Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 22: Chương 22:

“Di.... Di truyền cái gì?” Lâm Tư Hàm cúi đầu, như che giấu mà cầm ly trà khẽ nhấp một ngụm trà ấm.
Thẩm Diệc Bạch thu mi, rũ mắt nhìn Tiểu Thập Tam làm nũng đang nằm trên đùi mình, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thích giá trị nhan sắc cao.”


“..........” Lâm Tư Hàm buông chén trà, “Cái này cũng không phải là hiện tượng đặc biệt gì, chỉ có thể nói là hiện tượng phổ biến đi. Ví dụ như Hứa Sênh Sênh cũng thích giá trị nhan sắc cao.”
Hứa Sênh Sênh cắn một miếng chả giò chiên giòn ngoài giòn trong mềm phản bác: “Ai nói?”


“Chẳng lẽ không phải?” Lâm Tư Hàm giơ ba ngón tay trắng nõn ra, đếm từng ngón một, “Người thứ nhất Sở Ôn Luân, người thứ hai Mã.....”
Đôi đũa đang gỡ xương cá cho Hứa Sênh Sênh của Chu Nhiên ngừng lại, trong đầu xoẹt qua tiểu thịt tươi họ Mã trong giới giải trí, “Mã? Mã gì?”


“Mã..........” Lâm Tư Hàm cố ý kéo dài.
Hứa Sênh Sênh nhét miếng chả giò cắn được một nửa vào miệng Chu Nhiên, "Lãnh đạo thưởng cho anh. Mã cái gì mà Mã, không Mã cái gì, Mã Đông Mai.”
“Lấy ví dụ khác, mình thích Chu Nhiên.”


Chu Nhiên cắn miếng chả giò Hứa Sênh Sênh đã cắn hơn nửa nghe rất vui mừng, chưa đợi anh ta nuốt hết, Hứa Sênh Sênh lại chuyển chủ đề: “Nhưng anh ấy có giá trị nhan sắc cao sao? Nếu như giá trị nhan sắc đã không cao, sao có thể vu khống bôi nhọ tớ như thế.”
Ngụy biện kinh điển của Hứa thị.


Chu Nhiên cố sức nuốt hết miếng chả giò rán mà Hứa Sênh Sênh không biết xuất phát từ tâm tư gì mà thưởng cho anh, đôi tay ấn vai của Hứa Sênh Sênh, quay người cô về hướng mình, nghiêm túc nói: “Hứa Sênh Sênh, em nhìn kỹ xem, anh có chỗ nào giá trị nhan sắc không cao?”
“Tiểu Thập Tam không thích anh.”


“..........”
Đầu gối Chu Nhiên im lặng mà trúng một mũi tên.
Bé mèo Lâm Tư Hàm nuôi tên là Tiểu Thập Tam, Tiểu Thập Tam thích nhan sắc giá trị cao, Tiểu Thập Tam thích Thẩm Diệc Bạch, Tiểu Thập Tam không thích Chu Nhiên cố ý lấy cá khô nhỏ của nó đi.


Nghe âm thanh đấu võ mồm ngày thường của Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên, Lâm Tư Hàm nhấp một ngụm trà, trong lòng bấm một like cho sự cơ trí của mình.
Good job!


Thẩm Diệc Bạch vừa vuốt lông dài của Tiểu Thập Tam, vừa thu hết vẻ mặt mừng thầm của Lâm Tư Hàm vào trong đáy mắt, đối với vấn đề này anh cũng không cần nhất thời nóng vội.
Âm thanh đấu võ mồm náo nhiệt của hai người kết thúc, Hứa Sênh Sênh thắng.


Uống một ngụm trà lạnh, nhuận giọng, Hứa Sênh Sênh cầm điện thoại tiến đến bên người Lâm Tư Hàm, thần thần bí bí hỏi: “Mình lướt weibo, thấy blogger phao tin là các cậu sẽ hợp tác với ME, có thật hay không?”


Lâm Tư Hàm nâng chén trà trong tay, hơi đè ở trên môi, “Cậu hỏi người bên cạnh kìa, tin tức không phải vừa nhanh vừa chuẩn sao?”
“Tiểu Lâm Tử.” Hứa Sênh Sênh giả vờ tức giận, nhéo hông Lâm Tư Hàm, “Mau khai báo, bổn cung cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội.”


“Bẩm Thái hậu nương nương, việc này thiên chân vạn xác.” Hai tay Lâm Tư Hàm đặt ở hông, hơi tránh đi một chút.
“OK. Ngày nào đó cậu gặp ME nhớ nói cho mình, mình sẽ đi thăm ban. Mình nói cho cậu! Đội trưởng của ME, K Thần đẹp trai ngất trời.”
“Vậy cậu ta xếp thứ mấy?”
“Số 1, number one!”


