Đỗ Hồng Tuyết không nhịn được trong lòng nhảy nhót, lúc xuống xe cô đứng bật dậy, đầu đập thật mạnh vào đỉnh xe.
- Đau quá… Đỗ Hồng Tuyết kêu đau, không nhịn được che lấy chỗ vừa bị đụng, đau đến mức nước mắt lưng tròng nhưng lại không dám sờ.
Dạ Đình Sâm vẫn đứng bên ngoài, nhìn những hành động này của cô, trong mắt đầy ý tứ sâu xa.
- Cô vẫn giống như lúc trước.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy lời này thì ngẩn ra, nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Dạ Đình Sâm tới đây lại không hề nói tiếp nữa, chỉ bảo:
- Đi thôi.
Hắn không biết cô ở đâu, vì thế Đỗ Hồng Tuyết đi phía trước, Dạ Đình Sâm đi theo sau, cùng cô lên lầu.
Hành lang quả nhiên không có bóng đèn nào còn sáng cả, trên hàng lang tối om, giơ tay ra không thấy năm ngón, vì thế tiếng bước chân mỗi khi giày chạm đất đều trở nên rất rõ ràng.
Tuy đường vẫn tối như mọi lần về nhà, nhưng vì biết đằng sau còn có một người nữa, nên trong lòng cô có thêm rất nhiều cảm xúc khác biệt.
Đỗ Hồng Tuyết rất muốn tìm chủ đề nào đó để nói chuyện với Dạ Đình Sâm nhưng lai bị khí thế mạnh mẽ của hắn trấn áp, há miệng ra nhưng không nói nổi một từ.
Đây là cách biệt giai cấp ư? Bóng tối quẩn quanh giữa hai người, khoảng cách giữa cả hai không xa không gần, Đỗ Hồng Tuyết có thể nghe thấy tiếng bước chân của Dạ Đình Sâm, nhưng lại hoàn toàn không cảm nhận được hắn, theo lý mà nói hai người đứng thật sát thật sát nhau, nhưng cô ấy lại cảm thấy càng ngày càng xa cách.
Đường có dài hơn cũng có lúc đi hết, sắp đến chỗ ở của Đỗ Hồng Tuyết rồi, rất nhanh thôi, cô sẽ không còn lý do tiếp tục ở bên người đàn ông này nữa, thậm chí về sau có thể không còn cơ hội gặp lại.
Trong lòng Đỗ Hồng Tuyết có ngàn vạn cảm xúc, trong lúc thất thần, chân cô vấp một cái, cả người đổ về đằng sau.
- A… Đỗ Hồng Tuyết bị dọa tới tái cả mặt, hét lên sợ hãi, tiếng thét vang vọng trong hàng lang.
Nhưng không có sự đau đớn trong dự liệu, cô cảm thấy có một cánh tay đỡ lấy vai cô, chặn lại thế ngã.
Trong những lúc thế này đàn ông bình thường đều sẽ ôm lấy cô vào lòng, nhưng người đàn ông này đúng thật là lịch thiệp từ trong xương.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Đỗ Hồng Tuyết bàng hoàng đứng dậy, vội vàng xoay người lại cảm ơn Dạ Đình Sâm:
Cảm ơn anh Dạ, thật ngại quá, dọa anh rồi. Cẩn thận.
Trong bóng tối, Đỗ Hồng Tuyết không nhìn rõ vẻ mặt của Dạ Đình Sâm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, tuy rằng lạnh lùng nhưng sự trầm khàn trong giọng nói ấy đủ để khiến lòng cô bối rối.
Lại lên một tầng nữa, dù cho Đỗ Hồng Tuyết không muốn nhưng cũng tới rồi.
Cô che giấu sự uể oải trong lòng, mỉm cười ngọt ngào, nói với Dạ Đình Sâm:
- Anh Dạ, anh có muốn vào ngồi một lát không? Cô không phải là một cô gái dễ dàng mời một người đàn ông mới gặp mặt lần đầu vào trong nhà chơi như thế, nhưng khi đối diện với Dạ Đình Sâm, cô bỗng trở nên rất khác thường.
Cô muốn ở thêm với hắn một lúc nữa, cho dù chỉ vài phút thôi cũng được.
Nhưng hiển nhiên Dạ Đình Sâm không có ý định này, hắn từ chối thẳng:
- Không cần.
Đỗ Hồng Tuyết có hơi mất mát, đáp:
Vậy anh lái xe về cẩn thận nhé. Ngày mai sẽ có người tới đưa cô đi xem nhà, Dior cũng sẽ cử người tới công ty của cô ký hợp
đồng, từ mai cô sẽ là đại sứ hình tượng cho nước hoa Dior.
Giọng điệu của Dạ Đình Sâm hờ hững, cứ như không biết mấy câu nói ngắn ngủi của bản thân có giá trị thế nào vậy.
