Thấy chân mình bị thương không nhẹ, Nhạc Yên Nhi cũng biết tình hình nghiêm trọng, cô cau mày:
- Phải làm sao bây giờ? Trình Cổ cất di động vào túi, ngồi xổm trước mặt cô, dáng vẻ hy sinh oanh liệt:
- Trèo lên, chị Yên Nhi, em cõng chị đi bệnh viện.
Nhạc Yên Nhi thấy cơ thể nhỏ bé của Trình Cổ thì nói:
Trình cô nương, chị sợ đè nát em mất. Không sao, chị lên đi, em chịu được đè mà.
Ha ha.
Trình cô nương là thụ, câu nói ‘chịu được đè’ quả không sai.
Nghĩ một lát, quả thực cũng chỉ có cách đó, Nhạc Yên Nhi nhịn đau, chậm rãi nằm sấp trên lưng Trình Cổ.
- Đằng trước có dãy ghế nghỉ chân, em đưa chị qua đó đi, chị nghỉ một lát hẳn sẽ tự đi được.
Lúc nằm lên lưng Trình Cổ, Nhạc Yên Nhi thấy chân cậu ta loạng choạng hẳn, vội lên tiếng.
Đồng thời, cô cũng suy nghĩ, chẳng lẽ mình nặng vậy à? Trình Cổ cõng Nhạc Yên Nhi đến ghế nghỉ chân cạnh thang máy, Sau khi để cô ngồi xuống, cậu ngồi xổm xem xét chân giúp cô, quả nhiên mắt cá chân đã sưng đỏ.
- Không thể hết sưng ngay được, em xoa cho chị nhé.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ nhưng nghĩ tới Trình Cổ là gay, sẽ không có ý nghĩ gì khác với mình, lại thêm việc nếu mình không thể đi được thì lát nữa vẫn phải làm phiền Trình Cổ cõng, vậy nên cô gật đầu đồng ý.
- Làm phiền em nhé.
Trình Cổ cởi giày cao gót của Nhạc Yên Nhi ra, nhẹ nhàng xoa cổ chân cô, cười nói:
- Chị Yên Nhi, chị khách khí với em làm gì, chẳng biết chị còn nhớ không, hồi em vừa vào công ty đã đi theo chị, khi đó em chẳng biết gì cả, ngày nào cũng sai sót, vậy mà chị còn nói đỡ trước mặt Danny giúp em.
Nhớ tới vẻ ngây ngô khi đó của Trình Cổ, Nhạc Yên Nhi cũng cười:
Phải, lúc đó em rất ngốc, còn lấy ghế của đạo diễn cho chị ngồi, bị mắng té tát. Về sau, có một lần mẹ em ốm, mà em thì không đủ tiền mua vé xe về, chị lập tức cho em vay
ba ngàn, thật ra lúc đó chị cũng không có tiền, còn chưa trả xong khoản vay hỗ trợ học tập của trường nữa.
Từ lần ấy em đã biết chị rất tốt, em đối xử như này với chị cũng đáng giá.
Nói xong, Trình Cổ cười ngượng.
Nhạc Yên Nhi nghe thế cũng cảm động, trong giới giải trí lạnh lùng, bạc tình bạc nghĩa này lại có một người luôn nhớ về một chút xíu thiện ý của mình.
Đúng lúc này, thang máy ‘đing!’ một tiếng, mở ra.
Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Đình Sâm, chẳng phải vợ anh đây sao? Nhạc Yên Nhi giật mình ngẩng lên, thấy Dạ Đình Sâm và Joanna sóng vai ra khỏi thang máy, cô kinh ngạc tròn mắt.
Cô vốn cho rằng hai người họ chỉ đi ngang qua, chẳng ngờ họ lại lên đây.
Dạ Đình Sâm đến đây làm gì? Làm việc? Nhưng nếu làm việc lại đưa Joanna theo? Trình Cổ đang chăm chú xoa chân cho Nhạc Yên Nhi nên không nhận ra sau lưng có người, cũng không để ý tới câu nói khi nãy, vậy nên cậu không biết câu đó là nói về Nhạc Yên Nhi.
