Nhưng dường như Dạ Đình Sâm không hề nghe thấy, hắn cũng chẳng quay lại nhìn cô, bóng lưng kia lạnh lùng như núi cao không thể vượt qua, nó mãi mãi cản trước mặt cô.
Trái tim Nhạc Yên Nhi lạnh buốt.
- Dạ Đình Sâm, em không cần anh cứu em, van anh hãy rời khỏi đây đi! Dùng tính mạng người khác để đổi lại an toàn của em thì em không cần! Dạ Đình Sâm, em van anh đấy!
Nhạc Yên Nhi thấy hắn thờ ơ thì đành nén nước mắt đau khổ lại, cô chỉ biết đặt hy vọng cuối cùng vào Anjoye:
- Anjoye Dạ, Annie thực sự quan tâm đến cậu, chẳng lẽ cậu muốn làm tổn thương con bé à? Tại sao cậu lại có thể như vậy chứ?
Ánh mắt anh ta thoáng lộ vẻ phức tạp nhưng cuối cùng tất cả biến thành một nụ cười lạnh.
- Chỉ là đứa mồ côi thôi, quơ một cái là có cả đám, chỉ cần tôi cho ăn, cho ở, vậy là nó sẽ một lòng một dạ thôi. Hơn nữa, nó còn có bệnh tim bẩm sinh, chẳng sống được mấy năm nữa đâu, so với việc để nó chịu đủ tra tấn thì giải quyết luôn bây giờ có phải hơn không, tránh được ốm đau hành hạ. Đây là một công đôi việc! Nhạc Yên Nhi, chị lương thiện như vậy thì không phù hợp làm người nhà họ Dạ đâu nhé.
Câu cuối cùng có ẩn ý khác, dù nói với Nhạc Yên Nhi nhưng ánh mắt tàn nhẫn của Anjoye rõ ràng nhìn sang Dạ Đình Sâm.
Chẳng qua hắn không hề đổi sắc, thậm chí chẳng muốn nhìn Anjoye dù chỉ một lần.
Anh ta nhìn nắm đấm của Dạ Đình Sâm, nó đã sớm siết rất chặt, những gân xanh đã nổi đầy, điều này cho thấy lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu.
Anh ta cực ghét loại người có cảm xúc cũng không lộ ra mặt như Dạ Đình Sâm, hắn sống giả dối như vậy, thế thì mình sẽ để hắn chân thực hơn.
Lúc cần sợ hãi thì phải biểu lộ sợ hãi, lúc đau đớn phải biểu lộ đau đớn, khuôn mặt cứng đờ kia, Anjoye không thích chút nào.
Thấy Nhạc Yên Nhi không lay chuyển được Dạ Đình Sâm, Anjoye phất tay để người đưa cô đi.
Tim Nhạc Yên Nhi thắt lại, nhưng cô cũng chỉ có thể bị người ta cưỡng ép đưa đi.
Cô bị nhét vào xe, mới được vài phút thì bỗng một tiếng súng vang lên.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt, cô kinh hoàng nhìn về phía tiếng súng vang lên.
Lẽ nào có người bắn súng...
Nhắm vào ai?
Trái tim cô như ngừng đập.
Chẳng biết đợi bao lâu, suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi đã hỗn loạn như tơ vò, cuối cùng, cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.
Bỗng nhiên, Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm ra ngoài, hắn đang tiến từng bước về phía cô.
Trần Lạc đỡ hắn lên xe rồi ngồi vào ghế lái xong lập tức khởi động xe.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Đình Sâm cùng với đôi môi mỏng bạc tình đang mím chặt, cô bật khóc.
Cô cắn chặt môi không cho mình hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Sợ đáp án sẽ khiến mình không chịu nổi.
Thấy nước mắt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ, trong mắt đều là đau lòng.
Hắn lau nước mắt cho cô, dịu dàng hỏi:
- Mấy ngày vừa rồi em có chịu thiệt không, Anjoye có làm em bị thương không?
Nhạc Yên Nhi cố gắng kiềm chế nước mắt, cô lắc đầu. Những giọt nước mặt của cô làm cho trái tim người đàn ông tan chảy.
Dạ Đình Sâm chịu thua cô, cô cười hắn cũng yêu, cô khóc hắn cũng yêu, quan trọng là hắn không hề thấy mệt mỏi, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.
Hiểu được nỗi lo của Nhạc Yên Nhi, hắn không lòng vòng mà nói luôn:
- Yên tâm đi, cô bé kia không có việc gì đâu.
