Kẻ Tuẫn Tội

35: Chấp Niệm

Lâm Quốc Đông nhìn bóng lưng Lạc Thiếu Hoa, đi tới trước mặt ông, kéo ghế ngồi xuống.
"Chìa khóa xe.." Lời còn chưa dứt, Lâm Quốc Đông liền sững người.
  Người đang mặt áo bông màu nâu, đội mũ len màu đen trước mặt ngẩng đầu lên, tuy tuổi tầm 60, nhưng ông ta không phải là Lạc Thiếu Hoa.
   "Xin lỗi." Lâm Quốc Đông liền đứng dậy "Tôi nhận nhầm người rồi."
   "Lâm Quốc Đông." hai tay người xa lạ đều để dưới gầm bàn, gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống "Mày không nhận nhầm người đâu."
  Lâm Quốc Đông trừng to mắt: "Tôi không biết ông."
  Người lạ cười, hất cằm về chiếc túi xách màu xanh đang để trên bàn: "Cái này không phải là thứ mày cần hay sao?"
  Lâm Quốc Đông suy nghĩ một hồi, lại từ từ ngồi xuống đối diện với ông ta.
   "Ông là ai?" Lâm Quốc Đông đánh giá chiếc túi màu xanh, "Lạc Thiếu Hoa đâu?"
   "Ông ta đi rồi." ánh nhìn của người xa lạ từ đầu tới cuối đều không rời khỏi gương mặt Lâm Quốc Đông "Người mà mày phải gặp hôm nay, chính là tao."
  Nửa tiếng trước.
  Trương Hải Sinh đứng trước cửa sổ sát đất của quán cà phê, nhìn xung quanh một lượt, sau cùng xoay người nhìn vào bên trong quán.
  Không sai.

Người đang ngồi trên ghế đôi ở chính giữa sảnh, quay mặt về phía cửa ra vào, chính là Lạc Thiếu Hoa.
  Trương Hải Sinh lấy di động ra, gọi vào một số điện thoại.
   "A lô, ông tới đâu rồi? Mau lên..

đúng, chính là hắn..

cái gì? Ông điên rồi! Không được!"
  Ông quay người lại, nhìn Lạc Thiếu Hoa trong quán cà phê, người bên trong vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm xuống bàn.

Trương Hải Sinh đi qua đi lại trước cửa, ngữ khí lo lắng.
   "Mẹ kiếp ông là muốn đưa tôi vô trong đó ngồi chứ gì..

ông nói bao nhiêu?"
  Ông ta dừng bước, chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ được ăn cả ngã về không.
   "Hai vạn, không được thiếu đồng nào!" Trương Hải Sinh lại bổ sung thêm một câu "Lần cuối cùng! Sau này chuyện của ông không liên quan tới tôi!"
  Sau đó, ông ta cúp máy, hai tay bỏ vào túi áo, không ngừng hít thở sâu, tựa hồ đang lấy dũng khí.
  Vài phút sau, chiếc taxi dừng trước cửa tiệm cà phê.

Trương Hải Sinh lấy xe lăn từ sau cốp xe, mở ra rồi ôm lão Kỉ đặt lên xe lăn.
  Ánh mắt ông ta từ đầu tới cuối đều dán chặt vào chiếc túi da trên người Kỉ Càn Khôn, vẻ mặt lo lắng.
   "Được rồi." Kỉ Càn Khôn ngồi an vị trên xe lăn, "Ông vào trước đi, ngồi cạnh hắn ta."
  Trương Hải Sinh đáp một tiếng rồi lại hỏi: "Tiền đâu?"
   "Trên người tôi." Kỉ Càn Khôn ôm cái túi da màu đen, vẻ mặt bình tĩnh "Xong việc sẽ đưa ông."
  Trương Hải Sinh khẽ gật đầu, xoay người bước vào trong quán.
  Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn, đối diện với đường cái, dáng vẻ bình tĩnh, tựa như một lão già tàn tật đang ngồi phơi nắng.

