút thì tôi đã kêu từ lâu rồi. Vết thương này chắc khó lành lắm, lúc nào tôi cũng sẽ đau, nên em hẳn phải quan tâm tới chồng mình chứ không phải người đàn ông khác đâu.
Hắn nói những lời này có vẻ thật trẻ con, nhưng Nhạc Yên Nhi không phản bác được, cô chỉ có thể nhìn hắn, dở khóc dở cười.
Biết đau nhức như vậy chẳng là gì với Dạ Đình Sâm, nhưng hắn đã nói thế rồi, cô cũng không mặc kệ được.
Cô kéo tay hắn vào phòng, vừa thay thuốc vừa hỏi thăm:
- Còn chỗ nào khó chịu nữa không?
Dạ Đình Sâm không ngại ngần chọc chọc vào ngực mình:
- Chỗ này, khó chịu.