Ngô Năng lập tức cứng đờ người, quên cả việc giãy giụa.
Giọng nói này… Quá quen thuộc! Trong lòng Ngô Năng run lên, ra sức an ủi bản thân, sẽ không phải là người đó đâu, sẽ không đâu! Từ động tác cứng ngắc của Ngô Năng dường như có thể đoán ra được trong lòng gã đang nghĩ gì, người kia nhấc chân ra, Ngô Năng cuối cùng cũng có thể mở mắt, từ góc độ của một con kiến nhìn lên.
Người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu, bình tĩnh đút hai tay vào túi quần, dưới ánh đèn giống hệt thần thánh giáng trần, dung mạo vô cùng anh tuấn, nhưng đôi mắt phượng nhìn từ trên cao xuống lại mang theo lãnh ý chết người.
Quả thật là Dạ Đình Sâm! Ngô Năng nuốt nước bọt, hồi tưởng lại những lời Dạ Đình Sâm vừa nói ban nãy.
Hắn nói cái gì mà “người của tôi mà cũng dám động vào, chắc ông không muốn sống nữa nhỉ?”
Con mắt chỉ bằng hạt đậu xanh của Ngô Năng thoáng chốc trợn trừng lên.
Người của hắn? Người phụ nữ kia ư! Lẽ nào cô ta là vợ Dạ Đình Sâm thật sao?!
- Ngô Năng, ông có còn nhận ra tôi không? Giọng nói của Dạ Đình Sâm vẫn lãnh đạm như mang theo sương tuyết.
Nhưng Nghiêm lão đứng phía sau Dạ Đình Sâm biết rất rõ, thiếu gia giận thật rồi.
Ngô Năng lăn lộn trong giới làm ăn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ người nào không thể chọc tới, không ngờ hôm nay tự mình lại đá trúng khối thép cứng này, thầm kêu một tiếng đen đủi.
Tuy nhiên trong lòng gã cũng không quá lo, suy cho cùng gã vẫn chưa kịp làm gì Nhạc Yên Nhi, bản thân ngược lại còn bị cô đá bị thương, dù có là Dạ Đình Sâm thì chắc cũng phải nói lý lẽ chứ nhỉ?
- Dạ… Dạ thiếu, đã lâu không gặp.
Ngô Năng nhe răng trợn mắt vì đau, chỉ có thể miễn cưỡng giật khoé miệng coi như là đang nở nụ cười:
- Không ngờ lại gặp anh vào lúc này.
Dạ Đình Sâm hoàn toàn không để ý đến gã, đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng qua đám người xung quanh, ánh mắt như băng tuyết khiến trong lòng bọn họ đều rùng mình một cái.
- Các vị vui vẻ quá nhỉ, rất tốt, đều đứng một bên chứng kiến cảnh vợ tôi bị bắt nạt.
Những người này đều là người có máu mặt của thành phố A nhưng cũng bị áp bức trước khí thế và ánh mắt của Dạ Đình Sâm, thậm chí còn không ai dám thở mạnh.
- Nếu các vị đã xem xong kịch rồi vậy thì nhờ các vị giúp tôi một chuyện.
Mọi người vội vàng nói:
Dạ thiếu cứ việc giao phó. Các vị đã xem kịch hay rồi, thế thì phiền mọi người lau cho sạch quần của Ngô tổng đi.
Vừa dứt lời, trên mặt mọi người đều loé lên vẻ khó xử nhưng không ai dám đáp trả một câu nào.
Dạ Đình Sâm lãnh đạm bổ sung thêm hai chữ:
- Dùng chân.
Dùng chân chà quần cho Ngô Năng? Vậy chẳng phải là cú đoạn tử tuyệt tôn như lúc Nhạc yên Nhi bỏ chạy sao? Dạ Đình Sâm phân phó xong liền có mấy người đàn ông mặc vest đen đè Ngô Năng bị doạ ngây người xuống.
Tầm mắt lạnh như băng quét một vòng, đôi môi mỏng mở hé, phun ra ba chữ:
- Ai làm trước? Trong lòng bọn họ đều đang cân nhắc, tuy rằng về sau sẽ đắc tội với Ngô Năng, nhưng vừa rồi bọn họ bàng quan chứng kiến người phụ nữ của Dạ Đình Sâm bị sỉ nhục mà không ra tay giúp đỡ, chỉ sợ cũng sẽ đắc tội với hắn.
So sánh hai bên với nhau, đương nhiên Dạ Đình Sâm quan trọng hơn rồi.
Vì vậy hầu như chỉ do dự trong chốc lát, những người vây xem vừa nãy liền hô hào, tranh nhau hung hăng đá vào vị trí giữa hai chân Ngô Năng.
Bởi vì bị vệ sĩ của Dạ Đình Sâm ấn xuống cho nên Ngô Năng không tài nào vùng vẫy được, chỉ có thể thảm thiết kêu lên, người nào không biết còn tưởng rằng chỗ này đang giết heo.
Tiếng kêu thê lương, thảm thiết như sắp đứt hơi đến nơi.
Những người đàn ông ở đây nghe vào trong tai, sợ hãi trong lòng.
