Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 232: Tin Nhắn

Chẳng biết nên nói Đỗ Hồng Tuyết ngây thơ hay ngu ngốc nữa, nghe Hùng Thái Ninh nói vậy, cô ta sáng mắt lên, hỏi:
- Thật chứ? Uống xong ông sẽ thả chúng tôi đi à? Hùng Thái Ninh cười khẽ:
Đúng rồi, nào, nếm thử đi. Đừng tin gã, loại người này nói chuyện không giữ lời đâu.


Nhạc Yên Nhi cản cô ta lại, cô đề phòng nhìn Hùng Thái Ninh.
Bị lật mặt nhưng Hùng Thái Ninh chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng, ngược lại gã còn cười:
- Ha ha, thông minh quá, thời buổi này có đồ ngu mới giữ lời hứa.
Hôm nay hai em đến đây rồi thì anh không có ý định thả đi đâu.


Nhạc Yên Nhi bị sự hùng hồn của gã chọc giận, cô nghiến răng mắng:
Vô liêm sỉ! Nói thật với các em nhé, phòng anh cũng thuê rồi, ngay trên tầng thôi, chẳng qua anh vốn chỉ
nghĩ là có mình Đỗ Hồng Tuyết, ai ngờ em lại còn mang theo cả món tráng miệng đi cùng.


Ha ha ha, thế thì càng tốt, tối nay hai em hầu hạ anh tử tế vào, chỉ cần anh vui, cam đoan các em muốn gì có nấy.
Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hai em xinh đẹp thế này, hẳn cũng hiểu vấn đề này chứ? Đỗ Hồng Tuyệt rụt người lại:
- Hùng tiên sinh, có lẽ tôi không thích hợp với bộ phim mà ông đầu tư đâu.


Hùng Thái Ninh thấy cô không biết điều thì lạnh mặt, ánh mắt trở nên nham hiểm:
- Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cho cô bộ phim kia là nể mặt cô rồi đấy, tôi nói cho cô biết, tôi có khả năng nâng cô lên thì cũng có thể dìm cô xuống.


Đừng tưởng cô lấy được vị trí đại sứ của Dior thì có thể lên mặt, nói cho cùng cũng chỉ là diễn viên nhỏ không nơi nương tựa thôi, kể như hôm nay cô biến mất ở đây cũng chẳng ai dám hỏi gì! Đỗ Hồng Tuyết sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.


Lời Hùng Thái Ninh khó nghe nhưng từng câu đều nói trúng nỗi đau của cô.
Đúng như gã nói, cô không còn lựa chọn nào cả, cô chỉ như một cây lục bình không gốc rễ trôi dạt cố gắng giãy giụa trong ngành giải trí này thôi, bất cứ ai cũng có thể đạp chết cô, không ai thông cảm với cô hết.


Chẳng lẽ trước khi tới cô thực sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Nói cho cùng là mang tâm lý ăn may thôi.
Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy thê lương, cô bất giác nhớ tới Dạ Đình Sâm, người đàn ông mình vừa gặp đã yêu.
Có lẽ cô không thể nào ở bên hắn rồi.


Lòng cô nguội lạnh, đã tiếp nhận vận mệnh của mình, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vô tội, cô ấy tốt bụng đến giúp mình, không thể để cô ấy cũng phải chịu thiệt thòi được.
- Hùng tiên sinh, tôi có thể đồng ý yêu cầu của ông, nhưng Nhạc Yên Nhi không liên quan đến chuyện này.


Đỗ Hồng Tuyết đau đớn cất lời, định nói đỡ cho Nhạc Yên Nhi.
- Ai bảo không liên quan? Hùng Thái Ninh nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Đỗ Hồng Tuyết, cười càng lớn:


- Đừng ai nghĩ đến chuyện trốn! Với lại, tối nay anh muốn ăn cô ta đầu tiên! Nghe thế, Đỗ Hồng Tuyết trợn mắt, cô ta biết mình đã hại một người vô tội, ánh mắt như mất đi sức sống, áy náy nhìn Nhạc Yên Nhi rồi chán nản cúi đầu.


- Hùng Thái Ninh! Nếu dám động vào tôi, ông chắc chắn sẽ hối hận! Nhạc Yên Nhi nghiến răng.
Cô vắt óc suy nghĩ để tìm cách, lúc này, cô thậm chí muốn nhắc tới Dạ Đình Sâm, thế nhưng quan hệ của họ chưa công khai, cô không thể mạo hiểm.