Năm phút sau, ông nhìn đồng hồ rồi di chuyển xe lăn, đi vào trong quán.
  Lúc ngang qua cửa kính, ông lấy từ trong túi áo ra một túi giấy hình chữ nhật, được quấn bằng băng keo vàng, ném vào trong chậu hoa trước cửa.
  Lạc Thiếu Hoa ngồi trong giữa sảnh quán cà phê ngẩng đầu lên, nhìn Kỉ Càn Khôn, sau đó lại cúi đầu.
  Kỉ Càn Khôn mắt nhìn thẳng, men theo lối đi chậm rãi tiến về phía Lạc Thiếu Hoa, tới thẳng quầy.

Lúc ngang qua Lạc Thiếu Hoa, ông đột nhiên "Aizz dzô" một tiếng, di động trên đùi rớt xuống đất, lăn vào dưới gầm bàn.
  Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn ra sức cúi người, vươn tay thử nhặt di động rơi trên nền.

Lạc Thiếu Hoa quay đầu, nhìn dáng vẻ lực bất tòng tâm của ông, liền nói "Để tôi giúp cho", sau đó cúi người xuống gầm bàn nhặt di động.
  Vào giây phút ông cúi người xuống, Kỉ Càn Khôn mau chóng đưa tay ra, bỏ một viên thuốc màu trắng vào ly cà phê để trước mặt Lạc Thiếu Hoa.
  Lạc Thiếu Hoa thẳng người dậy, đưa di động cho Kỉ Càn Khôn.

Ông lão liên tục nói cảm ơn.


Lạc Thiếu Hoa cảm thấy như đã từng gặp ông, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Đương nhiên lúc này ông cũng chẳng có tâm trạng mà để tâm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục dán mắt xuống bàn tới xuất thần.
  Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn tới trước quầy, gọi một tách cà phê Moca.

Sau đó, ông từ kệ sách bên cạnh quầy lấy ra một tờ báo, vừa đợi cà phê vừa lật xem, ánh mắt thi thoảng liếc về phía Lạc thiếu Hoa.
  Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, liền chau mày.

Ông nhìn vào tách cà phê có lớp bọt màu nâu đen, đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.
  Kỉ Càn Khôn liền ném tờ báo đi, cởi áo khoác và túi da, bỏ mũ xuống, lấy thứ gì đó từ trong túi áo rồi bỏ vào túi quần.

Ông quay đầu nhìn vào bên trong quầy, nhân viên phục vụ đang quay lưng về phía mình, thao tác trên máy cà phê.
  Kỉ Càn Khôn gật đầu với Trương Hải Sinh đang ngồi chếch về phía trước Lạc Thiếu Hoa, đang nhấp từng ngụm nước cam.

Người phía sau liền đứng dậy, mau chóng đi tới bàn bên cạnh Lạc Thiếu Hoa đang gục đầu xuống bàn, vội vội vàng vàng cởi bỏ áo bông màu nâu của ông ta ra.
  Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn tới cạnh họ, cúi người xuống lấy chiếc túi da màu đen bỏ vào chỗ ngồi của Lạc Thiếu Hoa.

Trương Hải Sinh bế ông sang ghế đối diện với Lạc Thiếu Hoa, lại ném đồ của Lạc Thiếu Hoa sang cho ông, còn mình lại lấy áo khoác của Kỉ Càn Khôn mặc lên người Lạc Thiếu Hoa đang hôn mê rồi đội mũ vào.
  Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Trương Hải Sinh đã đặt Lạc Thiếu Hoa lên xe lăn, đắp thảm xong.

Kỉ Càn Khôn cũng được an vị trong chỗ ngồi, áo khoác của hai người đã được đổi cho nhau.
  Trương Hải Sinh đầu đầy mồ hôi, ông ta gật đầu với Kỉ Càn Khôn: "Tiền đâu?"
   "Dưới gối của tôi." Kỉ Càn Khôn cười cười, hất cằm về phía cửa "Đi mau."
   "Mẹ kiếp không phải ông nói.."
  Kỉ Càn Khôn thu lại nụ cười: "Đi!"
  Trương Hải Sinh lườm ông một cái, đẩy Lạc Thiếu Hoa đi về phía cửa ra vào.
  Lúc này, nhân viên phục vụ trong quầy gọi: "Thưa ông, cà phê của ông xong rồi đây."
  Trương Hải Sinh không quay đầu, mau bước ra khỏi tiệm cà phê.
  Nhân viên phục vụ nhún vai, đặt ly cà phê lên quầy.
  Kỉ Càn Khôn với lấy chiếc mũ len màu đen đội lên đầu, kéo cao cổ áo che đi gương mặt.

