Kẻ Tuẫn Tội

7: Nhân Gian

Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu, nhìn con số "3" trên bức tường gần lối cầu thang, cảm giác được từng giọt mồ hôi đang chầm chậm chảy từ trán xuống.

Có chút thở dốc, đưa chân tiếp tục leo lên lầu.
  Đi tới trước cửa một căn phòng ở tầng 5, Lạc Thiếu Hoa lấy chìa khóa ra, nhẹ tay nhẹ chân mở cánh cửa sắt, lặng lẽ đi vào phòng khách, để giỏ đồ ăn xuống bàn.

Cửa hai phòng ngủ vẫn còn đang đóng, thi thoảng có tiếng ngáy nhẹ từ trong phòng vang ra.

Lạc Thiếu Hoa ngồi xuống cạnh bàn, vừa điều chỉnh lại hô hấp, vừa nhìn lên đồng hồ treo tường.
  Mới 5h20 phút sáng.

Bên ngoài cửa sổ đã không còn tối đen như mực giống lúc nãy nữa, phía chân trời thấp thoáng một luồng sáng.

Lạc Thiếu Hoa hơi thở dần bình ổn, ông đứng dậy đi vào nhà bếp, từ trong tủ lấy ra một chiếc đĩa sứ, trở lại bàn ăn, mở một túi nilon từ trong giỏ đồ ăn, mùi bánh quẩy hương chuối phả vào mặt.

Ông xếp từng cái bánh quẩy lên đĩa, lại lấy ra mấy ly sữa đậu nành, cắm xong ống hút.

Sau đó, anh mang giỏ đồ ăn về lại nhà bếp, lấy mấy loại rau xanh phân loại rồi bỏ vào tủ lạnh.

Làm xong mọi thứ, ông lại nhìn đồng hồ: 5h40.
  Người trong nhà ít nhất 6h mới dậy.

Lạc Thiếu Hoa ngồi lại bàn, mở radio, chỉnh âm lượng xuống thấp, lắng nghe tiết mục chăm sóc sức khỏe.
  Dần dần, sắc trời bên ngoài cửa sổ đang từng chút từng chút sáng lên, tiếng xe, tiếng người cũng càng thêm rõ ràng.

Hôm nay là một buổi sáng đầy sương mù, cả thành phố được bao trùm bởi một màu trắng dày đặc.

Vừa qua 6h, trong phòng con gái liền truyền tới tiếng chuông báo thức vui vẻ.

Vài phút sau, Lạc Oánh mặc áo ngủ, loạng choạng đi ra, vừa dụi mắt vừa gọi một tiếng "ba", rồi vào nhà vệ sinh.

Lạc Thiếu Hoa cũng đứng dậy, dùng tay thử độ ấm của bánh quẩy và sữa đậu nành, bưng một phần vào phòng ngủ của mình và người bạn đời.
  Kim Phụng đã dậy từ sớm, nằm trên giường, đeo kính lão xem sách.

Thấy ông vào, Kim Phụng thử ngồi dậy, bị Lạc Thiếu Hoa giữ lại.
   "Nằm đi nằm đi." Lạc Thiếu Hoa để bữa sáng lên chiếc tủ đầu giường, đưa tay sờ trán người bạn đời, "Sữa đậu nành không được nóng lắm, có cần hâm lại chút không?"
   "Không cần đâu." Kim Phụng uống một ngụm, "Dậy sớm vậy sao?"
   "Ừm, ngủ không được." Lạc Thiếu Hoa ngồi xuống cạnh giường, đem bánh quẩy xé thành miếng nhỏ.
   "Lại thấy ác mộng sao?" Kim Phụng nắm lấy tay Lạc Thiếu Hoa.
  Lạc Thiếu Hoa không trả lời, khẽ gật đầu.
   "Lần sau nếu ra ngoài sớm như vậy thì gọi tôi một tiếng." Kim Phụng nhẹ xoa lên mu bàn tay của Lạc Thiếu Hoa, "Mở mắt không nhìn thấy ông, trong lòng có cảm giác trống rỗng kỳ lạ."
  Lạc Thiếu Hoa đáp một tiếng rồi cười với Kim Phụng: "Mau ăn đi, tôi đi xem các con."
  Rất nhanh, trong căn nhà hai phòng kiểu cũ nhỏ bé bắt đầu ngập tràn các loại thanh âm.

Bản tin buổi sáng, tiếng vỗ nước rửa mặt, tiếng uống sữa đậu nành, tiếng máy sấy, tiếng dội toilet, tiếng Lạc Oánh hối thúc con trai Hướng Xuân Huy.

