Có lẽ là do tính hiếu kỳ vì nơi đây có một tòa lâu đài cổ xưa, bí ẩn nhưng lại đầy hấp dẫn đối với một người có đầu óc trinh thám như Vũ Thành. Bây giờ mới gần tám giờ tối nhưng mọi sinh hoat đều như dừng lại vì trận mưa rào. Vũ Thành cũng bắt đầu thấy mệt mỏi và nhận ra mình đã đi khá xa vào con đường xa lạ này. Theo một phản ứng tự nhiên, chàng trai quay người lại phía sau nhưng vẫn không có một bóng người hay vật mà qua màn mưa dầy đặc, nhà thám tử lại có cảm tưởng đang bị lạc lối. Hay mình quay về? Ý nghĩ đó thoáng qua rồi tan biến ngay và Vũ Thành lại tiếp tục bước đi. Lần này, chàng trai không phải đi xa vì cách đó vài trăm thước là tòa lâu đài bí mật được nhiều người đồn đại, thêu dệt những chuyện hoang đường. Bóng tối và màn mưa làm cản trở thị giác rất nhiều nên Vũ Thành chỉ thấy tòa lâu đài mang màu đen sậm, nổi bật và sừng sững trong tầm mắt. Chàng suy nghĩ một chút rồi theo con đường mòn nhỏ, tiến về phía tòa lâu đài. Cánh cổng to lớn bằng sắt đã hoen rỉ nhưng Vũ Thành thấy trong nhà có ánh sáng hắt ra dầu rất mờ mịt. Thế này nghĩa là trong lâu đài có người ở. “Càng tốt, mình sẽ xin vào trong ấy ngủ một đêm xem sao”. Nhà thám tử thích thú với ý định đó rồi bước nhanh theo lối vào đầy rêu xanh, nấm mốc và giơ tay gõ cửa, gõ ba tiếng thật thong thả rõ ràng.
Cánh cửa gỗ nặng nề được mở ra năm phút sau đó. Một người đàn ông trạc gần năm mươi, da mặt nhăn nheo, gầy còm và hơi tái bước ra. Ông ta kêu lên, giọng lanh lảnh:
- A!Một người khách lạ. Vậy mà ta tưởng quỉ gõ cửa trêu ta.
Mới nghe câu đầu mà Vũ Thành đã giật mình dù nhà thám tử không phải kẻ nhát gan. Chàng trai điềm tĩnh đáp:
- Thưa ông, tôi là kẻ lỡ đường, muốn xin vào đây ngủ nhờ một đêm.
- Cậu không sợ như mọi người sao? Dân chúng quanh đây thường nói rằng người lạ vào đây là sẽ không bao giờ trở ra.
Câu nói như mang một ý nghĩa hăm dọa nào đó. Vũ Thành nhìn thẳng mặt người đối diện với tia mắt sắc lạnh như để áp đảo tinh thần rồi nói:
- Thưa ông, đó cũng là một trong những lý do tôi xin vào đây ngủ nhờ.
- Tính hiếu kỳ!
Ông ta buông thõng ba tiếng ấy rồi quay lưng vào nhà sau khi nói:
- Cậu vào trong đi. Tôi thích những người can đảm.
Vũ Thành bước vào phòng khách, cởi áo mưa treo lên cái đinh rồi quan sát chung quanh. Căn nhà rộng thênh thang, trông rất trống trải vì không có đồ đạc. Ở một góc, một thiếu niên trạc 14, 15 tuổi đang ngồi ngắm nghía chiếc đầu lâu bằng thạch cao cạnh mấy chiếc quan tài. Đặc biệt hơn các thứ khác, những chiếc quan tài được làm bằng loại gỗ tốt, đáng bóng, nổi vân thật đẹp. Nhưng dù đẹp đến đâu và làm bằng thứ gỗ gì thì cũng chỉ là quan tài, không hơn không kém. Tiếng người đàn ông lúc nãy vang lên:
- Tôi là chủ nhân tòa lâu đài này. Cậu ngồi ở ghế đợi tôi một chút.
