Nhạc Yên Nhi ra khỏi nhà lao, vừa gỡ được cọng rơm dính trên mặt xuống thì đã thấy một cái cốc từ đâu xuất hiện ngay trước mắt mình.
Cô ngước lên thì thấy khuôn mặt đẹp trai sáng láng của Giang Sở Thù.
Cả ngày hôm nay cô không uống nước đúng không? Nứt hết môi rồi, mau uống mấy ngụm đi. Bây giờ tôi chưa thể uống được, còn chưa biết cảnh này có đạt không mà. Vạn nhất đạo diễn Cốc mà nói không đạt thì còn phải quay lại đấy.
Cô nhịn uống nước cả ngày trời mới có được trạng thái thế này, nếu uống rồi quay lại thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?
- Ông ấy vừa bảo đạt rồi, uống đi.
Giang Sở Thù không nói nhiều nữa. Anh ta nhét thẳng cái cốc vào tay Nhạc Yên Nhi rồi quay người đi mất.
Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu ra sao.
Sao hôm nay người này khó ở thế, đến tháng à?
Giang Sở Thù mới đi được mấy bước thì đã bị Hoắc Vi Vi chặn lại.
Hai mắt Hoắc Vi Vi đỏ hoe, cô nhìn anh ta với vẻ khó tin rồi nói:
- Anh Sở Thù, em tự tay nấu cốc tuyết lê đó đấy, sao anh chẳng nếm một ngụm mà lại đi đưa cho Nhạc Yên Nhi?
Giang Sở Thù nóng nảy:
Cô cho tôi rồi, thì đưa cho ai là quyền của tôi. Giang Sở Thù!
Hoắc Vi Vi nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh ta:
- Anh thích Nhạc Yên Nhi phải không?
Nhìn cô nàng khó chơi theo đuổi mình từ Hương Giang tới tận thành phố A này, Giang Sở Thù hơi cúi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt cô ta mà nói:
- Đúng vậy, tôi thích Nhạc Yên Nhi.
Nói xong, anh ta đi thẳng mà không quay đầu lại.
Hoắc Vi Vi đứng đờ ra đó, không biết có nên đuổi theo hay không. Cuối cùng, cô ta bật khóc.
..
Một tuần sau, phần diễn của Nhạc Yên Nhi chính thức kết thúc.
Cô hết cảnh quay tương đối sớm, Giang Sở Thù cũng kết thúc phần diễn cùng cô.
Không biết có phải cô được ăn theo Giang Sở Thù hay không, mà đoàn phim tổ chức cho hai người cả một lễ tạm biệt nho nhỏ.
Cốc Nguyên Minh cực kì vui vẻ, gặp ai cũng kính rượu hết mình, làm cho Nhạc Yên Nhi hoài nghi không biết có phải vì ông tiễn được Giang Sở Thù đi cho nên mới mừng đến thế hay không.
Đạo diễn kính rượu, Nhạc Yên Nhi không dám không uống, hơn nữa cô còn rất vui vì ngày mai là Dạ Đình Sâm đến đón mình rồi. Thế là ai chúc cô cũng không chối từ, uống đến say mèm mới thôi.
Giang Sở Thù nhìn thôi mà cũng thấy chóng mặt. Anh ta đẩy đẩy Nhạc Yên Nhi:
- Này, uống vừa thôi, tí nữa say ngã ra đấy tôi lại phải cõng cô về bây giờ.
Giờ thì điểm tốt của việc ở sát phòng nhau đã lộ ra rồi. Anh ta không đưa cô về thì ai đưa đây? Chung quy thì anh ta không thể để cho người đàn ông khác cõng cô được đúng không?
Lúc Nhạc Yên Nhi uống say thì rất ưa cười. Cô cười hì hì với Giang Sở Thù rồi nói:
Yên tâm đi, tôi được di truyền từ mẹ mình, uống ngàn chén cũng không say. Di truyền à?
Ánh mắt Giang Sở Thù lóe lên:
- Khéo thật đấy, tôi cũng ngàn chén không say.
Đáng tiếc là Nhạc Yên Nhi đang uống hăng nên chẳng chú ý đến thâm ý trong câu nói của Giang Sở Thù. Cô lại quay đi uống với những người khác.
Đêm nay mọi người đều cao hứng, không ai nhận ra rằng Hoắc Vi Vi lúc nào cũng theo sát bên cạnh Giang Sở Thù không có mặt ở đây.
Tửu lượng của Nhạc Yên Nhi quả thực không tồi, đến khi tiệc tan, cô chỉ hơi lảo đảo chứ không gặp vấn đề gì lớn, cũng không cần ai phải cõng về phòng.
Diệp Hiểu Như không yên tâm, định đưa Nhạc Yên Nhi về khách sạn thì Giang Sở Thù lại xua tay rồi nói:
- Được rồi, cô về đi, muộn thế này rồi, cô đưa cô ấy về xong tí nữa tôi lại phải đưa cô. Tôi ở ngay cạnh cô ấy, đảm bảo là sẽ đưa cô ấy về đến nơi an toàn.