  Lạc Thiếu Hoa bận rộn trong nhà bếp và phòng ăn, ánh mắt vẫn luôn đặt lên người con gái và cháu ngoại.

Từ sau khi con gái ly hôn, Lạc Thiếu Hoa ngoài việc phải chăm sóc vợ, thì chuyện ăn uống sinh hoạt của Lạc Oánh và Hướng Xuân Huy đều đặt lên người ông.

Ông không cảm thấy đó là một gánh nặng, ngược lại còn thấy vui.

Làm cảnh sát hơn 30 năm, sau khi nghỉ hưu, còn có thể bù đắp một chút những thiếu sót cho hai mẹ con Kim Phụng.
  Đồng hồ chỉ 7h, con gái và cháu ngoại đã ăn sáng xong, vệ sinh xong.

Bận rộn cả buổi sáng giờ mới xong xuôi, Lạc Thiếu Hoa ngồi bên bàn ăn, cầm một cái bánh quẩy, vừa cắn một miếng, liền nghe điện thoại mình vang lên một tiếng "Ding".

Lạc Thiếu Hoa lau ngón tay, cầm di động lên xem tin nhắn.

Nhìn lướt qua một cái, ông liền ngừng nhai, ngây người.

Tiếp đó, ông gọi Lạc Oánh đang thay giày ở cửa.
   "Oánh Oánh, hôm nay bắt xe đưa cháu đi học nhé." Lạc Thiếu Hoa miễn cưỡng nuốt miếng bánh quẩy trong miệng xuống "Ba cần dùng xe."
   "Dạ?" Lạc Oánh có chút kinh ngạc quay đầu lại "Để con đưa ba đi nhé."
   "Không cần đâu." giọng Lạc Thiếu Hoa kiên định quả quyết.
  Lạc Oánh nhìn ông, khẽ thở ra một hơi.

Đây mới là hình tượng người cha mà cô quen thuộc: Kiệm lời ít nói, đối với những chuyện liên quan tới công việc thì lại miệng kín như bưng.

Ông lão ánh mắt hiền từ, lời nói dịu dàng, thậm chí có chút dông dài của một tiếng trước bây giờ đã bị cách tuyệt dưới lớp vỏ của một loại kiên định nào đó.
  Cô đối với màu sắc, mùi vị, tính chất của chiếc vỏ này rõ như lòng bàn tay, cũng biết rõ bản thân không cách nào kéo cha ra được.

Chính vì như vậy, Lạc Oánh không tiếp tục hỏi, chỉ lấy chìa khóa xe ra để trên bàn, sau đó liền dẫn con trai ra khỏi nhà.
  Lạc Thiếu Hoa ngồi bất động, sau khi nghe tiếng cửa sắt đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên, ông lại cầm lấy di động, xem lại vài lần, sau đó chậm rãi ăn xong bữa sáng.
  Rửa chén đũa xong, Lạc Thiếu Hoa đổ đầy nước bình thủy, cho Kim Phụng uống thuốc, rồi nhìn bà ngủ xong, sau đó liền mặc áo khoác ra khỏi nhà.
  Dù đã lâu không đụng vào vô lăng, nhưng động tác lại thuần thục như bản năng, vẫn khiến Lạc Thiếu Hoa có chút hưng phấn vào giây phút khởi động xe.

Khi chiếc Santana màu xanh thẫm hòa vào dòng xe cộ đông đúc của buổi sáng, Lạc Thiếu Hoa thậm chí theo thói quen sờ vào thắt lưng, muốn kiểm tra xem súng đã được cài chắc chắn chưa.
  Trống không như thường.

Lạc Thiếu Hoa tựa hồ cũng hoàn hồn, lòng ông nặng trĩu, chỗ muốn tới, là nơi ông không muốn gắn kết sự nghiệp cuộc đời mình cùng với nhau.
  Chỉ là, rất nhiều chuyện, không phải là "muốn" hay "không muốn", là có thể dễ dàng tách ra được.
  Lạc Thiếu Hoa âm thầm cắn răng, bước chân hơi dùng sức, trong màn sương mù lao về hướng tây.
  Bệnh viện An Khang nằm ở ngoại ô thành phố này, đã có lịch sử 30 năm.

Khác với những bệnh viện lớn được trang hoàng khí thế trong nội thành, bệnh viện An Khang nhìn giống một trường tiểu học tồi tàn ở thôn quê.

