Hai mắt Đu Đu sáng lên, cô bé nói với vẻ hưng phấn:
- Anh ơi, em nhất định sẽ sống đến năm hai mươi tuổi, đến lúc đó anh có đến cưới em không?
Anjoye khựng lại.
Cưới ư?
Đời này anh ta còn có thể lấy vợ được sao?
Nhìn vào đôi mắt sáng như sao của Đu Đu, Anjoye rũ mắt xuống, mỉm cười.
- Được, nếu như em sống tới hai mươi tuổi, anh sẽ lấy em.
Anh ta biết tình trạng của đứa trẻ này, bệnh tim bẩm sinh và suy thận nghiêm trọng, đến cả phẫu thuật ghép tim cũng không thể làm, mỗi một ngày sống sót của em đều là cướp về từ tay thần chết.
Thế nhưng con người vẫn nên có một thứ gì đó để hy vọng đúng không?
Chính anh ta cũng nên có một hy vọng.
- Tốt quá rồi, em sẽ cố gắng!
- Nếu như em đã muốn anh cưới em, vậy anh sẽ đặt cho em một cái tên nhé, không gọi là Đu Đu nữa, tên là… Annie đi, đừng chê đây là tên của một chú cún, sức sống của nó còn ngoan cường hơn rất nhiều người, anh hy vọng em có thể giống nó, sống thật lâu thật lâu.
Tâm tư của trẻ con không phức tạp như người lớn, cô bé có thể cảm nhận được thiện ý của Anjoye nên đồng ý nghe theo lời anh ta nói ngay.
- Dạ được, sau này tên em sẽ là Annie ạ.
- Ngoan.
- Anh ơi, sao anh cứ ngồi ngẩn ra ở đây thế? Anh thích làm gì thế?
- Anh à?
Lâu quá rồi không có ai hỏi anh ta câu hỏi này, chính bản thân anh ta cũng sắp quên mất đáp án rồi.
Anjoye ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang chiếu xuống làm mắt anh ta híp lại, nói nhỏ:
- Anh thích vẽ tranh.
- Wow, anh giỏi quá, anh vẽ một bức cho Annie được không?
Cô bé chớp mắt, chờ mong Anjoye đồng ý.
Nhưng anh ta không hề nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay:
- Không, trước giờ anh chưa từng vẽ cho người khác.
Ánh sáng trong mắt Annie lập tức ảm đạm, thấy vậy trái tim Anjoye không khỏi mềm xuống, anh ta sửa lời:
- Nhưng nếu như em có thể sống đến năm hai mươi tuổi rồi gả cho anh thì em sẽ không còn là người khác nữa, đến lúc đó, anh sẽ vẽ tranh cho em.
Annie gật đầu thật mạnh:
- Được, anh hứa nhé!
Nhưng ở chỗ Annie không nhìn thấy, đáy mắt Anjoye lộ ra vẻ cô đơn và đau thương không thể xua đi được.
Tay phải của anh ta đã bị phế rồi, không thể cầm bút vẽ được nữa.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi sánh vai với nhau trên ghế dài, đơn thuần tán gẫu, thế nhưng lại có cảm giác vô cùng hòa hợp.
Anjoye thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với Annie vui hơn nói chuyện với bất cứ nhân vật nổi tiếng nào trong đám doanh nhân.
Vì anh ta không cần phải nghi kỵ gì mỗi khi nói chuyện.
Thế nhưng, đúng lúc này, một người mặc vest trắng phẳng phiu đột nhiên xuất hiện sau lưng Anjoye, dưới sự khúc xạ của cặp kính gọng vàng, đôi mắt màu xanh của y phát ra ánh sáng lạnh băng.
Nụ cười trên môi Anjoye đã tắt ngấm khi vừa thấy y.
- Nhị thiếu, phu nhân có vài lời muốn tôi chuyển cho.
Người đàn ông đó nói chuyện rất bình thản, không kiêu không nóng.
Annie đột nhiên nhìn thấy người lạ dường như có hơi sợ hãi, cô bé nắm chặt lấy vạt áo của Anjoye.
Anh ta vuốt đầu của bé một cái, mỉm cười nói với người đàn ông kia:
- Anh tới nhanh thật đấy Blake. Đây là vợ tương lai của tôi, cũng không phải người ngoài, không cần tránh mặt đâu, có gì cứ nói thẳng đi.
Blake dường như đã quen với phong cách quái dị này của Anjoye, kiểu như kéo một đứa bé gái năm tuổi ra rồi bảo y đây là vợ tương lai của mình. Thế nhưng trên mặt Blake không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, vẫn giữ phong thái cứng đờ như khúc gỗ, nói những điều mà mình phải truyền đạt.