Đỗ Hồng Tuyết trợn mắt không dám tin, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
Dạ Đình Sâm không hề bận tâm đến câu trả lời của cô, nói xong những lời này hắn lập tức xoay người rời đi.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì mới giật mình, dùng giọng nói run run gọi hắn lại:
- Anh Dạ… tại… tại sao… lại là tôi? Trong bóng tối, giọng nói mềm mại của cô chứa đựng sự run rẩy và kinh ngạc rõ rệt, khiến người ta tiếc thương.
Nhưng trên mặt Dạ Đình Sâm vẫn không có vẻ gì khác thường.
- Chẳng vì sao cả.
Nói xong, hắn đi thẳng xuống lầu.
Đỗ Hồng Tuyết đứng ngẩn ra trước cửa nhà hồi lâu mới nhéo thật mạnh má mình.
- Không phải mình đang nằm mơ chứ… Dạ Đình Sâm quay lại xe, vẻ mặt âm trầm gọi cho Âu Duyên Tây, giao cho gã một số việc, Âu Duyên Tây trước giờ vẫn cà lơ phất phơ nghe thấy lời của hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Tiếp đó, Dạ Đình Sâm lại gọi số của biệt thự Hoàng Đình, nhưng chỉ nghe thấy quản gia Thẩm báo Nhạc Yên Nhi vẫn chưa về, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
Nghĩ đến việc ban ngày hai người xảy ra tranh chấp, đến giờ Nhạc Yên Nhi vẫn còn chưa về, cô đang giận dỗi với hắn sao? Hắn vừa lái xe vừa gọi cho cô nhưng đều bị ngắt máy.
Bàn tay nắm lấy tay lái của hắn siết chặt lại, ánh mắt lạnh lùng.
Gan của cô nhóc này càng ngày càng lớn, dám mạnh miệng ở chỗ công cộng, còn tự ý bỏ chạy, tối muộn đã không thèm về nhà mà lại còn cúp điện thoại của hắn! Cơn phẫn nộ dâng lên, trong mắt phượng tràn ngập ánh sáng nguy hiểm, Dạ Đình Sâm gọi thẳng cho Trần Lạc.
- Chủ tịch.
Cho dù không phải là thời gian làm việc nhưng Trần Lạc cũng không dám nghe điện thoại của sếp chậm một giây nào.
Định vị điện thoại của Yên Nhi, tôi muốn biết vị trí hiện tại của cô ấy. Vâng thưa chủ tịch.
Ba phút sau, vị trí định vị được gửi đến máy Dạ Đình Sâm.
Mà Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không biết những chuyện này.
Bệnh viện công lập thành phố A.
Nhạc Yên Nhi bấm ngắt máy, ném điện thoại lên giường bệnh như để trút giận, cô tức đến nỗi quai hàm bạnh ra.
- Bây giờ mới nghĩ tới tôi, muộn rồi.
Đúng lúc này Trình Cổ mua đồ ăn vào, nghe thấy Nhạc Yên Nhi đang oán trách thì không nhịn được cười:
- Vẫn còn đang tức à? Thực sự không phải cậu ta tự nghĩ ra đâu, nhưng có lúc Nhạc Yên Nhi giống như một đứa trẻ vậy.
Buổi chiều lúc cậu đưa cô vào viện, bác sĩ kê rượu thuốc, cậu cũng giúp cô xoa rồi nhưng rồi cô lại giận dỗi không chịu về nhà, thà ở bệnh viện còn hơn, Trình Cổ nhanh chóng đi tìm bác sĩ xin một túi chườm nước đá để ở lại bệnh viện với cô.
- Tức hả? Chị không thèm tức đâu, có gì để tức cơ chứ.
Nhạc Yên Nhi cứng miệng, sau đó lập tức bị chiếc túi trong tay cậu ta hấp dẫn:
- Wow, Trình cô nương, em đúng là chu đáo quá, sao em biết chị đang đói thế.
Trình Cổ bày từng món ăn mà mình mua ra, gãi đầu ngại ngùng.
- Em nhớ trước đây chị thích ăn mì hoành thánh và bánh chẻo của Tường Lâm Ký nhất, bây giờ không biết chị có còn thích không, cứ mua đại một ít về thôi.
Thực ra Trình Cổ cũng biết, trước đây Nhạc Yên Nhi thích ăn những món này đều vì cô cũng không có nhiều tiền nhưng tính cách lại rộng rãi, nhất định phải mời trợ lý như cậu ăn cơm, cô biết nếu để mình cậu đi về chắc chắn cậu sẽ chỉ úp một bát mì là coi như giải quyết xong bữa tối.
Nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi có thể tham gia diễn xuất trong bộ phim chế tác lớn như White Lover rồi, không biết có còn để mắt đến những món ăn rẻ tiền này không.
Nhạc Yên Nhi không biết cậu ta nghĩ nhiều như thế, cô mở hộp thức ăn ra, ngửi thấy mùi thơm của mì hoành thánh và bánh chẻo thì lập tức híp mắt đầy say mê.
- Vẫn là công thức nấu ăn quen thuộc, hương vị quen thuộc, đúng là lâu lắm rồi không được ăn mấy món này, thật là hoài niệm.
Trình cô nương, em cẩn thận quá, vẫn còn nhớ được mấy năm trước chị thích ăn món gì.