Trái tim Dạ Đình Sâm chợt thắt lại.
Bàn tay buông thõng bên hông chậm rãi siết lại, dường như đang trải qua đấu tranh tâm lý cực kỳ mãnh liệt.
Cuối cùng, Dạ Đình Sâm u ám mở miệng:
- Đi bệnh viện.
Hắn quay lưng với Joanna, nên không nhìn thấy vẻ mừng rỡ không hề che giấu trên mặt cô ta.
Tuy rằng việc đưa Mạnh Y Bạch ra làm lý do hơi thiếu đạo đức, nhưng ít nhất lần này cô ta đã thắng Nhạc Yên Nhi rồi.
Hai người một đường đi thẳng tới bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh VIP, Joanna nói:
- Đỗ Hồng Tuyết ở bên trong, vừa mới lấy máu và chụp CT xong, giờ cô ấy đang nghỉ ngơi.
Nhân viên của Dior đã thông báo rồi, chỉ nói anh có ý muốn mời cô ấy làm người phát ngôn, muốn có một bản kiểm tra sức khỏe chi tiết, không hề lộ thân thật thật sự của anh.
Trong mắt Dạ Đình Sâm trào dâng những cảm xúc phức tạp, nhìn cánh cửa trước mắt, nhàn nhạt nói:
- Cô vất vả rồi.
Joanna cắn môi một cái, tuy không cam lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Căn cứ vào tư liệu hiện có, tuổi tác và nhóm máu đều trùng khớp, mười năm trước cô ấy cũng từng mất trí nhớ, tiếp theo sẽ xác định xem cô ấy có từng phẫu thuật thẩm mỹ hay không.
Sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe chi tiết, sẽ tiến hành đối chiếu DNA của cô ấy và Y Bạch, nếu tất cả đều trùng khớp, vậy thì có thể khẳng định cô ấy thật sự là Y Bạch, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.
Mắt phượng hiện lên ý nghi hoặc quỷ dị, nhưng trên mặt hắn vẫn là dáng vẻ bình thản như thường:
- Tôi biết rồi.
Nói xong, hắn không hề do dự, mở cửa phòng bệnh VIP ra, đi vào.
Trong phòng, Đỗ Hồng Tuyết mới vừa lấy máu xong đang ngồi ở đầu giường, uống nước đường y tá chuẩn bị cho cô.
Trên người cô mặc bộ quần áo ngừa bức xạ vừa rồi thay khi làm kiểm tra, quần áo to rộng không vừa người càng làm cho thân hình cô thêm vẻ mảnh mai mềm mại, gầy yếu đến mức làm cho người ta muốn ôm cô vào lòng dốc sức chăm lo chiều chuộng.
Đỗ Hồng Tuyết người giống như tên, làn da trắng nõn như tuyết thu hút ánh mắt người khác, cả người đều sạch sẽ thanh thuần, một đôi mắt đen nhánh trong veo tựa như một chú thỏ, thuần khiết vô hại.
Đôi mắt này làm Dạ Đình Sâm bất giác nghĩ tới Nhạc Yên Nhi.
Đều là mắt to đen nhánh, một cái là tràn ngập vô tội và yếu đuối mỏng manh, còn cái kia...
lại vĩnh viễn ngập tràn quật cường cùng ngạo khí.
Trên bản chất mà nói, cô ấy và Nhạc Yên Nhi không hề có điểm nào tương đồng, là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đỗ Hồng Tuyết đặt cốc nước trong tay xuống, ngẩng đầu nhẹ nhàng cười với Dạ Đình Sâm.
- Chào anh Dạ.
Cô không biết thân phận cụ thể của Dạ Đình Sâm, chỉ biết là người đến nói chuyện hợp tác với mình, cho nên chọn lối xưng hô chung chung.
Dạ Đình Sâm đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sofa cách giường không xa.
- Tôi sẽ hỏi vài chuyện về thân thể cô, hy vọng sẽ không khiến cô khó chịu.
Xa cách mà lễ độ, đây là thái độ Dạ Đình Sâm đối xử với người khác.
Đỗ Hồng Tuyết nghe xong gật đầu:
Vừa rồi giám đốc Lâm đã nói với tôi rồi, tôi hiểu mà. Cô đã từng bị mất trí nhớ?
Dạ Đình Sâm cũng không vòng vo, bắt đầu trực tiếp hỏi thẳng.
- Đúng vậy.
Đỗ Hồng Tuyết gật đầu, sau đó hai vai trùng xuống:
- Đây là chuyện đã lâu rồi.
Tôi mắc phải một căn bệnh rất nghiêm trọng, phải nằm viện vài tháng, bệnh viện đã vài lần báo bệnh tình nguy kịch khó qua khỏi, sau này tuy rằng được cứu, nhưng đoạn ký ức trước khi mắc bệnh lại rất mơ hồ, bác sĩ nói chắc là sốt đến mụ người rồi.