E là cái này sắp ứng nghiệm câu nói ban nãy của Ngô Năng.
Trứng… Vỡ thật rồi! Bên này đá nhiệt tình, bên kia, sau khi Nhạc Yên Nhi chạy được mấy trăm mét nhưng cũng không địch lại được hai tên vệ sĩ, bị bọn họ bắt được.
Vệ sĩ ra tay rất nặng, hung hăng tóm lấy cánh tay của Nhạc Yên Nhi khiến cô có cảm giác cánh tay sắp bị trật khớp, không nhịn được kêu lên:
- Đau quá.
Tên vệ sĩ khinh bỉ nhìn cô:
- Thế này mà đã đau rồi, nói cho cô biết nhé, đắc tội với Ngô tổng của chúng tôi, “đau”
còn ở phía sau cơ.
Đi, đừng có giở trò nữa.
Bị vệ sĩ đẩy về phía trước, trong lòng Nhạc Yên Nhi trào lên nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao? Vừa nãy cô đã cởi giày cao gót ra rồi, bây giờ trên người đến cả vật phòng vệ cơ bản cũng không có.
Tay Nhạc Yên Nhi nắm chặt, thầm nghĩ trong lòng, cùng lắm thì hai bên cùng chết, chỉ cần tên lợn béo kia dám động vào cô, cô nhất định sẽ khiến gã phải trả giá.
Điều cô không ngờ tới chính là khi trở lại chỗ lúc nãy chạy trốn, vốn dĩ mọi người còn lạnh lùng bàng quang đứng xem, lúc này lại náo nhiệt hẳn lên.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không có tâm trạng để ý tới những người xung quanh, tất cả chú ý của cô hoàn toàn bị thu hút bởi thân hình cao lớn đứng ở giữa.
Thoáng chốc khi thấy hắn, bức tường rào kiên cố trong lòng cô từng chút một sụp xuống, không còn sót lại chút quật cường nào, vô thức cảm nhận được sự sợ hãi và hoảng hốt, cô khẽ run lên.
- Dạ Đình Sâm… Cánh môi đã sớm không còn huyết sắc hé mở, gọi ra cái tên này một cách khó khăn.
Vừa mở lời, giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má.
Thật kỳ lạ, vừa nãy bị Ngô Năng làm khó, cô không hề khóc, bị mọi người sỉ nhục, cô không hề khóc, thậm chí gặp phải tên vệ sĩ đối xử thô bạo, cô cũng không hề khóc.
Hiện tại mới chỉ trông thấy Dạ Đình Sâm từ xa liền thấy như sự kiên cường trong lòng mình đã không còn sót lại gì nữa, chỉ có mềm yếu cùng với một loại an tâm vô bờ.
Bởi vì lòng cô biết rất rõ, Dạ Đình Sâm sẽ không vứt bỏ cô.
Bọn họ không có huyết thống, không có tình cảm, chỉ có hợp tác, nhưng Dạ Đình Sâm đáng tin hơn bất kỳ ai trên thế gian này.
Dạ Đình Sâm nghe thấy giọng nói của cô lập tức quay đầu lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, con ngươi hắn tối sầm, sải đôi chân dài, nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, ánh mắt bất lực cùng thân hình gầy yếu đang run lên, lòng hắn như có kim châm.
Hắn biết, dù là sinh lý hay tâm lý, cô cũng đều đã sức cùng lực tận, cần một người chở che.
Vì vậy Dạ Đình Sâm tăng tốc, một giây trước khi Nhạc Yên Nhi khuỵu xuống, cuối cùng cũng kịp ôm chặt cô vào lòng.
Cảm nhận được người trong lòng mình không kìm được mà run lẩy bẩy, lòng hắn đau như cắt.
Ánh mắt như tìm được đường sống giữa thời khắc nguy hiểm của cô khiến hắn đau nhói, hắn không dám nghĩ, nếu như mình tới chậm một bước thôi thì Nhạc Yên Nhi sẽ gặp phải chuyện gì.
Ban nãy cô một mình đối diện với biết bao gương mặt xa lạ, phải chịu được biết bao sự sỉ nhục, hắn lại không đến kịp, chỉ cần nghĩ tới đây liền tự trách chính mình.
Từ trước tới nay, hắn không thích náo nhiệt, còn định chuẩn bị lên phòng nghỉ ở tầng hai tìm Nhạc Yên Nhi, nếu không phải động tĩnh ở đằng sau quá lớn nên Nghiêm lão mới đi xem thử thì hắn đã thực sự bỏ lỡ mất cơ hội giải cứu cô.
Người con gái hắn coi như châu báu, sao có thể tha thứ cho lũ đàn ông có ý đồ dơ bẩn với cô đây? Tất cả những kẻ cả gan dám dòm ngó đến cô đều phải trả giá bằng máu! Dạ Đình Sâm cảm nhận được sự bất lực của cô, càng ôm chặt lấy cô hơn, chỉ cảm thấy người trong ngực mình nhẹ bẫng như lông vũ, hắn càng thêm tự trách bản thân, nói:
- Xin lỗi, tôi đến muộn