Lúc này, ông chú ý tới túi xách màu xanh trên bàn, mở ra xem, phát hiện bên trong chỉ có mấy quyển sách.

Ông ngẫm nghĩ, tựa hồ ý thức được công dụng thật sự của những quyển sách này, trên mặt lộ ra nụ cười.
  Sau đó, ông từ trong túi áo lấy ra hai thứ đồ, nắm ở hai bên tay trái phải, cúi đầu, yên lặng đợi người kia tới.
   "Tôi và ông không có gì để nói." Lâm Quốc Đông trực tiếp cầm túi xách màu xanh lên, mở ra xem, sự kỳ vọng trong mắt phút chốc tan thành mây khói.
  Kỉ Càn Khôn phát ra tiếng cười khảy.
  Sắc mặt Lâm Quốc Đông trở nên xám xịt.

Hắn đổ túi xách ra, mấy quyển sách rơi lộp độp xuống bàn.

Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, nhặt túi xách lên lắc qua lắc lại, nhưng bên trong đã trống rỗng.
  Hắn đem túi xách ném mạnh xuống đất, chỉ vào Kỉ Càn Khôn, giận dữ gào lên: "Tiền của tao đâu?"
  Dường như Kỉ Càn Khôn lại rất vui với dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Quốc Đông.

Ông giống một con mèo lão luyện đang có hứng thú chơi đùa, vờn con chuột cho tới chết, nét cười trên mặt càng đậm.
  Tình hình có biến, không thể ở lâu được.

Lâm Quốc Đông cắn răng, đứng dậy muốn bỏ đi.

Kỉ Càn Khôn thấp giọng nói: "Ngồi xuống!"
  Sau đó, ông để tay phải lên bàn, trong tay là một hộp hình chữ nhật, bên trên còn có một nút bấm màu đỏ.
   "Nhìn bên dưới chỗ ngồi của mày!"
  Lâm Quốc Đông nhìn ông chằm chằm, từ từ ngồi xuống, tách hai đùi ra, nhìn nhanh xuống chỗ ngồi một cái.
  Một túi da màu đen đặt dưới người mình.
  Hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn người xa lạ ở đối diện.
  Nụ cười trên mặt Kỉ Càn Khôn đã biến mất hoàn toàn.

Ông đung đưa chiếc hộp nhựa về phía Lâm Quốc Đông: "Tao chỉ cần ấn nút này, đảm bảo mày không còn manh giáp nào."
  Lâm Quốc Đông run rẩy, chỉ hậm hực nhìn ông: "Rốt cuộc mày là ai?"
  Kỉ Càn Khôn không trả lời ngay, mà hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.
   "Tối 5/8/1991, mày đã bắt cóc một người phụ nữ, cưỡng hiếp và giết hại cô ấy." biểu tình Kỉ Càn Khôn trở nên âm trầm lạnh lẽo, "Sau đó, mày phân xác cô ấy thành 10 mảnh, lần lượt ném vào bên đường quốc lộ 177, trong thùng rác trước cửa khu nhà của học viện kiến trúc, số 163 phố Hồng Hà, bên cạnh bồn nước thôn Hạ Giang trấn Dương Liên, tao nói đúng không?"
  Ngữ khí của ông đều đều, không hề sắc nhọn, nhưng lại như một lưỡi dao, mổ não Lâm Quốc Đông ra, đem những hình ảnh đã được chôn sâu trong ký ức lần nữa được bới ra, máu me đầm đìa hiển hiện ngay trước mắt Lâm Quốc Đông.
  Lâm Quốc Đông nhìn người đàn ông xa lạ, bờ môi run rẩy, không thốt ra được câu nào.
   "Lúc thi thể cô ấy được phát hiện, ngoài một chiếc giày sandal màu bạc ra, thì không một mảnh vải che thân." Kỉ Càn Khôn tiếp tục kể "Quần áo cô ấy chắc đã bị mày tiêu hủy sạch rồi.

