Ân Thiên Thiên mỉm cười châm chọc, cô vốn hơi sợ hãi, nhưng giờ lại cảm thấy vô cùng yên tâm, dù cho Cảnh Liêm Uy vừa mới kết hôn xong đã vứt bỏ cô, song anh lại cho cô “vũ khí” lợi hại nhất.
Chỉ cần cô kết hôn rồi thì bọn họ sẽ không thể can thiệp vào chuyện hôn nhân của cô nữa, thậm chí có thể nói, từ nay về sau quan hệ của cô với nhà họ Ân sẽ không thể “thân thiết” như bình thường nữa, bởi vì giờ cô là đứa con gái đã lấy chồng như bát nước hắt đi không thể lấy lại!
“Anh ấy có việc bận nên đi rồi, đợi cơ hội thích hợp anh ấy sẽ tới.” Ân Thiên Thiên nhàn nhạt nói, nhưng vẫn có sự tôn trọng căn bản, nói xong cô liền quay người chuẩn bị lên lầu: “Nếu như mọi người không có việc gì nữa thì con lên lầu đây.”
“Mày đứng lại cho tao!” Ân Bách Phú tức giận hét lên, đôi mắt như phun ra lửa: “Mày gọi nó qua đây ngay! Đừng nghĩ rằng nói dăm ba câu thì tao tin! Nếu mày không mang giấy đăng ký kết hôn với gọi người tới đây, thì hôn sự của mày với chú Trương cứ thế mà làm! Không ai được phép phản đối!”
Ân Thiên Thiên vươn tay mở chiếc túi nhỏ của mình ra, trong túi không có giấy chứng nhận kết hôn bởi vì nó đang ở chỗ Cảnh Liêm Uy mà chỉ có sổ hộ khẩu, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Ân Thiên Thiên xoay người trở lại phòng khách, đặt quyển sổ hộ khẩu trong tay mình xuống bàn, còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng nói châm biếm phát ta từ sau lưng khiến cô khó chịu khẽ nhíu mày.
“Ôi, Thiên Thiên, không phải cô bị người khác lừa rồi đấy chứ? Giờ chúng tôi muốn xem giấy đăng ký kết hôn chứ không phải sổ hộ khẩu.” Lý Mẫn đi tới rồi cầm cuổn sổ hộ khẩu lên xem, bà ta không biết đó là sổ hộ khấu nhà mình nên mãi lúc xem xong sắc mặt mới xấu đi: “Thiên Thiên, cô lấy sổ hộ khẩu từ khi nào thế, sao tôi lại không biết?”
Ân Thiên Thiên nhìn ánh mắt tức giận của Lý Mẫn là biết “vũ khí” mà Cảnh Liêm Uy cho cô có tác dụng rồi.
Cho dù Cảnh Liêm Uy không ở đây, giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng có, song chỉ cần quyển sổ hộ khẩu cũng đủ chứng minh rất nhiều việc.
“Mẹ, chắc mẹ nhìn rõ rồi, bây giờ sổ hộ khẩu nhà họ Ân đã không còn tên của con nữa.” Lời Ân Thiên Thiên nói là sự thật vì lúc làm giấy đăng ký kết hôn, Cảnh Liêm Uy đã chuyển tên cô vào hộ khẩu của anh rồi. Bây giờ trên quyển sổ màu tím kia chỉ có hai cái tên, một là chủ hộ Cảnh Liêm Uy, một thành viên trong gia đình là Ân Thiên Thiên, quan hệ với chủ hộ điền “vợ”, cho nên trong quyển sổ hộ khẩu nhà họ Ân đã không còn tên Ân Thiên Thiên nữa: “Hộ khẩu của con hôm nay mới chuyển sang sổ hộ khẩu của... chồng con.”
Đột nhiên phải gọi một tiếng “chồng”, Ân Thiên Thiên rõ ràng có chút không quen, gọi xong mặt đỏ ửng cả lên.
Ân Bách Phú vừa nghe vậy bèn vươn tay giật quyển sổ hộ khẩu xem, trên đó thực sự đã không còn tên của Ân Thiên Thiên nữa!
“Ân Thiên Thiên! Mày ly hôn ngay cho tao!” Ân Bách Phú tức giận quát, giận đến mức sắc mặt xanh đen, người run run, giám đốc Trương ở một bên thấy cảnh này, sắc mặt cũng đen lại, Ân Bách Phú bỗng nói: “Giờ mày ly hôn ngay cho tao! Ly hôn xong thì cưới giám đốc Trương!”
Ân Thiên Thiên không thể tin được nhìn bố mình, bởi vì lợi ích ông thật sự không tiếc bất cứ thứ gì, để con trai khổ sở vật lộn với sự nghệp của gia tộc ở nước ngoài, còn phải ra sức học hành để lấy được học vị, bao năm rồi hai bố con cũng không gặp nhau; để em gái cướp người yêu của chị, giờ lại ép cô phải lấy người đàn ông ngoài bốn mươi đáng tuổi cha chú này nữa!
Ân Thiên Thiên kiên định lắc đầu, nói với bố mình: “Xin lỗi bố, con không thể ly hôn được, con cũng không muốn kết hôn với chú Trương...”
Bốp!
Lời còn chưa dứt, Ân Thiên Thiên đã thấy mặt mình đau nhói, chỉ vỏn vẹn có hai ngày, ba người của nhà này, mỗi người cho cô một cái bạt tai, hơn nữa còn như thể hận không thể đánh chết cô vậy!
Cả căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Ân Nhạc Vy ra mở cửa, trong phòng vẫn vang lên tiếng giận dữ của Ân Bách Phú: “Mày là đứa con gái lẳng lơ, nhà họ Ân này không cần loại con gái như mày, mày gả cho khách làng chơi của mày cũng không thấy mất mặt! Nhà tao đúng là bất hạnh mới có đứa con như mày! Mày hoặc là ly hôn rồi lấy Trương, không thì cút ra khỏi nhà họ Ân cho tao!”