Người khác không biết nhưng Diệp Hiểu Như hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Nhạc Yên Nhi, cô lo lắng hỏi:
- Yên Nhi, cơ thể của em thực sự không vấn đề gì chứ?
Nhạc Yên Nhi chỉ cười bảo:
- Không sao đâu, chị đừng coi thường em.
Nghe thấy tin này, Giang Sở Thù nhướng mày lên, nói với Cốc Nguyên Minh:
- Cô ấy đồng ý rồi à?
Tất nhiên ‘cô ấy’ ở đây chỉ Nhạc Yên Nhi.
Ông vội vàng gật đầu:
- Đúng thế, cô ấy nói không có vấn đề gì.
Thực ra trong lòng Cốc Nguyên Minh, Giang Sở Thù khó thuyết phục hơn Nhạc Yên Nhi nhiều, Nhạc Yên Nhi chỉ là một ngôi sao nhỏ, lại còn diễn vai phụ, hơn nữa cô cũng không phải là kẻ cứng đầu nên sẽ không có quá nhiều yêu sách.
Nhưng Giang Sở Thù thì khác, dù cho anh ta đãi ngộ của nam chính, anh ta còn thấy bất mãn, điều này cũng không khó hiểu, anh ta vốn là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, dấn thân vào nghiệp diễn hoàn toàn là để chơi đùa, căn bản không đặt cái gọi là sự nghiệp này vào trong mắt, vì thế cũng không quan tâm người khác nhìn nhận mình thế nào.
Tự bản thân người ta đã có điều kiện xuất sắc, vừa sinh ra đã có địa vị cao rồi.
Nghĩ tới đây, Cốc Nguyên Minh có hơi thấp thỏm, lo rằng anh ta sẽ từ chối.
Không ngờ Giang Sở Thù lại gật đầu đồng ý.
- Được, cô ấy đồng ý rồi thì tôi không có vấn đề gì.
Trên mặt Cốc Nguyên Minh lộ rõ vẻ vui mừng, ông vội vàng đi thông báo cho các bộ phận chuẩn bị.
Giang Sở Thù đi thay quần áo, tiện thể dặn dò trợ lý:
- Chuẩn bị canh gừng trước nhé.
Trợ lý gật đầu đáp ứng.
Các khâu đã chuẩn bị xong, bắt đầu quay phim.
Trời mưa rất lớn.
Không khí lo lắng tràn ngập cung An Khánh.
Phục Linh bực bội đi tới đi lui trong cung, bước chân lộn xộn:
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ thế nhìn chủ tử hàm oan bị tống vào ngục sao?
Liên Kiều ngắt lời nàng ta:
- Ngươi đừng đi nữa, đi đi lại lại cả canh giờ rồi mà có thấy ngươi nghĩ ra cách gì đâu. Thân phận của chúng ta thấp hèn, có thể làm được gì đây, chỉ có thể trách số phận của chúng ta hẩm hiu, không đi theo một chủ tử tốt, vừa mới được sủng ái thì lại phải vào ngục, ngục giam trong cung là nơi thế nào chứ, một khi đã vào trong đó rồi thì không chết cũng mất một lớp da, chủ tử không có tương lai gì, chúng ta cũng đâu có đường sống.
Cứ nói cứ nói mãi, nàng ta cảm thấy tương lai thật mù mịt, không nhịn được mà khóc lóc ỉ ôi.
Mấy nha hoàn loạn hết cả lên, bầu không khí bi thảm bao trùm toàn bộ cung An Khánh.
Đúng lúc này Tô Mộc đột nhiên lên tiếng:
- Nghe nói Vinh Thân vương được hoàng thượng giữ lại trong cung đúng không?
- Đúng thế, mưa to thế này, chân của Vinh Thân vương có tật, không tiện về vương phủ, hoàng thượng liền giữ ngài ấy lại trong cung một đêm.
Đậu Khấu gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
Tô Mộc mấp máy môi, dường như đang rất do dự.
- Nếu như đi cầu xin Vinh Thân vương, nói không chừng chủ tử còn một đường sống.
- Cầu xin Vinh Thân vương ư? Ngươi nghĩ dễ quá nhỉ, dựa vào đâu Vinh Thân vương phải giúp ngươi? Hơn nữa, chúng ta chỉ là một tiểu nha hoàn, sao ngài ấy phải gặp chúng ta cơ chứ?
Liên Kiều vốn tưởng nàng nghĩ ra được cách hay gì đó, nhưng không ngờ lại là một ý nghĩ bỏ đi nên đáp trả bằng giọng điệu rất tức giận.
Tô Mộc không để ý, nàng nhìn vào màn mưa liên miên không ngừng bên ngoài cửa sổ, do dự một lúc, cuối cùng đứng dậy, cầm lấy một chiếc ô giấy rồi xông ra ngoài.
- Tô Mộc! Ngươi đi đâu đấy!
Đậu Khấu kinh ngạc hét lớn nhưng bóng dáng của Tô Mộc đã biến mất trong màn mưa.
Vì trời mưa to nên hôm nay các cung nhân tuần tra trong cung cũng tạm thời nghỉ ngơi, cả hoàng cung yên tĩnh hơn hẳn bình thường.
Tô Mộc biết, mỗi lần Vinh Thân vương ở lại trong cung thì đều ở điện Tà Dương, cách cung An Khánh rất xa, nàng chỉ có thể chạy thục mạng, cố gắng gặp được ngài ấy sớm một chút, tranh thủ một cơ hội sống sót cho Diệp Tâm Quán.