Nhưng trong túi xách cô ấy có một thẻ chứng minh, có lẽ mày đã nhìn thấy."
  Lâm Quốc Đông mặt xám như tro.

Người trước mặt là quỷ dữ tới đòi đền mạng.
   "Cô ấy tên Phùng Nam, 34 tuổi, là cô gái mắt to hay cười." Kỉ Càn Khôn dừng lại một lúc, lúc mở miệng nói, ngữ khí dần trở nên rõ ràng "Tao là chồng cô ấy."
Lâm Quốc Đông nhắm nghiền mắt, hai tay ôm đầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên khàn đục.

Kỉ Càn Khôn im lặng nhìn hắn, ngón cái vẫn đặt trên nút đỏ đó.
  Lâu sau, Lâm Quốc Đông ngẩng đầu, nói rít qua kẽ răng: "Mày muốn gì?"
   "Tao muốn gì?" Kỉ Càn Khôn như tự mình lẩm bẩm, sau đó, ông cười "Tao tìm mày 23 năm, vẫn muốn biết mày là người thế nào."
   "Sao mày có thể tìm ra tao?"
   "Người đặt câu hỏi không phải mày." Kỉ Càn Khôn lắc đầu "Mà là tao."
  Lâm Quốc Đông nhìn ông ta chằm chằm: "Nếu tao không trả lời mày thì sao?"
   "Vậy chúng ta có thể cứ tốn thời gian như vậy đi." Kỉ Càn Khôn chùn vai "Tao đã đợi mày 23 năm, không ngại đợi thêm một chút đâu."
  Bờ môi Lâm Quốc Đông bắt đầu cuộn lên, nghiến răng ken két.
   "Được, mày nói đi."
  Kỉ Càn Khôn híp mắt, nửa người ngả về phía trước: "Mày, sao lại giết vợ tao?"
  Lâm Quốc Đông ngẫm nghĩ một hồi: "Tao chỉ có thể nói, cô ta xuất hiện không đúng lúc, không đúng chỗ, gặp phải một tên.."
  Ngữ khí của hắn chậm rãi, ánh mắt dao động, khóe mắt không ngừng liếc nhìn hộp nhựa trong tay phải Kỉ Càn Khôn.

Đồng thời, tay hắn để trên bàn đang từng chút từng chút một di chuyển gần đối phương.
   "Mày tốt nhất ngồi yên đấy đừng động đậy." Kỉ Càn Khôn liền phát hiện ra ý đồ của hắn, cả người ngả về sau, đồng thời dùng cánh tay đẩy chiếc bàn sắt về phía hắn.

Lâm Quốc Đông thẳng lưng chống đỡ, trên ghế nửa thân dưới và hai đùi đều bị kẹt dưới bàn sắt, nhất thời không thể động đậy.
   "Nói tiếp!"
  Tiếng quát khẽ nãy khiến Lâm Quốc Đông không dám manh động, đồng thời cũng khiến nhân viên phục vụ vừa đi tới bị giật mình.
   "Hai vị." Anh ta do dự một lúc, vẫn đi tới cạnh bàn "Xin hỏi hai vị dùng gì?"
   "Không dùng gì hết." hai mắt Kỉ Càn Khôn chốc lát không chịu rời khỏi Lâm Quốc Đông "Đi ra chỗ khác!"
  Thái độ cứng rắn khiến nhân viên phục vụ vô cùng bất mãn: "Tiên sinh, nếu không dùng gì, mời hai vị.."
   "Đi chỗ khác!" Kỉ Càn Khôn xua tay "Bảo mọi người đều đi chỗ khác, chỗ của tôi có bom!"
  Ngạc nhiên là nhân viên phục vụ không sợ mà còn đặt chiếc khay lên bàn, vẻ mặt khinh thường nhìn Kỉ Càn Khôn: "Ông lão, muốn quậy phải không?"
  Kỉ Càn Khôn ngẩng đầu nhìn anh ta, lại nhìn Lâm Quốc Đông, phát hiện người phía sau cũng dùng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn mình.
  Ông đành lắc đầu, đưa tay trái từ dưới gầm bàn lên, trong tay cũng cầm một hộp nhựa màu đen có nút màu đó, ấn một cái.
  Như cùng lúc, chậu hoa trước cửa quán cà phê vang lên một tiếng nổ.