Đối diện với đôi mắt đen chất chứa đầy những cảm xúc mà mình không hiểu nổi, tim cô đập nhanh hơn.
Dạ Đình Sâm rời ánh mắt lạnh lùng xuống dưới, thấy Trình Cổ đang xoa chân cho cô.
Ở nơi công cộng thế này mà xoa chân thân mật như vậy, không hề giống một mối quan hệ bình thường.
Joanna không bỏ qua cơ hội tốt này, bắt đầu thêm dầu vào lửa:
- Ôi chao, bây giờ quan hệ nam nữ trong nước thân mật như vậy sao? Em ở Anh còn chưa thấy bao giờ đâu.
Nghe thế, sắc mặt Dạ Đình Sâm càng khó coi, ánh mắt lạnh như hóa thành thực chất.
Nhạc Yên Nhi khi nãy bị hai người làm cho giật mình, bây giờ mới nhận ra hành động này không ổn, cô vội rút chân về.
Trình Cổ ngẩn ra, nghĩ là cô đã hết đau thì hỏi:
Đã đỡ hơn chưa? Vậy chúng ta mau đi thôi, đi mua rượu thuốc cho chị. Được.
Nhạc Yên Nhi khẽ đáp, cô tránh khỏi ánh nhìn lạnh băng của Dạ Đình Sâm vì không biết phải đối mặt với hắn thế nào, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi đây.
Dạ Đình Sâm đứng cạnh Joanna, Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình không thể bình tĩnh nói chuyện với hắn, phải chờ tối về chắc mới đỡ hơn.
Cô đi giày vào, vừa đứng lên, cổ chân đã lại đau, người cô nghiêng sang một bên, suýt ngã.
Trình Cổ luôn để mắt tới cô nên ngay lập tức nhận ra, mau chóng đỡ lấy cô.
Trình cô nương luôn xấu hổ và yếu đuối lúc này lại khá manly, lập tức ngồi xổm xuống.
Nhạc Yên Nhi nhìn tấm lưng không rộng lớn lắm của Trình Cổ, còn đang do dự thì lại cảm thấy bầu không khí áp lực hẳn, một ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình chăm chú.
Cô ngẩng đầu, thấy Dạ Đình Sâm sầm mặt, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng cô chưa thấy bao giờ, dường như chỉ cần cô dám dựa vào lưng Trình Cổ, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.
Vốn đã không vui, bây giờ cô càng giận.
Hắn biết rõ Joanna thích hắn, vậy mà còn dây dưa với cô ta, thế thì có tư cách gì mà soi mói mình.
Ít ra quan hệ giữa mình và Trình Cổ là trong sáng, Nhạc Yên Nhi không thẹn với lòng.
Cô cắn môi, vì tức giận, cô ghé lên lưng Trình Cổ ngay dưới ánh mắt của Dạ Đình Sâm.
Dù Nhạc Yên Nhi không nặng nhưng Trình Cổ quá gầy, cậu cố hết sức đứng lên, vừa mới bước được một bước thì đã có người đứng chắn trước mặt.
Trình Cổ ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn.
Người kia rất đẹp trai, khí chất xuất chúng, khuôn mặt lạnh nhạt cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực, xem ra không phải người thường.
Sắc mặt hắn bây giờ rất khó coi, đang nhìn chằm chằm người trên lưng cậu.
Như hiểu ra gì đó, cậu hỏi:
- Chị Yên Nhi, chị quen anh này à? Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn đến chột dạ, cô mím môi, tránh khỏi ánh mắt giết người của hắn, gật đầu:
- Ừ, người quen.
Để Danny và Diệp Hiểu Như biết quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Nhạc Yên Nhi không muốn có quá nhiều người biết chuyện này.
- Em dám lặp lại lần nữa tôi chỉ là người quen không? Nghe thấy thế, giọng hắn trở nên lạnh buốt, quả thực như dao băng, Dạ Đình Sâm nheo mắt, không khí giữa hai người như lập tức đóng băng, rất quỷ dị.