Lâm Tư Hàm nhìn Chu Nhiên sắc mặt không vui hỏi: “Vậy lão Chu nhà cậu thì sao?”
“Mình tính xem.” Hứa Sênh Sênh mở bàn tay đếm đếm, cũng không nói đến tên của Chu Nhiên.
“Mịa.” Chu Nhiên không nhịn được nữa, lại gần, bưng ly trà chuẩn bị tố khổ với Thẩm Diệc Bạch.
“Tiểu Bạch.”


Thẩm Diệc Bạch đang vuốt lông mèo, lười nhác đáp một tiếng.
“Tiểu Bạch, vì hạnh phúc và địa vị trong nhà của cậu sau khi kết hôn, người từng trải này sẽ dạy cậu, tầm quan trọng của phu cương.”


“Chấn, phu, cương.” Thẩm Diệc Bạch đọc lại mấy chữ nói ra từ miệng Chu Nhiên, đầu lưỡi chống răng cửa, nhấc mí mắt lên nhìn Chu Nhiên một cái, “Chấn phu cương không phải là để Hứa Sênh Sênh nói sao?”
Chồng = Hứa Sênh Sênh.


Hứa Sênh Sênh đang dựng lỗ tai lên hông hớt không cho Chu Nhiên chút mặt mũi nào mà bật cười: “Ha ha ha ha ha.”
Chu Nhiên, “.......”
Thuyền anh em chí cốt nói lật là lật.


“Lại làm phiền anh rồi.” Lâm Tư Hàm ôm Tiểu Thập Tam lưu luyến không rời Thẩm Diệc Bạch, đứng trên bậc thang bồn hoa bên ngoài hội quán Vân Thượng.
“Không phiền.”


Sau khi tan cuộc, Lâm Tư Hàm vốn dĩ muốn đi nhờ xe Chu Nhiên trở về, kết quả Chu Nhiên cả một chặng đường đều tranh cãi với Hứa Sênh Sênh, cũng không quay đầu mà vội vàng trở về chuẩn bị chấn chỉnh phu cương, còn lại độc một mình Lâm Tư Hàm được Thẩm Diệc Bạch vớt đi.


Ngồi trên xe, Thẩm Diệc Bạch khóa cửa xe.
Lâm Tư Hàm, “.......”
Sao lại khóa cửa xe nữa!
Ngồi ổn định, Tiểu Thập Tam làm ổ trong lòng Lâm Tư Hàm lại không thành thật, nóng lòng suy nghĩ muốn thứ nhảy sang đùi Thẩm Diệc Bạch đang lái xe.


“Không được.” Lâm Tư Hàm ngăn lại, bàn tay hơi dùng lực đè Tiểu Thập Tam đang cong người lấy đà ở trên người mình xuống, “Ngoan, con nặng quá.”
Tiểu Thập Tam ngửa đầu kêu: “Meow meow..............”


Điều hòa trong xe bật hơi thấp, ngón tay của Thẩm Diệc Bạch đặt trên vô lăng, nghĩ đến Tiểu Thập Tam, thuận tay chỉnh nhiệt độ cao hơn chút, “Tiểu Thập Tam thành thật hơn em nhiều.”


Lâm Tư Hàm nghe được ngẩn người, cảm thấy trong lời nói của Thẩm Diệc Bạch có ẩn ý. Nhớ đến vấn đề di truyền lúc ăn cơm chưa thảo luận xong, không khó hiểu rõ.
Quay đầu đi, như có như không vuốt lông Tiểu Thập Tam, Lâm Tư Hàm nói: “Động vật nhỏ không có nhiều tâm tư như vậy.”


“Người cũng là một loại động vật.”
“Nhưng người là động vật phức tạp khó hiểu nhất.”


Thẩm Diệc Bạch không nói chuyện nữa, không khí trong xe nhất thời trầm mặc. Tiểu Thập Tam như hiểu được gì đó, cũng an phận mà ghé vào đùi Lâm Tư Hàm, không tìm cách nhảy sang đùi Thẩm Diệc Bạch nữa.


Vuốt ve đệm thịt màu hồng phấn của Tiểu Thập Tam, Lâm Tư Hàm vẫn đang chìm đắm trong vấn đề “Di truyền” và “Tiểu Thập Tam thành thật hơn em nhiều”.
Quả thật cô không thành thật.


Cô cảm thấy mình bây giờ thật mâu thuẫn, sợ phải đối mặt với tình cảm thật sự trong lòng mình, thậm chí bắt đầu sợ phải gặp Thẩm Diệc Bạch. Cô mơ hồ cảm thấy Thẩm Diệc Bạch bây giờ và trước kia không giống nhau, cũng có thể đoán được một chút tâm tư của anh, nhưng lại không dám xác định, sợ tất cả mọi thứ đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.


Yêu đơn phương là cái gì, là thần dân thường ngày mặc bộ quần áo bụi bặm, chờ đợi sự hồi phục của vương triều đang suy tàn, xa xăm bất định.
Rơi vào chữ tình, cô như một hạt giới tử nhỏ phất phơ trong vạn dặm hồng trần.
“Lâm Tư Hàm?”


