Lâm Đông Lục phản ứng cực nhanh, trước khi tiếng bước chân đến gần đã nhanh tay khóa trái cửa.
Người kia tới gần, xoay nắm cửa nhưng thấy không mở được thì có vẻ nghi hoặc:
- Xin hỏi đây là phòng gì? Sao lại khóa thế này? Tiểu Trương phụ trách dẫn đường cho phóng viên vội bước tới, giải thích:
- Đây là phòng đạo cụ của đoàn phim, dùng để chứa những dụng cụ quay phim thông thường, để phòng ngừa khả năng mất đồ nên sẽ được khóa lại.
Chìa khóa thì bên hậu cần giữ, hay là tôi đi lấy nhé? Tim Nhạc Yên Nhi sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Phóng viên định mở cửa khi nãy liền xua tay:
- Không cần phiền vậy đâu, tôi chỉ định xem qua thôi, khi nãy thấy trong này có tiếng động, cứ tưởng có người ở trong.
- Chắc là nghe lầm, tôi không nghe thấy gì mà.
Phóng viên sờ đầu:
- Chắc là nhầm rồi.
Cách đó không xa, Bạch Nhược Mai bị vây trong đám người, hoàn toàn không chú ý tới bên này.
Sau khi trả lời vài câu hỏi, cô ta mỉm cười:
- Các vị phóng viên, hôm nay là họp báo của White Lover, mọi người nên lấy các diễn viên chính ở đây làm chủ chứ, tôi chỉ tới thăm thôi, mọi người cứ nhất định phỏng vấn tôi thì không hay đâu.
Chi bằng chúng ta cùng đi chào hỏi đạo diễn Lộ đi.
Bạch Nhược Mai có thể như cá gặp nước trong giới giải trí này cũng có lý do cả, chí ít trên phương diện đối nhân xử thế, cô ta cao tay hơn Nhạc Yên Nhi nhiều.
Cũng như bây giờ, rõ ràng là bị phóng viên hỏi đến mức khó chịu nhưng cô ta không hề biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn ra vẻ suy nghĩ thay cho họ, để việc viết bài của họ được thuận lợi.
Các phóng viên hôm nay tới đây để phỏng vấn đoàn phim White Lover, nghe cô ta nói vậy thì còn ai có ý khác nữa, thậm chí đều thấy Bạch Nhược Mai rất dễ gần, vậy nên tất cả đều đi cùng cô ta tới chỗ đạo diễn.
Đạo diễn Lộ thấy Bạch Nhược Mai thì có vẻ rất ngạc nhiên, đồng thời ông cũng vui mừng ôm nhẹ cô ta.
Đèn flash chớp nháy không ngừng, hình lớn chất lượng HD đủ mọi góc độ đều có.
Bạch Nhược Mai nở một nụ cười đắc ý khó thấy, cô ta biết trên trang đầu của báo giải trí sáng mai hẳn 80% sẽ là tấm ảnh này.
Âm thanh bên ngoài xa dần, Nhạc Yên Nhi vẫn không dám làm liều.
Một lúc lâu sau, cô mới hé cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Chắc chắn bên ngoài đã không còn ai, lúc này cô mới xoay người nhìn Lâm Đông Lục.
- Bạch Nhược Mai vừa xuất hiện, hẳn anh cũng đã nhớ rõ thân phận của mình, tôi mong anh đừng dây dưa với tôi nữa, buông tha tôi cũng chính là buông tha cho bản thân anh đấy.
Nói xong, mặc kệ phản ứng của anh ta, cô đẩy bước ra.
Lâm Đông Lục nâng tay lên nhưng không giữ cô lại, cánh tay giữa không trung chán nản rũ xuống.
Ánh mắt anh tối lại, sau khi Nhạc Yên Nhi đi rồi anh mới bước khỏi phòng đạo cụ.
Trong góc tối, máy ảnh nhắm ngay vào cửa phòng đạo cụ, tiếng đèn flash vang lên liên tục.
Tách tách tách tách.
Chờ hai người đều đi, một khuôn mặt lộ ra sau chiếc máy ảnh.
- Ôi, đã bảo mà, làm sao nghe nhầm được.
Không khí buổi phỏng vấn các diễn viên chính khá tốt, đạo diễn Lộ có tiếng nói nên phóng viên rất nể mặt ông, những câu hỏi được đặt ra phần lớn đều xoay quanh nội dung phim.
Với việc Nhạc Yên Nhi vắng mặt đạo diễn cũng giải thích đồng thời vô cùng tán thưởng tinh thần chuyên nghiệp và lòng yêu nghề của cô.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, các phóng viên sẽ được mời tới khách sạn trong khu nghỉ dưỡng để ăn cơm, đạo diễn cũng cười nói với Bạch Nhược Mai:
- Nhược Mai, cùng ăn tối đi.
Bạch Nhược Mai cười, trong nụ cười có vẻ tiếc nuối:
- Tôi cũng muốn ở lại lắm, nhưng còn có việc phải làm mất rồi, lần này chủ yếu là tới thăm đạo diễn, không ngờ lại trùng hợp gặp buổi họp báo, không làm phiền ông chứ?
