Phu nhân Minh Tú cũng không đi xa, bà đứng ngay phía cuối hành lang để chờ Nhạc Yên Nhi.
Cô bước tới, tim đập thình thịch bởi lẽ cô không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
Thấy con mình như thế, bất cứ ai cũng sẽ tức giận thôi.
Ngay khi cô cho rằng phó chủ tịch sẽ trách cứ mình, chẳng ngờ câu đầu tiên bà nói ra lại là:
- Vừa đến đây đã phải hoảng sợ, khó chịu lắm phải không?
Nhạc Yên Nhi sững sờ, cô cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Phu nhân Minh Tú lại nói:
- Bị thằng hai mang về cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới đây, cứ cố gắng thích ứng cho tốt, đây chính là cuộc sống sau này của con.
- Phó... phó chủ tịch, chẳng lẽ người không quan tâm tới Dạ Đình Sâm à?
Nhạc Yên Nhi ngập ngừng lên tiếng.
Từ khi phu nhân Minh Tú gọi cô ra đây tới giờ, bà hoàn toàn không nhắc tới Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ bà thơ ơ đến vậy ư?
Nếu không phải cô tự mình nhìn thấy Dạ Đình Sâm bị thương nặng cỡ nào, quả thực cô đã bị phu nhân Minh Tú làm cho bình tĩnh.
Bây giờ cô chỉ thấy kinh hãi và lạnh lẽo.
Những người mẹ nhà họ Dạ đều như vậy ư? Hai anh em Dạ Đình Sâm làm thế nào để trưởng thành?
Phu nhân Minh Tú nghe thế thì mặt mày đổi sắc nhưng bà nhanh chóng bình tĩnh lại:
- Nó là đàn ông, bị thương vì bảo vệ vợ mình cũng là nên làm. Do nó không có khả năng, không bảo vệ con cho tốt được nên mới xảy ra chuyện như vậy. Dù gì ta cũng không phải bác sĩ, ta không thể làm gì được, chỉ cần biết nó còn sống là ổn rồi.
Lời này lạnh lùng vô tình đến độ đang trong ngày hè chói chang mà Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy lạnh buốt, tứ chi cứng đờ.
Bà nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, nghiêm túc nói:
- Ta tới thăm con vì sợ con chưa quen với nơi này. Người giúp việc ta mới đổi rồi, họ đều biết nói tiếng Trung, nếu con có gì không hiểu thì cứ hỏi thăm lúc nào cũng được. Chuyện của Dạ Đình Sâm, con không cần phải quá tự trách mình làm gì, vợ chồng với nhau không có thứ gọi là liên lụy hay không, nó chọn con thì phải biết lựa chọn đó có hậu quả thế nào, vậy nên đó không phải lỗi của con.
- Chẳng lẽ phu nhân không thấy đau lòng sao?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi, nhận được sự quan tâm của phu nhân Minh Tú nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ.
Không thể phủ nhận việc bà là một người mẹ chồng tốt, dù lúc đầu, lời nói của bà đều cay nghiệt, thế nhưng sau khi trò chuyện Nhạc yên Nhi có thể cảm thấy sự dịu dàng của bà với mình. Vậy nhưng con bà đang nằm trên giường bệnh, hôn mê, đau đớn, vậy mà bà lại hỏi thăm cô đã quen với nơi này hay chưa.
Cô không biết nên khóc hay cười nữa.
Bà nghe vậy thì khẽ nói:
- Nó là con trai ta, con thử nói xem?
- Nhưng con không hề cảm giác được chút nào cả, hẳn ngay cả Dạ Đình Sâm cũng không!
Nhạc Yên Nhi ngập ngừng rồi lấy dũng khí tiếp tục:
- Con rất tò mò, không biết nhà họ Dạ là thế nào, vì sao quan hệ giữa phu nhân và Dạ Đình Sâm lạnh lùng như vậy, tại sao người gọi là bà hai lại nghiêm khắc với Anjoye như thế, ép buộc cậu ta làm việc mà cậu ta không muốn. Chẳng lẽ đây chính là cách nhà họ Dạ bồi dưỡng người thừa kế sao?
Sắc mặt phu nhân Minh Tú thoáng thay đổi nhưng rồi bà thản nhiên đáp:
- Con không cần biết, con chỉ cần làm tốt việc của con là được, Dạ Đình Sâm sẽ bảo vệ con, mà người làm mẹ chồng như ta cũng sẽ tốt với con, nơi này chính là nhà của con.
Nhạc Yên Nhi còn muốn hỏi nhưng bị phu nhân Minh Tú ngắt lời.