Đôi mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên, cô kinh ngạc nhìn hắn.
Annie không sao mà Anjoye lại có thể tốt bụng thả họ đi như vậy ư?
- Vậy tiếng súng khi nãy...
- Em chỉ cần biết Annie không sao là được rồi, còn lo đến tiếng súng làm cái gì nữa?
Dạ Đình Sâm cười, nụ cười có chút bất lực.
Đây không phải thứ cảm xúc nên xuất hiện ở Dạ Đình Sâm.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra sự bất thường của hắn, bàn tay hắn lạnh buốt!
Cô tóm chặt tay Dạ Đình Sâm, thấy trong tay hắn toàn mồ hôi lạnh, tư thế cũng quái dị, một tay bịt kín lấy bụng dưới bên trái chưa hề buông ra.
Cô run rẩy vươn tay, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
Khi tay Nhạc Yên Nhi vừa chạm vào tay trái của hắn, Dạ Đình Sâm đột nhiên túm lấy cổ tay cô, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên:
- Đừng nhìn, em sẽ sợ đấy.
Một câu quan tâm này làm nước mắt Nhạc Yên Nhi trào ra.
Đã đến lúc nào rồi mà hắn còn quan tâm mình có sợ hay không?
- Chuyện này... Chuyện này là sao? Anjoye làm gì anh thế?
Nhạc Yên Nhi siết chặt tay phải của Dạ Đình Sâm, dường như cô sợ một giây sau hắn sẽ biến mất.
Dạ Đình Sâm chỉ cười, đang định nói chuyện nhưng cơn đau ập đến, hắn không thể nhịn được nữa, đổ nhào về phía cô, hôn mê.
Cùng lúc đó, trong biệt thự.
Anjoye ngơ ngác ngồi trên sàn, bàn tay dính đầy máu tươi vẫn đang nắm chặt súng.
Cảnh tượng khi nãy giống như cuốn phim lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
Dạ Đình Sâm nói:
- Thật ra cậu không cần phiền như vậy, trăm phương ngàn kế tổn thương người bên cạnh tôi, mục đích đơn giản chỉ có một là hạ được tôi thôi mà. Giờ tôi có thể để cậu như ý! Chỉ cần tôi chết, mọi việc đều sẽ kết thúc.
Nói xong, Anjoye trơ mắt nhìn Dạ Đình Sâm tự nhắm súng vào ngực mình, chậm rãi bóp cò.
- Anjoye, để mọi việc kết thúc ở đây đi.
Giọng Dạ Đình Sâm vẫn bình thản như trước, hệt như đang nói một lời tạm biệt.
Giây phút này, não Anjoye trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một âm thanh đang kêu gào: ‘Không thể để anh ấy chết!’
Vì sao? Đã tranh đấu nhiều năm như vậy rồi, làm sao hắn có thể chết cho xong chuyện được?
Anjoye không hề suy nghĩ mà dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, muốn giành lấy khẩu súng trong tay Dạ Đình Sâm, thế nhưng đã chậm.
Anh ta chỉ khiến súng chệch đường bắn, còn cò súng đã bóp rồi.
Viên đạn kia không bắn vào ngực nhưng lại rời xuống bụng Dạ Đình Sâm, dù bị thương nhưng cuối cùng cũng không chết.
Khi mọi thứ đã xong, Anjoye sửng sốt, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm chưa bao giờ gục ngã lại có thể tự nguyện hy sinh vì một người phụ nữ. Cuối cùng là tại sao?
- Tại sao, anh có thể nói cho em biết là tại sao không? Em khổ cực bao năm mà vẫn không đánh bại được anh, vì sao anh lại dễ dàng nhận thua chỉ vì một người phụ nữ như thế? Dạ Đình Sâm, có phải anh diễn kịch trước mặt Nhạc Yên Nhi nhiều quá nên bây giờ cũng nghĩ mình là kẻ lương thiện không? Bao năm qua vì củng cố địa vị, số sinh linh anh hại chết đâu có ít, bây giờ anh lại đau lòng vì một đứa con gái à? em cho anh biết, em không tin đâu!
Anjoye như nổi điên, không thể chấp nhận được sự thật này.
Ngọn núi anh ta không thể vượt qua bây giờ đã sụp đổ chỉ vì một người phụ nữ.
Anjoye cảm thấy thất bại, bất lực, thậm chí là tuyệt vọng.
Dạ Đình Sâm bị thương, dù mặt trắng bệch nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.