- Trong gia tộc không cho phép anh em sát hại lẫn nhau, không được nội đấu, nếu không sẽ phải chịu phạt, Nhị thiếu đã biết rõ như thế, tại sao lại còn động đến người phụ nữ của đại thiếu gia? Phu nhân biết chuyện cậu làm thì vô cùng tức giận, bà đã giấu gia tộc chuyện cậu ra tay với đại thiếu gia rồi, nhưng bà sai tôi tới đây trợ giúp hành động sau này của cậu.
Trợ giúp ư?
Anjoye cười mỉa.
Là trợ giúp hay là giám sát, trong lòng mọi người đều hiểu.
Về phần trừng phạt, hình phạt của gia tộc trước giờ đều không phải là thứ đáng sợ nhất.
Lúc anh ta vẫn còn nhỏ, mỗi khi làm sai chuyện gì sẽ bị nhốt trong một cái thùng đen, cho dù có khóc lóc cầu xin ra sao mẹ anh ta cũng không hề thương xót, căn cứ vào những sai lầm anh ta mắc phải to hay nhỏ mà thời gian bị giam trong hộp cũng khác nhau.
Cho dù phải chịu hình phạt bị đánh mười roi của gia tộc thì cứ cắn răng chịu đựng là qua thôi, đáng sợ nhất là mẹ anh ta còn trách phạt anh ta thêm một lần nữa, đã thế sau đó còn không cho người giúp việc bôi thuốc cho con mình, yêu cầu đứa trẻ đó phải nhớ rõ sai lầm bản thân đã phạm phải.
Đây chắc là bà mẹ độc ác nhất thế giới rồi.
Anjoye đáp bằng giọng lạnh lùng:
- Đã biết, giờ anh cút được rồi.
Blake không hề bận tâm tới thái độ hung ác của anh ta mà vẫn giữ vẻ trấn định thong dong, nói:
- Nhị thiếu hiểu là được rồi, tôi xin phép đi trước.
Sau khi Blake rời đi hình như Anjoye cũng mất đi hứng thú nói chuyện, anh ta yên lặng nhìn lên bầu trời, không thể nhìn thấu cảm xúc.
Annie vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã cảm nhận được không khí cứng nhắc hiện giờ, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Anjoye, thấy một giọt nước theo sườn mặt anh ta chảy xuống.
Bé không kìm được mà giơ tay ra hứng lấy, giọt nước đó rơi trên mu bàn tay bé, nóng đến mức như muốn thiêu trụi em.
- Anh ơi, anh… khóc sao?
Annie rụt rè hỏi.
Anjoye nghe thế thì cúi đầu nhìn xuống, trên mặt anh ta khô ráo sạch sẽ, đâu có chút dấu vết nào của nước mắt.
Anh ta đùa:
- Một người đàn ông mạnh mẽ thì sao có thể khóc được chứ, là trời mưa đấy, em mau về tránh mưa đi.
Nói xong còn đẩy nhẹ cô bé, ý bảo bé nhanh quay về.
Annie bị đẩy xuống khỏi ghế nhưng lại không vội rời đi, cô bé đứng im ở đó, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh ta.
Không biết vì sao, cô bé có thể cảm nhận được sự bi thương trên người anh trai này, cảm giác làm người ta phải đau lòng.
Anh ta cúi đầu xuống, nhìn thấy cô bé vẫn đứng nguyên đấy nhìn mình thì cười hỏi:
- Sao em còn chưa đi?
- Em… em cảm thấy anh cần có người bên cạnh.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng thôi nhưng lại có sức mạnh hơn bất cứ âm thanh nào, tức khắc đã hằn sâu vào đáy lòng Anjoye.
Một người xa lạ cũng có thể thấu hiểu cảm giác bi thương của mình, nhưng người chí thân của anh ta trước giờ đều chưa từng để ý tới.
Anh ta vừa muốn lên tiếng thì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường.
Anjoye cúi xuống, dịu dàng như thuốc độc, dùng chất giọng quyến rũ của mình hỏi:
- Annie, em có thích chơi trò chơi không? Anh đưa em đi chơi một trò rất thú vị được không?
- Chơi gì thế ạ?
Annie nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc, trong đôi mắt to tròn đều là vẻ ngây thơ vô tội.
Anjoye đột nhiên vươn tay ra sờ đầu bé, sau đó bàn tay to lớn đặt xuống cổ của em.
Cổ của một đứa bé gái mảnh khảnh yếu ớt, dường như chỉ cần anh ta dùng sức một chút thôi là có thể bẻ gãy ngay.
Một sinh mệnh yếu ớt biết bao…
Trong mắt Anjoye lóe lên ánh sáng khát máu.
Annie nhìn anh ta, trong mắt đều là tin tưởng.
- Đi thôi.
Cuối cùng anh ta buông tay ra, đứng dậy cầm lấy tay của Annie, không đợi cô bé đáp lại đã kéo em rời đi.
Trò chơi càng ngày càng thú vị.