Mảnh vỡ, bùn đất và hoa cỏ xung quanh bay tán loạn.

Cửa kính cũng bị vỡ, gió lạnh liền lùa vào.
  Trong tiệm cà phê yên tĩnh vài giây.

Sau đó, mấy vị khách ít ỏi hét lên chạy ra khỏi quán.

Bàn ghế bị đụng ngã, bing bing bang bang vang lên loạn xạ.
  Nhân viên phục vụ bị dọa tới ngồi xổm xuống đất lấy khay che đầu, bò lăn ra ngoài.

Vừa chạy tới cửa, anh ta giẫm phải mảnh kính vỡ, trượt chân, ngã mạnh xuống đất.
  Anh ta vội bò dậy, không kịp xem vết thương trên tay, gào lên với một đôi nam nữ đang ngồi cạnh bên cửa ra vào: "Mau chạy đi, trên người lão già đó có bom đấy!"
  Đôi nam nữ bất động chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi đối diện nhau trong giữa sảnh quán cà phê.
  Đỗ Thành một tay giữ vô lăng, một tay cầm điện thoại, trong ống nghe truyền tới giọng nói gấp gáp của Trương Chấn Lương.
   "Tàu lửa vừa mới rời bến.

Bị thầy nói trúng rồi, Lâm Quốc Đông căn bản không lên tàu."
   "Lục soát nhà ga chưa?"
   "Đang lục soát, mọi người không bỏ qua dù một kẽ hở nào.

Tất cả những chuyến tàu khởi hành vào chiều nay, và đã liên lạc với cảnh sát đường sắt, để đề phòng hắn có thể chà trộn vào chuyến tàu khác."
   "Tôi biết rồi."
   "Sư phụ, thầy đang ở đâu?"
   "Tôi sắp tới quán cà phê đó rồi.

Bảo tiểu Cao tiếp tục định vị di dộng của Lạc Thiếu Hoa, nếu vị trí có thay đổi, liền nói với tôi."
   "Được, sư phụ thầy cẩn thận."
   "Yên tâm."
  Đỗ Thành cúp máy, vội quay vô lăng, từ phố Hưng Hoa Bắc vào đường Đại Vọng.

Vừa rẽ qua góc phố, ông liền nghe thấy phía trước có tiếng nổ cực lớn.
  Theo bản năng ông giảm tốc độ lại, trợn mắt há mồm nhìn một căn tiệm gần mặt phố đang bốc khói ngùn ngụt.

Bảng hiệu trên đó mấy chữ "TheOne" hiện rõ rành rành.
  Đỗ Thành đạp chân ga, chạy tới trước cửa quán cà phê, thấy có mấy người đang gào thét chạy ra ngoài.

Ông thầm mắng một câu, tháo dây an toàn xong xuống xe chạy vào quán cà phê.
  Khung cửa đã thành một đống hỗn độn.

Bùn đất, hoa cỏ đầy đất.

Cửa kính bị nổ vỡ, chỉ còn trơ khung sắt.

Đỗ Thành nín thở, chậm rãi đi qua đám khói rồi vào trong phòng.

Tầm nhìn mơ hồ, ông chỉ thấy trong quán bàn ghế ngổn ngang, và hai người đang ngồi đối diện nhau ở sảnh giữa.
  Người đưa lưng về phía mình là ai không rõ, nhìn quần áo, giống Lạc Thiếu Hoa, còn người ngồi đối diện ông ta, chính là Lâm Quốc Đông.
  Đỗ Thành lui ra ngoài cửa, lấy di động ra, mau chóng ấn một dãy số.
"Trấn Lương, mau dẫn người tới quán cà phê" TheOne "chỗ giao nhau giữa phố Hưng Hoa Bắc và đường Đại Vọng, Lâm Quốc Đông đang ở đây" Đỗ Thành gạt đám khói trước mặt "Còn nữa, gọi đội gỡ bom tới đây."
  Kỉ Càn Khôn nghiến chặt răng, cảm giác hai tai vang lên tiếng ù ù.