Mưa rơi tí tách, từng hạt mưa tạt vào người nàng, một chiếc dù giấy cỏn con không những không che chắn được mà còn làm chậm bước chân của nàng.
Tô Mộc cắn chặt răng, ném thẳng cái ô xuống dưới đất, đội mưa chạy về phía trước.
Phải khó khăn lắm nàng mới đến được điện Tà Dương, cung nhân giữ cửa nhìn thấy có một người toàn thân ướt đẫm chạy bạt mạng qua đây thì đều ngẩn ra, họ cản nàng lại rồi hỏi:
- Ngươi là ai?
Tô Mộc chạy tới mức kiệt sức quỳ luôn xuống dưới đất, tóm lấy góc áo của cung nhân, thở hổn hển, nói:
- Ta… ta… là Tô Mộc… cung An Khánh… cầu… cầu kiến vương gia.
Cung nhân kia không kiên nhẫn hất tay một cái:
- Một đứa nha hoàn ở cung An Khánh mà cũng đòi cầu kiến vương gia của chúng ta, mau cút đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh của vương gia!
Tô Mộc dùng hết sức lực toàn thân mới có thể không để bản thân té ngã, nàng ngẩng mặt lên, không ngừng có chất lỏng chảy từ sườn mặt của nàng xuống, không rõ là nước mưa hay là nước mắt.
- Cầu xin ngươi… bẩm báo… hộ ta…
Nói xong nàng tháo vòng tay bằng vàng của mình xuống rồi nhét vào tay cung nhân kia.
Đây là chiếc vòng mà Diệp Tâm Quán tặng cho nàng vào cái năm mà nàng mười lăm tuổi, tiểu thư nói đây là của hồi môn sau này của nàng.
Đáng tiếc cả đời này nàng chẳng có hy vọng được gả cho ai nữa cả, giữ lại nó cũng không có tác dụng gì.
Cung nhân kia ước lượng sức nặng của chiếc vòng trong tay, động lòng tham, do dự một lúc rồi nói:
- Ta chỉ phụ trách bẩm báo thay ngươi, vương gia có gặp ngươi không ta đây không biết được đâu nhé.
Tô Mộc gật đầu:
- Đa tạ…
Thực ra Tô Mộc không dám chắc gì hết, lần trước ở trong đình, nàng còn không hề khách khí nói xin hắn đừng quan tâm đến chuyện của tiểu thư nhà nàng nữa.
Sau đó Vinh Thân vương quả nhiên nói được làm được, không hề can thiệp lần nào nữa, thỉnh thoảng gặp nhau ở hoa viên, ánh mắt của hắn cũng chỉ lướt qua mặt nàng một cái mà thôi.
Nàng không biết Vinh Thân vương có gặp nàng không, thậm chí còn không biết ngài ấy liệu có còn nhớ nàng là ai nữa không.
Nhưng nàng bắt buộc phải thử một lần, vì đây là đường sống duy nhất của Diệp Tâm Quán.
Cung nhân đi bẩm báo rất nhanh đã quay trở lại, lần này ánh mắt người đó nhìn Tô Mộc hoàn toàn thay đổi, có thêm vẻ tìm tòi nghiên cứu, đánh giá Tô Mộc từ trên xuống dưới một lần, dường như đang nghĩ xem nha hoàn này có chỗ nào đặc biệt.
- Vương gia cho ngươi vào trong nói chuyện.
- Xin đa tạ.
Trái tim Tô Mộc vừa mới nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng.
Nàng đi vào sảnh chính của điện Tà Dương, quả nhiên thấy Vinh Thân vương đang ngồi trong đó.
Ngài ấy vẫn như thế, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm ôn hòa, khí chất xuất chúng.
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Mộc hiện giờ Vinh Thân vương rất kinh ngạc, vội vàng sai người cầm khăn lông và trà nóng tới, hắn hỏi:
- Sao lại ướt thế này?
Tô Mộc quỳ gối xuống, tấm lưng gầy gò thẳng tắp, nàng cất giọng bi thương:
- Xin vương gia cứu chủ tử nhà nô tỳ.
Vinh Thân vương ngẩn ra:
- Không ngờ ngươi lại tới vì chuyện này.
Trên mặt Tô Mộc lộ ra vẻ áy náy:
- Nô tỳ tự biết lật lọng không phải hành vi của kẻ quân tử, nhưng tình huống khẩn cấp, nô tỳ thực sự không còn cách nào khác nữa nên mới mặt dày tới đây thử một lần. Vương gia có tấm lòng nhân hậu, xin vương gia xót thương chủ tử nhà nô tỳ chịu oan khuất bị tống giam vào ngục mà ra tay giúp đỡ.
Nói xong nàng dập đầu thật thấp.
Vinh Thân vương trầm mặc một lúc.
- Ngươi đứng lên đi.
Tô Mộc không hề động đậy, Vinh Thân vương thấy hơi bất đắc dĩ:
- Ngươi không đứng lên thì làm sao nói cho ta biết làm sao giúp ngươi được?
Tô Mộc ngẩng phắt đầu dậy, trên mặt nàng đầy vẻ ngạc nhiên.
- Ngài… thực sự đồng ý giúp nô tỳ ư?
Nàng thực sự hoài nghi có phải là mình đã nghe nhầm hay không.