“Ừm.” Lâm Tư Hàm ừm một tiếng bằng giọng mũi thật nhẹ, một khoảng yên lặng bao trùm quanh người.
“Lần trước ở văn phòng Chu Nhiên xem video phỏng vấn chưa biên tập của em.” Thẩm Diệc Bạch hơi nhíu mày, “Em nói tiến vào giới giải trí là do nghèo.”


Trong lòng Lâm Tư Hàm như có một vạn con ngựa đang gào thét, vấn đề này tò mò vậy sao? Ai cũng hỏi vậy.
Lâm Tư Hàm xấu hổ cười hai tiếng, “Cho nên?”
“Em rất nghèo?” Thẩm Diệc Bạch trực tiếp hỏi.
"Nghèo."


“Phải nuôi Tiểu Thập Tam, nuôi chính mình, nuôi cả gia đình.” Lâm Tư Hàm nghiêm túc nói.


Ba Lâm đang lên lớp ở S đại xa xôi không khỏi hắt xì, xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, cầm sách lên, “Ngại quá, có khả năng bị cảm, gần đây lúc lạnh lúc nóng, mọi người chú ý thời tiết. Chúng ta giảng đến công thức tiếp theo............”
Lời này rõ ràng không thể tin.


Theo như anh biết, bố Lâm Tư Hàm đang là giáo sư trường đại học S, mẹ là bác sĩ trong bệnh viện nhân dân thành phố S, hai người cũng không cần cô phải nuôi dưỡng.


Từ bản thân cô mà đánh giá, Lâm Tư Hàm là kiểu người hướng nội, cũng không thích thể hiện mình, đây là nguyên nhân bên trong. Nhân tố bên ngoài, tốt nghiệp trung học S với thành tích xuất sắc, thuận lợi thi vào khoa tiếng Trung của đại học S, với năng lực của cô hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt.


Cho nên, lý do nghèo không được khả thi lắm.
Dưới sự phân tích đơn giản của Thẩm Diệc Bạch, “Nói mà thiếu chút nữa tôi cũng tin luôn rồi.”
“Vậy còn anh? Vì sao lại chọn đầu tư bộ phim ‘Chờ người đến?” Lâm Tư Hàm rầu rĩ mở miệng.
Tim, thịch thịch thịch, đập rất nhanh.


Cô muốn biết, tại sao anh lại đầu tư vào bộ phim này, có phải có chút quan hệ với cô hay không.
“Có hai lý do, một cái là về công, một cái là tư.” Thẩm Diệc Bạch dừng xe ở giao lộ đèn giao thông trên đường, “Em muốn nghe cái nào?”


Lâm Tư Hàm nhìn tay anh tương phản với tay lái màu đen, “Hai cái đều muốn. Nói về công trước đi.”
Thẩm Diệc Bạch ở nước ngoài đầu tư cổ phiếu kiếm được tiền số tiền đầu tiên, tích lũy dần dần, sau đó tự mình xây dựng sự nghiệp, công ty chủ yếu về lĩnh vực phần mềm và game online.


“Vậy về tư thì sao?” Lâm Tư Hàm hỏi, gấp đến nỗi chính mình cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình có chút khẩn trương.
“Về tư?”
Đèn xanh sáng.
Thẩm Diệc Bạch giẫm phanh, cong môi, “Vội vã muốn biết như vậy?”
“A?” 
“Vì một người.”


Lòng bàn tay Lâm Tư Hàm sớm ướt đẫm mồ hôi, tim đập vô cùng nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đáp án, dường như đang phát triển theo hướng rõ ràng.


Nhớ đến một bài văn hồi trung học “Đào Hoa Nguyên Ký”, hết núi đến đầu nguồn, thấy một ngọn núi, trong núi có một hang nhỏ, phảng phất như có ánh sáng. Bèn rời thuyền, từ từ đi vào. Hang rất nhỏ, chỉ vừa một người. Đi vài chục bước, rộng rãi sáng sủa.


Cô cảm thấy mình chính là ngư dân đó, cửa hang động kia như có đáp án mà cô chờ đợi, vô cùng sống động, rộng rãi sáng sủa.
Nghẹn giọng, hỏi: “Ai?”
“Em.” Thẩm Diệc Bạch nói.
Em.
Chỉ một chữ.
Thẩm Diệc Bạch nói.
Ngữ khí kiên định, không chút do dự.


Rạng sáng hôm nay, tiểu hoa đán, tiểu tiên nữ quốc dân nào đó trằn trọc khó ngủ, phát một weibo mọi người xem đều không hiểu.


Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ (V): Em cũng không biết rốt cuộc là khi nào, ở nơi nào, thấy được phong thái gì của anh, nghe được tiếng nói như nào của anh, làm cho em bắt đầu yêu anh. Đó là chuyện rất lâu trước kia. Chờ đến khi em phát hiện ra mình đã yêu anh, em đã đi một nửa đường rồi... (Kiêu hãnh và định kiến) [con thỏ] [bắn tim] [ngủ ngon] [ánh trăng].