- Có gì cần cứ gọi cho ta, ta về trước đây.
Nói xong, bà để lại một tấm danh thϊế͙p͙ rồi quay đi.
- Phu nhân... không chờ Dạ Đình Sâm tỉnh lại à?
Nhạc Yên Nhi cuống lên, hỏi.
Phu nhân Minh Tú không quay đầu lại mà chỉ khẽ lắc đầu rồi nhanh chóng đi mất.
Nhạc Yên Nhi tiễn bà xuống dưới, cô nhìn theo xe của bà, theo bóng lưng thẳng tắp của bà. Dường như bà chỉ có một mình, không có điều gì lo lắng cả.
Sau khi về phòng ngủ, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn túc trực bên giường. Các nhân viên y tế rời đi, căn phòng trở nên rộng rãi hơn nhiều. Nghiêm lão và Trần Lạc không ở lại quá lâu, họ đóng cửa lại để cho hai vợ chồng Nhạc Yên Nhi có không gian riêng tư.
Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay Dạ Đình Sâm, cô bỗng nhớ tới lúc mình hôn mê, tên đầu gỗ này đã ngồi bên giường không nói lời nào, cứ ngồi như vậy mãi mà không hề biết chán.
Bây giờ cô đã hiểu cảm giác của Dạ Đình Sâm.
Chỉ ngồi không cũng chẳng cảm thấy chán, cô nhìn khuôn mặt tái nhợt như không còn giọt máu nào của hắn, những suy nghĩ vốn bị đè nén giờ tuôn ra không dứt. Cô đã chẳng còn nghĩ được chuyện gì khác, trong đầu cô lúc này chỉ còn những hồi ức về quá khứ, cứ hồi tưởng như vậy, làm sao có thể chán được?
Phòng bệnh quá yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tích của máy móc, điều đó khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy thật nặng nề.
Cô lau khóe mắt, đôi mắt to tròn trong sáng nhìn Dạ Đình Sâm đang hôn mê trên giường, chậm rãi nói:
- Thật ra mấy hôm nay em rất ổn, Anjoye không làm khó em, còn rất khách khí nữa. Có lẽ cậu ấy không hư hỏng như những gì biểu hiện ra ngoài đâu. Nói thật, hai anh em các anh giống nhau vô cùng, cậu ấy yêu anh nên làm tổn thương anh, mà em nghĩ anh cũng yêu cậu ấy, vậy nên mới dung túng cậu ấy tới tận bây giờ. Chẳng lẽ hai người không thể ngồi lại nói chuyện cho rõ ràng sao? Một người không nói, một người trong ngoài bất nhất, vậy nên mâu thuẫn mới ngày càng nghiêm trọng, hai người đi đến bước này đều là đáng đời đấy.
Cô ra vẻ thoải mái nói, nhưng nước mắt lại lã chã rơi.
Đáng tiếc rằng Dạ Đình Sâm chẳng thể nghe được, hắn vẫn hôn mê, khuôn mặt tái nhợt như đang ngủ.
Thời gian trôi qua từng ngày, vết thương trên người Dạ Đình Sâm bắt đầu khép lại, Nhạc Yên Nhi thì học cách bôi thuốc từ bác sĩ, bây giờ tay nghề của cô khá tốt.
Trong những ngày Dạ Đình Sâm hôn mê, là vợ nên nhiệm vụ lau người cho hắn tất nhiên sẽ thuộc về cô. Sáng nào cũng vậy, cứ bảy giờ, cô sẽ bưng một chậu nước ấm tới lau người cho Dạ Đình Sâm.
Hôm nay là ngày thứ năm hắn hôn mê, mặt trời lúc này còn chưa mọc, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có chiếc đèn giường là nơi duy nhất đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Dạ Đình Sâm vốn nằm im mấy ngày, đến hôm nay cuối cùng cũng động đậy!
Đầu tiên là đôi mày đẹp khe khẽ động đậy, chẳng biết có phải vì đau hay không mà hắn nhíu mày rất chặt. Ngay sau đó, đôi mắt phượng dần mở ra, nhìn thấy xung quanh, hắn mê mang chớp mắt rồi mau chóng nhận ra mình đang ở đâu.
Toàn thân đau đớn nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Đang định ngồi dậy thì hắn nhận ra tay mình bị đè nặng, Dạ Đình Sâm mở mắt, thấy Nhạc Yên Nhi đang ghé vào một bên giường, cô ôm chặt cánh tay hắn, vẻ lo lắng kia giống như đang sợ hắn sẽ lập tức biến mất vậy.