Nhạc Yên Nhi cũng nói:
- Hiểu Như, chị về đi, em không say đâu, hơi choáng đầu chút thôi.
Diệp Hiểu Như thấy Nhạc Yên Nhi vẫn còn nói năng rõ ràng thì gật đầu rồi nói:
- Vậy hai người đi đường cẩn thận nhé.
Nơi bày tiệc cách khách sạn rất gần, hai người cùng đi bộ về. Trên đường đi, dường như Giang Sở Thù nghĩ tới điều gì đó mà ánh mắt trở nên phức tạp. Anh ta gọi khẽ:
Yên Nhi. Ơi?
Nhạc Yên Nhi say khướt đáp lời.
- Ngày mai rời khỏi trường quay thì tôi không còn cơ hội nào để gặp em một cách quang minh chính đại nữa rồi.
Giọng điệu của Giang Sở Thù rất kì lạ, thế nhưng đầu óc Nhạc Yên Nhi đang mơ mơ màng màng nên không thèm cân nhắc mà chỉ đáp lại qua loa thôi:
- Đúng vậy, không gặp còn may, anh phiền chết đi được ấy.
Giang Sở Thù bị cô chọc cười, cô mà tỉnh thì sẽ không nói toạc ra như thế đâu.
Yên Nhi này, cô có trách người nhà của mình không? Người nhà của tôi á? Anh nói người nhà họ Cố à? Tôi chẳng còn nhớ nổi họ nữa rồi, tuy họ phụ tôi nhiều lắm, nhưng mà bây giờ tôi sống rất tốt, cho nên thôi, tôi không qua lại với nhà họ nữa là xong.
Nhạc Yên Nhi vung tay rất chi là phóng khoáng.
- Không phải nhà họ Cố, mà là nhà họ Nhạc kia.
Giang Sở Thù thấy yết hầu mình nghẹn đắng, câu này nói ra có vẻ rất khó khăn:
- Bao nhiêu năm nay nhà họ Nhạc không quan tâm gì đến cô, ngay cả lúc cô gian nan vất vả nhất họ cũng không để ý đến, cô có trách họ không?
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, vận động bộ não ngấm cồn suy nghĩ mãi mới hiểu được ý của Giang Sở Thù.
Nhà họ Nhạc à…
Ba chữ ấy xa xôi như thể chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô vậy.
- Không trách đâu.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Họ không biết tình cảnh của tôi mà. Mẹ tôi nói bà đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà, nhưng mà tôi biết bao nhiêu năm nay bà vẫn muốn về nhà. Tôi nghĩ chắc người nhà họ Nhạc phải đối xử với bà tốt lắm thì bà mới nhớ mãi không quên như vậy được.
Giang Sở Thù mỉm cười xót xa:
Thật thế ư… Hơn nữa…
Nhạc Yên Nhi dừng một chút rồi nói tiếp:
- Nhà họ Cố đã như thế rồi, nếu tôi mà hận cả nhà họ Nhạc thì trên thế gian này tôi thực sự không còn người thân để mà trông cậy nữa. Vậy thì cô đơn lắm… Thà tôi tin là người nhà họ Nhạc đều rất tốt, để cho họ sống trong trí tưởng tượng của tôi là đủ lắm rồi.
Nhạc Yên Nhi uống say đến líu cả lưỡi đương nhiên không nhận ra… sau khi nghe cô nói xong, mắt Giang Sở Thù đỏ hoe.
Cả đoạn đường sau Giang Sở Thù đều im lặng, Nhạc Yên Nhi nói thì anh ta đáp lại đôi câu, nhưng không chủ động mở bất cứ đề tài nào nữa.
Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất. Giang Sở Thù nhìn Nhạc Yên Nhi quẹt thẻ mở cửa phòng, bèn bỏ lại một câu “Nghỉ ngơi sớm đi” như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi cũng về phòng mình.
Nhạc Yên Nhi chóng mặt đến mức chẳng thèm cởi đồ, cứ thế nằm ngửa ra giường rồi toan ngủ luôn.
Nhưng cửa phòng bỗng bị gõ vang.
- Chào cô, chúng tôi đến dọn phòng đây.
Nhạc Yên Nhi say quá nên hoàn toàn không nghĩ ra, đã muộn thế này rồi thì làm gì còn ai đi dọn phòng nữa.
Cô lắc lư đứng lên, mở cửa phòng rồi nói:
- Không cần đâu…
Cô không thể nói được hết câu.
Bởi vì người ngoài cửa không phải là nhân viên khách sạn, mà là hai gã đàn ông vạm vỡ.
Nhạc Yên Nhi tỉnh cả rượu, lùi vội về đằng sau, muốn đóng sập cửa lại.
Nhưng tiếc là đã muộn mất rồi.