Lạc Thiếu Hoa đỗ xe bên cạnh một con đường đất, từ xa nhìn về hành lang sắt màu xanh đậm loang lỗ vết hoen gỉ của bệnh viện.
  Lúc này mặt trời đã lên cao, sương mù vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Trong bệnh viện An Khang có lẽ đang là thời gian của bữa sáng, tầng hơi nước đang phiêu diêu trong vườn, hòa trong đám sương mù, khiến người và vật đều mờ mờ ảo ảo.

Lạc Thiếu Hoa hạ cửa xe xuống một nửa, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn bệnh viện đang bị bao trùm bởi một màn sương mù.
  Hơn 20 năm nay, Lạc Thiếu Hoa tựa hồ mỗi tháng đều tới bệnh viện An Khang một lần.

Nhưng, ông vẫn không hiểu, rõ ràng là nơi nhận điều trị những bệnh nhân tâm thần sao còn gọi là bệnh viện "An Khang".
  An Khang, nếu những bệnh nhân này đều an khang thì tốt rồi.

Lạc Thiếu Hoa dập thuốc, nhìn đồng hồ, 8h20.

Ông hạ cửa xe xuống hết, để không khí lạnh tràn vào trong buồng lái.

Sau khi rùng mình vài cái, Lạc Thiếu Hoa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Ông ngồi chỗ ghế lái, chăm chú nhìn về phía cổng bệnh viện An Khang.
  Mười mấy phút sau, trong màn sương mù đằng sau cánh cửa sắt truyền tới tường hồi chuông "Ding ding dang dang", sau đó, một bóng người xuất hiện trong màn sương mù.

Hắn đi rất chậm, bước chân có chút loạng choạng, tựa hồ đầy vẻ sợ hãi, lại do dự không quyết.
  Lạc Thiếu Hoa ngồi thẳng người dậy, mở to mắt nhìn hắn ta.
  Dần dần, ở chỗ hành lang trong màn sương mù xuất hiện một bóng người ngày càng rõ nét.

Là một người đàn ông cao khoảng 1m75, tầm 50 tuổi, gầy, tóc thô cứng, rối bù, mặc một chiếc áo bông nhìn không ra màu sắc gì, trên vai phải là một chiếc túi du lịch lớn màu đen, tay phải cầm một túi lưới, trong đó là một chậu rửa mặt bằng sứ.

Vài thứ như đồ dùng đánh răng, xà phòng va đập vào nhau tạo ra tiếng ding dang.
  Lạc Thiếu Hoa cảm giác cổ họng nhất thời bị nghẹn lại, là hắn, không sai.
  Người đàn ông chạy tới cánh cổng, tựa hồ đối với cánh cửa bằng song sắt như bó tay hết cách.

Rất nhanh, trong phòng trực ban một người bảo vệ lùn béo chạy ra.

Nhìn thấy bảo vệ, người đàn ông lùi sau vài bước, cả người đều rụt lại, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ôm đầu ngồi xổm xuống.

Người bảo vệ chạy tới trước mặt ông ta, mở miệng hỏi câu gì đó.

Người đàn ông ngơ ngác nhìn người bảo vệ mấy giây, sau đó bó túi du lịch xuống, từ trong túi áo lấy ra một mẩu giấy.

Người bảo vệ cầm lấy mẩu giấy, xem qua một lượt, sau đó xoay người mở cổng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chỗ cổng sắt vừa được mở một lối nhỏ, im lặng bất động.

Mãi tới khi người bảo vệ mất nhẫn nại liền xua xua tay, hắn mới cứng ngắc từng bước từng bước đi ra ngoài.
  Cổng sắt khép lại phía sau hắn, lần nữa được khóa lại.

Người đàn ông đứng trước cánh cổng, đầu tiên là chậm rãi quét mắt một vòng, tựa hồ đối với mọi thứ trước mắt đều cảm thấy vô cùng xa lạ.

Sau 5 phút, hắn mới bước đi, có chút loạng choạng đi tới chạm xe buýt bên đường.
  Trong đầu Lạc Thiếu Hoa trống rỗng, tầm nhìn dán theo người đàn ông đang máy móc di chuyển, thấy hắn ta ngẩng cổ, chăm chú nhìn vào biển báo chỉ dẫn ở trạm xe.
  Rất nhanh, người đàn ông tựa hồ đã chọn được điểm đến, đứng yên tại trạm đợi xe buýt tới.

Lúc này, sương mù đã tan, hình dáng người đàn ông đã được hiện rõ.
  Lạc Thiếu Hoa đưa bàn tay đã đông cứng ra, kéo cửa sổ xe lên, cách một lớp kính quan sát người đàn ông cách đó mười mấy mét.
  Hắn ta ốm đi nhiều, mái tóc bù xù thô cứng đã bạc hơn nửa.

