Nhạc Yên Nhi lo cho Dạ Đình Sâm nên không phát hiện ra một câu của người đàn ông này có đến hai ý nghĩa.
Thế nhưng cô cũng không phải là con ngốc, vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình càng ngày càng nóng bỏng và bầu không khí mỗi lúc một nguy hiểm hơn.
Cô nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, định bụng giả ngu cho qua chuyện.
- Tôi đi rửa mặt chút đây, có khi mợ Trần đã nấu xong cơm rồi ấy chứ… Nhạc Yên Nhi vừa nói vừa cẩn thận nhích ra mép giường, khi thắng lợi còn ở ngay trước mắt thì cô lại thấy trời đất quay cuồng.
Dạ Đình Sâm vươn tay ôm chặt lấy cô rồi kéo về, sau đó không những đặt cô chính giữa giường lớn mà còn trở mình đè lên.
Người đàn ông này vừa mới buồn buồn tủi tủi, thế mà bây giờ đã biến thành lang sói luôn rồi.
Nhìn tư thế kia đi, có khác gì muốn ăn sống nuốt tươi cô không chứ?
- Chạy à? Nếu cô lo lắng thì kiểm tra thử đi.
Nhìn gương mặt như tạc gần trong gang tấc, Nhạc Yên Nhi e dè rụt cổ lại:
Không cần mà… Cần chứ sao lại không, nếu chỗ quan trọng như thế mà bị thương thì làm sao cô có thể yên
tâm được chứ? Nhạc Yên Nhi chợt nhớ tới trải nghiệm không thoải mái lần trước.
Cô lắc đầu sợ hãi:
- Không cần, đừng thế, tôi còn chưa khỏe hẳn mà, anh mà làm như lần trước thì tôi không chịu nổi đâu.
Lần trước hắn bị cơn giận phủ mờ cả lý trí, cho dù cô khóc lóc cầu xin cũng không chịu tha cho cô.
Thì ra cô sợ hãi là vì lần trước… trong mắt Dạ Đình Sâm hiện vẻ ảo não, lần trước hắn không nên giày vò cô như vậy.
Hắn dỗ dành cô bằng giọng điệu dịu dàng và đầy mê hoặc như anh túc:
- Lần trước tôi có lỗi, cho nên lần này tôi sẽ bồi thường cho cô.
Hôm nay tôi sẽ mặc cô muốn làm gì thì làm nhé.
Muốn! Làm! Gì! Thì! Làm! Suýt nữa thì Nhạc Yên Nhi bị Dạ Đình Sâm làm mắc nghẹn một hơi mà chết.
Sao cô cảm thấy năm chữ này chẳng có ý tốt gì cả thế nhỉ? Nhạc Yên Nhi vừa mở miệng định từ chối thì Dạ Đình Sâm đã sắp bị cơn khát nuốt chửng rồi.
Hắn mất hết kiên nhẫn, bèn cúi đầu đón lấy đôi môi mềm mại của cô.
Và bàn tay hắn cũng luồn vào áo ngủ, ve vuốt dọc theo vòng eo cô lên trên mãi.
Thân thể Nhạc Yên Nhi bất giác run bắn lên.
Cô chống tay trước ngực Dạ Đình Sâm rồi nói bằng giọng run run:
- Đừng mà, Dạ Đình Sâm… Dạ Đình Sâm hôn lên trán cô dịu dàng:
- Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, hai mắt cô đỏ lên:
- Không… Hai người bọn họ đã thân thiết hai lần mà không có lần nào tốt đẹp, cô sợ lắm.
Cảm nhận được sự kháng cự của Nhạc Yên Nhi, cho dù Dạ Đình Sâm có như tên đã lên dây thì cũng vẫn khống chế được lửa dục của mình.
Hắn đứng dậy rồi cách xa cô ra một chút.
Nhìn thấy vẻ kháng cự và khổ sở trên mặt cô, đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm tối sầm xuống.
- Cô từ chối, bởi vì ở nơi này không còn khoảng trống nữa sao? Nói đoạn, hắn đặt tay lên ngực trái của cô rất khẽ rồi dừng lại mãi nơi đó, cách một lớp vải áo cũng có thể cảm nhận được trái tim cô đang loạn nhịp đập dồn.
Dạ Đình Sâm nghĩ lại, lúc ở trong bệnh viện cô nói thích hắn, cũng chỉ là bởi hắn ép hỏi cô mà thôi.
Có lẽ người mà cô yêu thật lòng vẫn là Lâm Đông Lục, cho nên mới kháng cự hắn đến thế.
Nhạc Yên Nhi nhận ra Dạ Đình Sâm hiểu lầm thì vội vàng lắc đầu rồi xóa tan ý nghĩ ấy của hắn đi:
- Không phải đâu, anh đừng có nghĩ lung tung, tôi và Lâm Đông Lục đã chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.
Tôi và anh ta đều đã kết hôn, những gì trải qua trước kia chỉ là chuyện dại dột của tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi.
Nếu nói tôi còn nhớ nhung gì, thì đúng là tôi hơi nuối tiếc những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp, thế nhưng tôi đã không còn yêu Lâm Đông Lục nữa rồi.