Lâm Quốc Đông ngồi đối diện ông hai tay siết thành quyền, nằm gục nửa người lên bàn, còn chưa hết sợ hãi nhìn ra cửa.
   "Đó chỉ là món đồ chơi bé nhỏ." Kỉ Càn Khôn chỉ xuống chiếc túi da đen dưới chỗ ngồi Lâm Quốc Đông, "Uy lực của nó còn hơn cái kia gấp mấy chục lần."
  Lâm Quốc Đông hai mắt đỏ ngầu, trên người, trên mặt đều đầy bụi bặm: "Mày mẹ kiếp điên rồi!"
   "Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta." Kỉ Càn Khôn giơ cái điều khiển bom lên đung đưa "Mày nói tiếp."
  Lâm Quốc Đông gắng sức gào lên: "Mẹ kiếp rốt cuộc mày muốn tao nói gì?"
   "Sao mày lại giết cô ấy?" Kỉ Càn Khôn cũng mất kiểm soát "Sao mày lại giết vợ tao?"
   "Lão Kỉ!"
  Đột nhiên, Kỉ Càn Khôn nghe phía sau truyền tới tiếng gọi.

Ông theo phản xạ quay đầu lại, liền trợn mắt há mồm.
  Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ đứng ở lối đi, đang cẩn thận từng chút từng chút một đến gần ông.
   "Lão Kỉ, ông.." Ngụy Huỳnh bắt đầu nhìn tay phải Kỉ Càn Khôn "Ông đừng làm bừa."
  Kỉ Càn Khôn đang hoảng loạn: "Sao các người biết tôi ở đây?"
   "Ông mang theo cục Wifi không dây phải không?" Nhạc Tiêu Tuệ lắc lắc điện thoại của mình, trong mắt đầy vẻ sợ hãi "Tự kết nối."
  Kỉ Càn Khôn nhắm nghiền mắt, rồi mở ra, biểu tình có vẻ vô cùng ảo não.

Ông quay lại nhìn Lâm Quốc Đông: "Hai đứa mau ra khỏi đây!"
   "Lão Kỉ, ông bình tĩnh lại một chút." Ngụy Huỳnh chậm rãi tới cạnh bàn, tay chỉ vào Lâm Quốc Đông "Cảnh sát sẽ tới ngay thôi, hắn chạy không thoát đâu.."
   "Đi ngay!"

  Ngụy Huỳnh sốt ruột, vẫn muốn lên khuyên ông, nhưng cảm giác được vai mình bị ai đó giữ chặt.

Anh quay đầu là Đỗ Thành.
   "Hai đứa, mau rời khỏi đây ngay!" Đỗ Thành nhìn Kỉ Càn Khôn, vẻ mặt nặng nề "Lão Kỉ, bây giờ tôi muốn bắt Lâm Quốc Đông đi, ông cũng phải đi với tôi."
   "Hắn ta không được đi đâu cả." Kỉ Càn Khôn không nhìn ông, từ đầu tới cuối dán mắt vào Lâm Quốc Đông "Tôi cũng vậy."
   "Lão Kỉ, chân tướng sự việc đã được điều tra rõ rồi." Đỗ Thành cố gắng làm dịu ngữ khí "Tôi đảm bảo Lâm Quốc Đông sẽ chịu hình phạt nên chịu.

Ông không cần.."
   "Hình phạt gì? Tội cố ý giết người? Ừm, đúng, hắn giết một cảnh sát." Kỉ Càn Khôn ngắt lời ông, tâm trạng lại bắt đầu kích động "Nhưng như vậy thì đã sao? Vợ tôi thì sao? Trên tòa án ngay cả tên cô ấy cũng không được nhắc tới nữa!"
  Kỉ Càn Khôn ngồi thẳng người: "Cho nên, nên để tôi tới phán quyết hắn" Ông chỉ vào ngực mình "Trên tòa án của tôi."
  Nhất thời tiệm cà phê trở nên yên tĩnh.