Hùng Thái Ninh chẳng coi uy hϊế͙p͙ của Nhạc Yên Nhi ra gì, gã cảm thấy cô chỉ mạnh miệng thôi:
- Sao nào? Còn muốn báo thù à? Bây giờ em không muốn thôi, chờ đến đêm nay em sẽ biết chỗ tốt của anh, chắc chắn sẽ để em sung sướng.


Đến lúc đó, anh quay video trên giường của em lại, để rồi xem em cầu xin anh hay đe dọa anh nào! Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ gặp một kẻ vô liêm sỉ đến mức này.


Kiên nhẫn của Hùng Thái Ninh có hạn, bí mật trong căn phòng này nếu có nhiều người biết sẽ càng khó giữ kín, gã không thể hành động quá đáng nên đã đói khát đến khó chịu.
Gã vẫy tay, nói với cấp dưới:


- Dẫn cô Đỗ đây lên tầng trước, sau đó mời cô Nhạc nếm thử whisky hảo hạng của chúng ta! Hùng Thái Ninh là kẻ lõi đời, mắt nhìn người không tồi, gã lập tức nhận ra tính cách Đỗ Hồng Tuyết nhu nhược không có chủ kiến, người gây khó khăn thực sự ở đây là Nhạc Yên Nhi, nếu không cho cô uống chút rượu chỉ sợ tối nay không yên.


Vệ sĩ nghe lời, lập tức đi lên định túm lấy Đỗ Hồng Tuyết.
Cô kinh hoàng nhìn họ rồi trốn sau lưng Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi giận dữ nhìn họ:
- Đừng có động vào cô ấy, cô ấy tự đi được.
Sau đó, cô nghiêng đầu, vội thì thầm với Đỗ Hồng Tuyết một dãy số:


- Túi của tôi bị ném đi rồi, lát nữa cô tìm cơ hội gọi cho số này, chỉ anh ấy cứu được chúng ta! Đỗ Hồng Tuyết khóc như mưa nhưng gật đầu dứt khoát:
- Được, cô yên tâm, có cơ hội tôi sẽ gọi ngay.


Cô có lỗi với Nhạc Yên Nhi, thế nhưng xin lỗi lúc này là vô dụng, cô chỉ có thể cố gắng tìm cơ hội cứu cả hai ra ngoài, dù cho đó chỉ là hy vọng xa vời.
Đỗ Hồng Tuyết bị lôi ra khỏi phòng, đưa vào thang máy lên tầng.


Vì vẻ ngoài yếu đuối lại không biết ăn nói, vệ sĩ không mạnh bạo với cô, chỉ là thấy cô đứng chần chừ trước cửa thì xô cô vào trong.
Đỗ Hồng Tuyết vào phòng thì co quắp ngồi trên ghế, hai vệ sĩ không nhúc nhích mà đứng đó nhìn cô chằm chằm.


Bị nhìn đến hoảng sợ, Đỗ Hồng Tuyết rụt rè lên tiếng:
- Tôi...
tôi muốn đi vệ sinh.
Hai vệ sĩ nhìn nhau, một người đứng lên, nói:
- Đi.
Hắn muốn cùng vào toilet với mình à? Đỗ Hồng Tuyết bối rối nhưng cô mau chóng che giấu đi, ngược lại còn bất mãn nhìn vệ sĩ:


- Chẳng lẽ anh muốn đi cùng tôi à? Đêm nay tôi là người của ông chủ anh, thái độ của anh với tôi như thế mà được à? Vệ sĩ vốn vênh váo nghe vậy thì do dự.


Cô ta nói cũng phải, cô ta là người của sếp, lại còn xinh đẹp như vậy, chẳng biết sau này sếp có yêu chiều cô ta không, nhỡ bây giờ đắc tội, về sau cô ta nói này nọ với sếp vậy thì làm gì còn ngày tháng bình yên nữa.
Vệ sĩ cân nhắc được mất, cuối cùng rút lui, giả vờ đe dọa:


- Ngoan ngoãn vào! Đừng hòng giở trò! Nếu không tôi giết cô! Đỗ Hồng Tuyết vờ như không nghe thấy, cô bình tĩnh đi vào toilet, nhưng vừa đóng cửa thì vẻ hoảng sợ đã không thể che giấu được.
Toilet và phòng khách nối liền, nếu cô gọi điện, người bên ngoài sẽ nghe thấy.


Chịu rồi, chỉ có thể gửi tin nhắn thôi.
Khi nãy họ cầm túi của cô đi nhưng cô để điện thoại trong người, họ không lục soát.
Đỗ Hồng Tuyết lấy di động, mau chóng soạn tin nhắn.