Rồi chủ nhân bỏ vào trong nhà. Vũ Thành ngồi xuống trong khi cái ghế kêu răng rắc như muốn gẫy vì quá cũ. Chàng thấy hồi hộp vì bầu không khí ở đây có vẻ rất khác thường. Nhà thám tử gọi đứa nhỏ:
- Em này, lại đây chú nói cái này.
Đứa nhỏ quay lại, có vẻ ngơ ngác nhưng cũng đi đến chỗ Vũ Thành ngồi. Nó chợt hỏi:
- Chú có điên không?
Vũ Thành ngạc nhiên nhìn sững đứa bé. Chàng nhỏ nhẹ:
- Không, chú chưa điên bao giờ cả.
- Nhưng người ta nói rằng ai sống ở đây cũng đều có dòng máu điên khùng. Theo cháu nhất định là chú điên.
Nhà thám tử biết có nói dài dòng cũng vô ích nên đáp:
- Ờ thì chú điên nhưng chỉ hơi hơi thôi. Cháu tên gì?
- Khang. Thôi, nói chuyên với chú chán quá.
Rồi nó bỏ về chỗ cũ. Vũ Thành chợt có ý nghĩ hay hay là lời đứa bé nói đúng. Chính chàng cũng hơi điên khi tự nhiên nổi tính tò mò xin vào đây ngủ. Bất giác, chàng trai thấy mình cần một cốc rượu cho ấm lòng thì chủ nhân đã bước ra:
- Cậu đã dùng bữa cơm tối chưa?
- Cám ơn ông, tôi không đói.
Vũ Thành đáp thế vì sợ phải nuốt những món ăn quái gở khó trôi qua cổ họng. Chủ nhân nghe thế liền gật đầu, im lặng lại bàn viết và cắm cúi làm việc. Nhà thám tử lơ đãng ngắm mấy bức tranh quái đản trên tường cho qua thì giờ. Mười giờ rưỡi, căn phòng đang yên lặng thì chợt có tiếng gõ cửa, cũng ba tiếng thật thong thả rõ ràng như lúc nãy Vũ Thành đang gõ vậy. Lần này, đứa bé chạy ra mở cửa và một người lách nhanh vào với dáng điệu tự nhiên.
- Trời mưa lớn quá...
Đến đây, người ấy im bặt vì nhìn thấy Vũ Thành. Nhà thám tử định lên tiếng thì chủ nhân đã nói:
- Đó là người khách lỡ đường xin vào ở tạm một đêm. Chú không cần chú ý tới.
Ông ta nghe thế, lơ đãng quay đi nhưng chợt kêu lên:
- Vũ Thành!
Chàng trai ngạc nhiên khi nghe gọi đúng tên mình. Người kia cũng tiến lại, vui vẻ bắt tay chàng, nói:
- Tôi được xem hình cậu trên báo cách đây một tháng. Tuy nhiên tôi không có mấy cảm tình với những nhà thám tử hoặc cảnh sát. Họ là người...
Đến đây, ông ta bỏ dở câu nói trước sự ngạc nhiên của Vũ Thành. Nhà này có lẽ toàn người điên thật hay họ chỉ giả bộ điên với mục đích nào đó? Một giọng nói trẻ con chợt nổi lên:
- Nhưng chú Ba này, cháu cũng ghét chú nữa.
- Sao thế?
- Vì cháu giống chú nhiều quá, cháu chỉ ưa bàn tay chú thôi, bàn tay chú đẹp lắm, lại rắn chắc nữa.
Nghe nói, Vũ Thành đưa mắt nhìn bàn tay của chú Ba tức người mới vào nhưng không thấy gì vì ông ta mang găng. Thằng Khang lại nói tiếp:
- Chú chặt bàn tay cho cháu làm đồ chơi đi.