Đường nét trên mặt góc cạnh rõ ràng như được dao cắt gọt, trong đôi mắt đó tử khí nặng nề, không có tình cảm, không có linh hồn.
  Lạc Thiếu Hoa âm thầm siết chặt nắm đấm, cảm giác như từng cơn từng cơn lạnh đang xâm nhập vào toàn thân.
  Rất nhanh, một chiếc xe buýt kiểu cũ dừng lại bên đường, người đàn ông cầm túi du lịch bước lên xe.

Ống xả xe buýt thả ra khói đen ngòm, ì ì ạch ạch rời khỏi trạm.
  Lạc Thiếu Hoa quay đầu lại, phát hiện toàn thân đã cứng đờ như một tấm sắt.

Ông khởi động xe, đi theo chiếc xe buýt đó.
  Bên trong buồng lái và bên ngoài đều lạnh như nhau.

Lạc Thiếu Hoa run lẩy bẩy, miễn cưỡng nắm chặt lấy vô lăng, nhìn đăm đăm chiếc xe buýt phía trước.

Đột nhiên, ông đưa tay lên nhìn đồng hồ.
  07/01 9:01 AM
  Ác quỷ trở lại nhân gian.
  Chiếc xe buýt chạy về hướng nội thành, người đàn ông xuống xe ở siêu thị sách Tân Hoa, lại đón một chiếc xe buýt khác.

Hắn ta dường như cũng không chú ý tới sự theo dõi của Lạc Thiếu Hoa, chỉ ngồi bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh phố phường.
  Nửa tiếng sau, người đàn ông lần nữa xuống xe ở phố Hưng Hoa Bắc, rồi đi bộ về hướng đông khoảng 700m sau đó đi vào cổng lớn của xưởng bột ngọt Lục Trúc.

Lạc Thiếu Hoa dừng xe cách cổng lớn không xa, ngồi trong buồng lái nhìn nhất cử nhất động của hắn.
  Trong phòng trực ban, người đàn ông trò chuyện vài câu với bảo vệ.

Người bảo vệ tuổi xấp xỉ bằng hắn ta rõ ràng đầy nghi vấn đối với thân phận của người đàn ông này, nhưng cũng làm theo yêu cầu của ông ta gọi một cuộc điện thoại.

Trong quá trình này, người đàn ông từ đầu tới cuối đều đứng thẳng người, trên mặt không chút biểu tình.

Vài phút sau, một người thanh niên mặc áo lông màu xanh dương nhạt vội vàng chạy tới, cùng người đàn ông trò chuyện một lúc, dẫn hắn ta rời khỏi phòng trực ban.
  Lần này đi, là cả hai tiếng.

Lạc Thiếu Hoa không nôn nóng.

Ông đã đoán được mục đích lần này người đàn ông đến đây, cũng biết người đàn ông tiếp theo sẽ đi đâu.

Điều này khiến ông có đủ thời gian lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.

Nhưng dù là vậy, Lạc Thiếu Hoa lòng vẫn rối bời, ông không ngờ người đàn ông sẽ ra viện vào lúc này.

Vốn cho rằng người đàn ông này và sự việc kia có thể vĩnh viễn bị phong kín trong bệnh viện An Khang, vốn cho rằng mình đã có thể thành công giải nghệ, an nhàn dưỡng già, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện, đã đem tương lai mà Lạc Thiếu Hoa tưởng tượng ra đập vỡ tan tành.

Lần đầu tiên ông lĩnh hội được cảm giác bất lực sau khi cởi bỏ đồ cảnh sát.
  Đang suy nghĩ lung tung, cánh cổng xưởng bột ngọt Lục Trúc đột nhiên mở ra, một chiếc xe khách nhỏ màu xám lao ra ngoài.


Lạc Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn, chợt phát hiện người đàn ông đang ngồi giữa hàng ghế sau.

Lạc Thiếu Hoa ném đầu thuốc, vội vội vàng vàng khởi động xe, bám theo sau.
  Chiếc xe khách chạy khoảng 5 phút, thì dừng lại trước tòa chung cư thuộc tiểu khu Lục Trúc Uyển.

Lạc Thiếu Hoa không theo sát nữa, vì ông đối với nơi này rõ như lòng bàn tay, càng biết vào lúc này cán bộ hậu cần của xưởng bột ngọt Lục Trúc đang dẫn người đàn ông tới tòa nhà 22 ban 4 phòng 501.

Đây là căn nhà năm đó cha hắn được xưởng bột ngọt chia theo phúc lợi, cũng là di sản duy nhất cha mẹ để lại cho hắn.