Dạ Đình Sâm nhíu mày:
- Không nhớ một chút nào sao? Đỗ Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không nhớ, thời điểm bệnh vừa khá lên còn có thể nhớ mang máng, nhưng khi tôi hồi tưởng lại thì sẽ cảm thấy rất đau đầu, dần dần tôi cũng không cố gắng nhớ lại nữa, thế nên đã quên sạch sẽ những chuyện trước kia.
Nói tới đây, Đỗ Hồng Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười:
- Cơ mà cũng lạ, tuy rằng là lần đầu gặp nhưng lại cảm thấy anh rất quen, thật giống một người bạn cũ của tôi.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm cứng lại, nhìn chằm chằm mặt Đỗ Hồng Tuyết, tỉ mỉ quan sát cô, trong mắt lại dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Tim Đỗ Hồng Tuyết bị ánh mắt này cho đập nhanh hơn, không kìm được hỏi:
- Sao vậy? Có vấn đề gì sao? Dạ Đình Sâm thật sự quá đẹp trai, cặp mắt sâu thẳm kia tựa như có ma lực, không một người phụ nữ nào có thể duy trì bình tĩnh dưới ánh nhìn chăm chú như vậy.
Dạ Đình Sâm thu hồi ánh mắt, lãnh đạm đáp:
- Không có gì, lần phát ngôn này rất quan trọng, vậy nên chúng tôi rất coi trọng sức khỏe của người đại diện.
- Không sao, cho dù cuối cùng không chọn tôi, tôi cũng hiểu mà.
Suy cho cùng thì tôi cũng bình thường quá, tôi đã quen rồi.
Khóe miệng Đỗ Hồng Tuyết cong lên, lộ ra một nụ cười mỉm, trong tươi cười lại có một ít khổ tâm.
Lòng dạ Dạ Đình Sâm hơi trùng xuống.
Hắn biết, mấy năm nay, cô ấy nhất định đã chịu nhiều khổ cực.
Nhưng những lời này, hắn không thể hỏi.
Đỗ Hồng Tuyết lấy hết can đảm nói:
- Giờ đã kiểm tra toàn diện xong, tôi có thể ra viện chưa? Không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy không thích chỗ này lắm, thấy rất áp lực.
Dạ Đình Sâm thu lại tất cả cảm xúc trong mắt, lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng xa cách, gật đầu:
- Có thể, tôi tiễn cô.
Trong mắt Đỗ Hồng Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng:
- Thật à? Vậy cảm ơn anh, tôi đi thay quần áo trước.
Dạ Đình Sâm tránh ra ngoài, một mình Đỗ Hồng Tuyết ở trong phòng bệnh, không ngăn nổi khóe miệng cong lên, cô vỗ nhè nhẹ vào gương mặt phiếm hồng của chính mình.
- Đình Sâm, thế nào, anh có nghĩ cô ấy là Niệm Ngữ không? Dạ Đình Sâm vừa ra, Joanna đã vội vàng hỏi.
Dạ Đình Sâm không trả lời câu hỏi của Joanna, ngược lại nói:
- Lát nữa tôi đưa cô ấy về nhà, Trần Lạc sẽ đưa cô về.
Tươi cười trên mặt Joanna cứng đờ, cô ta cắn chặt răng mới nén được cơn tức giận lại.
Vì sao, lúc có Nhạc Yên Nhi là thế này, hiện tại có cái người chưa biết có phải Mạnh Y Bạch kia vẫn là thế này.
Trong mắt Dạ Đình Sâm vĩnh viễn không có cô ta sao? Trần Lạc rất nhanh đã đến bệnh viện, Joanna ra vẻ thoải mái đi xuống dưới trước, mới vừa đi đến chỗ rẽ, liền nghe thấy tiếng đóng cửa phòng bệnh VIP truyền đến, cô ta híp mắt, nghiêng người tránh sang một bên, âm thầm quan sát động tĩnh bên trên.
Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết sóng vai đi xuống, trai xinh gái đẹp, khí chất vô cùng hòa hợp, quả thực có hình mẫu một đôi tình nhân do trời đất tạo nên.
Joanna nhìn đến nóng mắt, không chịu được mà hung hăng đập một cái lên bức tường trước mặt.
Đúng lúc này, Đỗ Hồng Tuyết bước hụt, mắt thấy sắp ngã xuống rồi thì vừa hay Dạ Đình Sâm đã vươn tay túm chặt cánh tay cô, kéo cô lại.
- Cẩn thận.
Dạ Đình Sâm nhíu mày nói.
Mặt Đỗ Hồng Tuyết càng đỏ, thấp giọng nói:
- Cảm ơn.
Hắn chủ động chạm vào cô ấy rồi! Joanna cảm thấy chua xót và phẫn uất trong lòng trong một giây đã đạt tới cực điểm.
Hôm nay lúc ở tầng trệt trụ sở chính của DEO, cô ta giả vờ té ngã, hy vọng Dạ Đình Sâm có thể đỡ mình, thế nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng túm lấy quần áo của cô ta kéo lên.
Vậy mà lúc này hắn chủ động chạm vào người phụ nữ kia!