Thẩm phán biểu tình nghiêm túc.

Bị cáo bị kẹp chặt tại chỗ đang ngồi đối diện ông, run rẩy như chiếc lá rụng.
  Đỗ Thành vẻ mặt sắc lạnh.

Ông cắn răng, lấy khẩu súng từ thắt lưng ra, lạch cạch một tiếng lên cò.
   "Lão Kỉ, ông đừng ép tôi!"
   "Là các người đang ép tôi!" Kỉ Càn Khôn nhìn ông, ngữ khí kiên quyết "Đây là chuyện giữa tôi và hắn ta, không liên quan tới ai cả.

Các người mau ra khỏi đây ngay, tôi không muốn làm hại người vô tội."
  Đỗ Thành thầm mắng một câu, kéo Ngụy Huỳnh lui ra cửa.

Ngụy Huỳnh đi theo ông được vài bước, phát hiện Nhạc Tiêu Tuệ vẫn đứng yên tại chỗ, không thèm động đẩy.

Anh vội vùng khỏi tay Đỗ Thành, quay lại bên cạnh Nhạc Tiêu Tuệ.
  Rất nhiều xe với đầy màu sắc đang xếp hàng đợi ở giao lộ giữa đường Đại Vọng và phố An Hoa, đợi đèn giao thông chuyển sang xanh.

Một phút sau, con đường này được hồi phục lại sự thông thoáng.

Mười mấy chiếc xe lần lượt chạy qua khỏi vạch dừng, mau chóng chạy về phía trước.

Đột nhiên một chiếc taxi trong dòng xe cộ tựa hồ mất kiểm soát, đang chạy hình chữ S trên đường.

Những xe cộ trên đường đều tắp vào lề đường để tránh, tiếng còi xe ầm ỉ náo loạn một vùng.
  Chiếc taxi mất kiểm soát lại chạy ngoằn nghèo về phía trước chừng mấy chục mét nữa, rồi liền dừng lại.

Một người đàn ông trung niên từ ghế phụ nhảy xuống, chạy tới giữa đường cái, vẻ mặt sợ hãi chạy tới xem bên trong chiếc taxi.

Tựa hồ như cùng lúc, cửa sau được mở ra, một người đàn ông đứng tuổi mặc áo bông màu đen, đội mũ len màu xám nhạt từ trong xe chui ra, lảo đảo vòng qua đuôi xe, đi thẳng tới ghế lái.
  Ông tháo mũ len trên đầu ném xuống đất, mở cửa, kéo tài xế taxi ra.

Tài xế té ngửa trên mặt đường, trơ mắt nhìn người đàn ông đứng tuổi ngồi vào trong ghế lái, khởi động xe.
  Sau cú quay đầu vội, chiếc taxi ngược theo hướng vừa nãy, lao vút đi.
  Ngày càng có nhiều người tụ tập trước cửa quán cà phê, tò mò nhìn vào bên trong.

Bọn họ nhìn vào 5 người hoặc ngồi hoặc đứng ở sảnh giữa quán cà phê, ồn ào đoán rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn tới vụ nổ vừa nãy.

Có người nói tới đòi nợ, có người nói là chuyện tình cảm.

Thậm chí, có người còn đoán là phần tử khủng bố chà trộn vào thành phố để phá hoại.
  Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát gấp rút từ xa tiến dần tới.

Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát và cứu hộ, chữa cháy chạy như bay tới.

Trương Chấn Lương từ trong một chiếc xe nhảy xuống, vừa chỉ huy đồng sự phong tỏa hiện trường, vừa chạy vào trong quán cà phê.
  Vừa bước vào, anh liền thấy Đỗ Thành vẻ mặt nặng nề và Lâm Quốc Đông đang run cầm cập.
   "Sư phụ!" Trương Chấn Lương bước nhanh tới đó, liền phát hiện cái điều khiển bom nổ trong tay Kỉ Càn Khôn.

Anh không cần suy nghĩ rút súng ra, nhắm vào đầu Kỉ Càn Khôn, đồng thời nhìn Đỗ Thành.
   "Tình