Trong thời gian hắn vào viện điều trị, căn nhà này vẫn luôn do xưởng bột ngọt bảo quản thay.

Tầm nửa tiếng sau, chiếc xe khách ra khỏi tiểu khu, hắn đã không còn trên xe.

Lạc Thiếu Hoa khởi động xe, chậm rãi tiến vào tiểu khu Lục Trúc Uyển, chạy thẳng tới dưới tòa nhà 22.
  Ban 4 phòng 501.

Lạc Thiếu Hoa dựa theo trí nhớ, không tốn chút sức nào tìm được cửa sổ đó.

Lúc này, cánh cửa sổ bằng gỗ được sơn màu xanh lam được mở ra, có thể nhìn thấy được rèm cửa màu xám đang không ngừng đong đưa trong gió.

Lạc Thiếu Hoa nhìn chằm chằm cánh cửa sổ đó một hồi, lấy di động ra, gọi vào một số điện thoại.
  Vài phút sau, một giọng đàn ông vang lên trong ống nghe:
   "Alo, Cảnh sát Lạc."
   "Bác sĩ Tào, sáng nay tôi đã nhận được tin nhắn của ông." Lạc Thiếu Hoa ngừng một lúc, tựa hồ không muốn nói ra tên của người đàn ông đó "Liên quan tới Lâm Quốc Đông."
   "Ồ, có lẽ ông ta đã ra viện rồi." giọng nói bác sĩ Tào rõ ràng rất mệt mỏi, "Để tôi kiểm tra lại xem."
   "Không cần đâu, tôi thấy hắn ta xuất viện rồi."
  Sau đó, lại là một hồi im lặng.

Sau cùng, bác sĩ Tào nhịn không được hỏi: "Sao thế, có vấn đề gì sao?"
   "Vấn đề?" Lạc Thiếu Hoa nhất thời nghẹn giọng "Các ông..

xác định hắn đã chữa khỏi bệnh rồi sao?"
   "Cái này, đương nhiên rồi." bác sĩ Tào có chút ấp úng "Nhưng, ông ta vẫn phải tới bệnh viện khám định kỳ.."
   "Cũng có thể nói là, các ông không thể đảm bảo hắn ta có xảy ra chuyện hay không." Lạc Thiếu Hoa mất kiên nhẫn ngắt lời ông, "Đúng không?"
   "Cảnh sát Lạc, điều trị bệnh thần kinh không giống với những bệnh khác, có tham số và chỉ thị rõ ràng." ngữ khí bác sĩ Tào cũng trở nên mạnh mẽ hơn "Đặc tính của bản thân nó chính là bệnh triền miên, tỉ lệ tái phát tương đối cao."
   "Nhưng mà tháng trước các ông còn cho rằng hắn vẫn cần phải điều trị mà!"
  Bác sĩ Tào trầm mặc một lúc, thở dài: "Chuyện này nói ra thì dài."
   "Ông cứ nói."
   "Để hôm khác vậy.

Hôm nay tôi rất bận, ông tìm thời gian tới bệnh viện đi, chúng ta nói chuyện rõ hơn" bác sĩ Tào ngập ngừng một lúc, thử hỏi dò "Cảnh sát Lạc, như tôi được biết, ông cũng không phải là người nhà của Lâm Quốc Đông, sao ông lại quan tâm tới ông ta như vậy? Trước khi bác sĩ Chu nghỉ hưu.."
  Lạc Thiếu Hoa không nghe ông ta nói hết thì đã ngắt điện thoại.
  Dù có thể làm rõ nguyên nhân vì sao Lâm Quốc Đông được ra viện hay không, thì hắn bây giờ đã quay lại xã hội, đây là sự thật không thể không đối mặt.

Mấy mươi năm lăn lộn trong ngành cảnh sát đã dạy cho Lạc Thiếu Hoa rất nhiều điều, một trong số đó chính là đừng bao giờ hoang tưởng những chuyện không thực tế.

Ông đối với chuyện này đã dự đoán trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, còn việc ông phải làm chính là cố gắng hết sức không để dự đoán này thành hiện thực.
  Lạc Thiếu Hoa khởi động xe, ông rất rõ mình đã mất đi những tiện lợi và quyền mà nghề nghiệp ông mang tới, vì vậy, ông phải chuẩn bị thật tốt mọi chuyện.
  Điều ông không biết chính là lúc này, Lâm Quốc Đông đang đứng trước cửa sổ ban 4 phòng 501, yên lặng nhìn chằm chằm ông và chiếc xe Santana màu xanh thẫm, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.