- Sao thế được, cô vừa đến là đã tăng biết bao chú ý cho buổi họp báo lần này rồi, tôi cảm ơn cô còn không kịp đấy.
Lần này cô có việc thì thôi, lần sau nhất định tôi sẽ mời cô ăn cơm, cũng tiện để thảo luận kịch bản cho bộ phim tiếp theo luôn.
- Được, nhất định rồi.
Hai người tạm biệt, đạo diễn Lộ rời đi cùng đám phóng viên.
Đạo diễn vừa đi, nụ cười trên môi Bạch Nhược Mai lập tức biến mất, cô ta rảo bước tới phòng trang điểm, nhìn thấy có một trợ lý đang đứng trước cửa, liền hỏi:
- Tô Phi ở trong à? Trợ lý vội gật đầu:
- Vâng, chị Tô đang chờ cô Bạch ạ.
Tô Phi thấy Bạch Nhược Mai thì lập tức đứng dậy:
- Chị Nhược Mai.
Sau đó, cô ta quay sang nói với trợ lý đang đứng bên cạnh:
Cô ra ngoài đi, tôi nói chuyện với cô Bạch một lát, đừng để người khác vào. Vâng, chị Tô.
Bạch Nhược Mai chờ đến khi trợ lý ra ngoài mới nhìn Tô Phi:
- Chẳng phải tôi bảo cô phải vui vẻ hòa thuận với Nhạc Yên Nhi cơ mà? Sao lại đâm nó như thế? Tô Phi không ngờ Bạch Nhược Mai vừa tới đã hỏi chuyện này, cô ta ấp úng:
Em...em không cố ý. Lời này cô nói với người khác là được rồi, nói với tôi vô dụng thôi, cô có dám nói với tôi là lúc
đó cô thật sự không hề cố ý không? Bạch Nhược Mai đã chơi những chiêu trò này ngay khi vừa vào nghề rồi, cô ta quá hiểu trong lòng Tô Phi nghĩ gì.
Tô Phi thấy Bạch Nhược Mai không tin mình, đành cắn răng:
- Chị Nhược Mai, em thừa nhận có lẽ tiềm thức em lúc ấy thực sự có cố ý, em chỉ không cam lòng mà thôi.
Rượu em mời, Dạ thiếu không hề uống, vậy mà cưng chiều cô ta lên tận trời, đều là ngủ với đại gia mà thôi, chẳng ai cao quý hơn ai, cô ta dựa vào cái gì mà coi thường em?
- Dựa vào cái gì à? Dựa vào chuyện cô không đấu nổi với cô ta đấy.
Cô cho rằng lần này cô gây được bao nhiêu thương tổn với cô ta? Chẳng thể nhổ cổ tận gốc thì mấy trò đùa trẻ con này sẽ chỉ khiến cô ta càng thêm phòng bị cô thôi, về sau có muốn ra tay cũng khó.
Với lại cảnh quay của cô ta sắp xong hết rồi, bây giờ lại bị thương, vậy thì thời gian ở lại đoàn phim sẽ càng ít, mà cô thì sao, không chỉ có đạo diễn không vừa lòng với cô, ngày mai tin tức đưa lên, chỉ sợ ngay cả fan cũng chửi mắng cô.
Tô Phi lúc trước chỉ lo xả giận, hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế, bấy giờ mới cuống lên:
- Chị Nhược Mai, em phải làm gì đây? Bạch Nhược Mai cười lạnh, bất cứ phương diện nào Tô Phi cũng không sánh nổi với Nhạc yên Nhi, vậy mà còn muốn chèn ép cô ta.
Ưu thế duy nhất của Tô Phi là tuổi trẻ, nhưng nó cũng là yếu điểm của cô ta.
Vì còn trẻ nên ngu ngốc.
Chính vì điểm này Bạch Nhược Mai mới chọn cô ta để hợp tác.
- Dựa theo kịch bản thì Nhạc Yên Nhi còn hai cảnh, nếu thuận lợi quay xong trong một ngày, vậy tính cả những cảnh quay bổ sung, tối đa cũng chỉ mất ba ngày.
- Chị Nhược Mai, không còn thời gian đâu! Tô Phi nôn nóng ngắt lời Bạch Nhược Mai.
Cô ta không giận, ngược lại còn cười.
- Không phải vội, cô ta bị thương, dù sao cũng phải nghỉ ngơi hai ngày.
Trong những ngày này cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ chỉ thị của tôi, lần ra tay tiếp theo nhất định phải thành công diệt trừ cô ta.
Lòng Tô Phi rối như tơ vò, không nghĩ được gì cả, nhưng vừa nghe thấy những lời rất quyết liệt của Bạch Nhược Mai, lập tức cô ta thấy kiên định hơn hẳn.
- Vâng, chị Nhược Mai, em nghe lời chị.
Ánh mắt Bạch Nhược Mai lạnh lẽo, u ám như của một con rắn đang không ngừng phun nọc.