Đến đây, nhà thám tử thấy hơi rợn tóc gáy dầu thằng Khang đang nói chuyện với chú Ba. Chàng có cảm tưởng mình đang lạc vào thế giới của kẻ điên, cảm tưởng thôi vì chàng vẫn nghi ngờ những người trong lâu đài này đóng kịch để hăm dọa mình. Và Vũ Thành chờ đợi câu trả lời của ông chú.
- Bàn tay chú làm đồ chơi thì tốt nhưng làm sao chặt được, đau lắm.
Câu nói của chú Ba nhỏ nhẹ ngây thơ như một đứa trẻ. Thằng Khang mở to cặp mắt lên nghe nhưng sau đó sa sầm nét mặt, nói lớn:
- Nếu chú không bằng lòng, cháu sẽ giết chú để lấy bàn tay cho kỳ được. Những người ích kỷ không đáng sống ở đây.
Lần này thì ông chú có vẻ nổi giận thật sự, ông ta tiến lại, giơ hai bàn tay hộ pháp như muốn bóp cổ đứa cháu ngỗ nghịch làm thằng bé sợ hãi, thét lên một tiếng rồi chạy vào trong nhà. Năm phút sau đó, căn phòng lại trở về yên lặng. Chủ nhân buông bút đứng dậy nói với Vũ Thành:
- Có lẽ ta nên đi ngủ bây giờ là vừa. Cậu sẽ được tiếp đãi như thượng khách và ngủ ở chiếc “giường” rộng rãi, tốt nhất trong lâu đài này.
- Thưa ông, tôi không mong gì hơn là được ngủ tạm ở đây còn giường chiếu chỉ là vấn đề phụ, không quan trọng.
- Cậu đừng bận tâm. Thôi cậu vào chiếc quan tài màu xám đằng kia nằm ngủ đi.
Vũ Thành giật mình và theo phản ứng tự nhiên, chàng trai thối lui một bước. Chủ nhân có lẽ hiểu ý nên nói tiếp:
- Đừng sợ. Tuy cậu vào đây cũng như cừu vào hang cọp nhưng tôi không làm hại người nào khi vừa gặp mặt lần đầu. Cả lâu đài này, ai cũng ngủ trong quan tài cả.
Trong một thoáng, sự can đảm và bình tĩnh trở lại với Vũ Thành. “Mình tự ý vào đây vì tình hiếu kỳ mà bây giờ lại khiếp sợ thì hèn nhát quá”. Nhà thám tử nghĩ thế bèn điềm tĩnh bước lại “chiếc giường” được chỉ định, nhưng tiếng chủ nhân lại vang lên:
- Cậu Thành, tôi muốn dặn cậu một điều.
- Thưa ông, có điều chi nữa?
- Thật tình thì tôi muốn cậu có một giấc ngủ ngon và không thích ai chú ý đến sinh hoạt nơi đây vào ban đêm. Nói thế có nghĩa là cậu phải yên giấc và không được đi ra lục lạo trong lâu đài này.
- Thưa ông, vâng. Tôi tuy có tính hiếu kỳ nhưng không bao giờ tò mò quá đáng.
Đến đây, Vũ Thành nhìn thẳng vào mắt chủ nhân như để biểu lộ sự thành thật của mình nhưng chàng trai chợt thấy mắt chủ nhân sáng lên một cách kỳ dị, sáng rực như hai cục than hồng. Thôi miên! Hai tiếng ấy thoáng qua đầu óc Vũ Thành và phản ứng sau cùng của nhà thám tử là sờ tay vào bá súng dắt ở ngang thắt lưng. Tuy nhiên, cắp mắt chủ nhân vẫn có sức hấp dẫn lạ lùng và chàng trai dần dần mất hết ý thức phản kháng. “Lại quan tài, ngủ một giấc thật yên tới sáng mai”. Đó là mệnh lệnh mà Vũ Thành hiểu được từ đôi mắt và chàng trai ngoan ngoãn bước tới, nằm vào quan tài và chìm trong giấc ngủ mệt mỏi. Chủ nhân mỉm cười hài lòng: ông ta có thể chắc chắn Vũ Thành sẽ nằm yên trong quan tài như một pho tượng đến sáng sớm mai.