Cô vội vã giải thích, bởi vì cô không muốn bất cứ hiểu lầm nào tồn tại giữa mình và Dạ Đình Sâm nữa.
Dạ Đình Sâm cứ nhìn cô đăm đăm, không nói mình tin, cũng không nói không tin.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên một câu vừa bá đạo lại vừa trịnh trọng:
- Nếu thế thì để cho tôi vào ở trong đó đi.
Ở trong tim của cô ấy.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm như có ma lực thu hút người ta.
Bởi vì kẻ ở vị trí cao luôn khiến cho người khác bất giác tin theo.
Nhạc Yên Nhi cũng bị mê hoặc bởi giọng nói ấy.
Cô ngẩng lên nhìn hắn, suýt nữa đã gật đầu.
Thế nhưng trong chớp mắt ấy, như nghĩ đến cái gì, Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu.
Sắc mặt của Dạ Đình Sâm sầm xuống.
Nhạc Yên Nhi bèn giải thích với hắn một cách cực kì nghiêm túc:
- Dạ Đình Sâm, anh không thể yêu tôi như cái cách mà tôi muốn được.
Tôi không muốn có một thần hộ mệnh cao quý mạnh mẽ, tôi chỉ cần một chiến hữu có thể sánh vai chiến đấu, để cùng đối mặt với hết thảy những khó khăn đau khổ trong cuộc sống này mà thôi.
Nghĩ đến những việc làm của hắn trước đây thì cô hiểu rõ tấm lòng của hắn vô cùng tốt, thế nhưng đó không phải là tình yêu mà cô hằng mơ ước.
- Sao cô biết là tôi không làm được? Dạ Đình Sâm nhớ tới những tư liệu về Nhạc Yên Nhi mà hắn bảo Nghiêm lão điều tra.
Nhờ có chúng mà hắn thấu hiểu cô hơn một chút, thấu hiểu rằng vì sao cô lại cố chấp ước ao tình yêu bình đẳng đến như thế:
- Nhạc Yên Nhi, đừng coi thường tôi như vậy.
Khi yêu cô rồi, tôi bằng lòng thay đổi vì cô.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc mở to mắt, cô không ngờ Dạ Đình Sâm lại đồng ý thay đổi vì mình.
Đối với hắn mà nói, chuyện này là hi sinh lớn lao cỡ nào, là nhượng bộ tới mức nào cơ chứ? Khi cô hiểu hết những lời hắn nói, thì trong lòng như được một dòng nước ấm vỗ về, ấm áp đến mức trong đôi mắt cô long lanh hai hàng lệ nóng.
Dạ Đình Sâm cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mắt cô, nụ hôn dịu dàng như lông vũ.
- Tin tưởng tôi một lần nhé, có được không? Hắn là vương giả bách chiến bách thắng trên thương trường, mỗi mệnh lệnh mà hắn hạ đều quyết đoán dứt khoát, nói một không hai.
Thế nhưng hắn lại chỉ là một người phàm trong tình cảm mà thôi.
Hắn muốn người ta trao tấm lòng, thì chính hắn cũng phải mang lòng mình ra mà trao đổi.
Nhạc Yên Nhi khẽ chớp mắt, dòng lệ trong suốt chảy xuôi theo khóe mi rồi lăn xuống bên mai.
- Anh có đồng ý bầu bạn bên tôi cả đời này không? Dù là hạnh phúc hay tai họa, cao quý hay thấp hèn, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo túng, anh đều sẽ ở bên tôi không rời chứ? Ngày ấy kết hôn, họ thiếu một lời thề.
Khi cô đọc lời thề ấy vào ngay lúc này đây, cảm giác thần thánh vẫn còn nguyên vẹn.
Dạ Đình Sâm nhìn thật sâu vào mắt cô.
Thế rồi hắn dùng hết trịnh trọng và nghiêm túc của cả đời này mà nói ra từng chữ:
- Anh thề sẽ nắm tay cô đi suốt cuộc đời này.
Dù là hạnh phúc hay tai họa, cao quý hay thấp hèn, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo túng, anh cũng sẽ luôn ở bên cô, không rời không bỏ.
I will love you forever.
Tôi sẽ mãi mãi yêu em.
Nước mắt chứa chan chảy xuôi, thế nhưng trong dòng lệ đắng lại đượm đầy hạnh phúc.
Nhạc Yên Nhi chủ động vươn tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông trước mặt mình, rồi nhắm mắt lại và đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Dạ Đình Sâm khựng lại một chút, và niềm vui sướng tột cùng bùng lên trong mắt hắn.
Hắn ôm siết lấy cô rồi ngấu nghiến lấy nụ hôn này.
Hắn biết, lúc này đây, người con gái ấy đã chấp nhận mình từ tận đáy lòng.
Trái tim cô đang mở rộng chào đón hắn.
Quần áo vướng víu mau chóng bị quẳng tứ tung trên mặt đất, làn da mơn trớn với làn da.
Nhạc Yên Nhi xấu hổ đến mức không dám mở mắt ra, dáng vẻ cô khiến cho Dạ Đình Sâm yêu thương chẳng thể rời tay nổi.
Hắn rải những nụ hôn trên từng tấc da trên người cô gái trong lòng.
Những âm thanh tình ái lấp đầy căn phòng rộng…