ốn giờ 15 phút sáng ngày Giáng sinh.
“Tôi nghĩ mình đã tìm thấy điều gì đó”, Graham Seymour nhìn lên. Là cô gái Isreal có bộ tóc đen và dáng đi khập khiễng. Dina Sarid. Ông ra hiệu cho cô gái đến cái ghế trống cạnh bàn của ông trong phòng nghiệp vụ. Cô gái không ngồi xuống mà vẫn đứng và nói.
“Theo hồ sơ của viễn thông Anh quốc, hai mươi bảy cuộc gọi đã được thực hiện từ máy điện thoại đặt ở ngôi nhà trên đường Northumberland đến máy điện thoại đặt ở số 14 đường Reginald ở Luton trong mười tám tháng qua. Năm trong số những cuộc gọi này được thực hiện sau khi Elizabeth Halton biến mất”.
Seymour nhíu mày. Luton, một thị trấn đông người Hồi giáo phía Bắc Luân Đôn, hiện là một trong những vấn đề nhức nhối của MI5.
“Tiếp tục đi”, ông nói.
“Theo hồ sơ của ông, điện thoại ở Luton đặt ở nhà một người tên là Nabil Elbardy. Ông Elbardy quản lý một công ty xuất nhập khẩu và vài doanh nghiệp khác. Ông ấy không xuất hiện trên bất kỳ danh sách nào của ông về những phần tử đồng tình khủng bố đã biết hay những kẻ hoạt động thánh chiến”.
“Thế vấn đề là gì?”, Seymour hỏi.
“Khi nhìn thấy cái tên này cách đây vài phút, tôi biết mình đã gặp ở đâu rồi”.
“Ở đâu?”
“Trong hồ sơ mật về Thanh kiếm Allah mà chúng tôi có được từ tay của cơ quan SSI thuộc Ai Cập”.
Seymuor cảm thấy ruột gan mình như sắp bị thiêu đốt. “Cứ nói tiếp đi cô Sarid”.
“Cách đây năm năm, người Ai Cập đã bắt một người đàn ông tên là Nabil Elbardy ở Cairo. Sau khi thẩm vấn tại khu nhà tù Torah, hắn thừa nhận đã tham gia vào một số hoạt động của Thanh kiếm Allah bên trong lãnh thổ Ai Cập”.
“Thế chuyện này có liên quan gì đến ông Nabil Elbardy ở Luton nào?”.
“Theo hồ sơ của Kemel, hắn có một người anh tên là Nabil đã di cư đến Anh năm 1987. điều này trùng khớp chính xác với những chi tiết trên hồ sơ di cư của Nabil Elbardy”.
“Thế Kemel vẫn đang bị giam giữ chứ?”.
“Hắn đã chết”.
“Bị hành hình?”
“Chưa rõ”.
Graham Seymour đứng dậy ra hiệu im lặng trong phòng nghiệp vụ.
“Nabil Elbardy”, ông nói lớn. “Số 14 đường Reginald, Luton. Tôi muốn biết mọi thứ ở đó nhằm tìm hiểu người này và những mối quan hệ trong kinh doanh của hắn, và tôi muốn biêt trong vòng năm phút”.
Ông nhìn cô gái. Cô gật đầu rồi đi chầm chậm trở về phòng hội nghị.
Những tên thanh niên xuất hiện mười phút sau khi Ishaq rời hỏi phòng giam. Khi chúng dẫn anh lên lối bậc thang nhỏ hẹp, Gabriel chuẩn bị tinh thần cho lần tra tấn tiếp theo. Thay vào đó, khi đến nhà kho, anh được cho ngồi vào một cái ghế nhôm xếp khá thân thiện.
Anh nhìn thẳng và thấy ống kính một máy quay video. Ishaq, đang đóng vai trò đạo diễn và quay phim, ra lệnh cho bốn thanh niên mặc đồ đen đứng sau lưng Gabriel. Ba tên đang cầm súng máy hiệu Hewkler & Koch. Một tên cầm dao trông ghê rợn. Gabriel biết thời điểm cho cái chết của mình vẫn chưa đến. Tay anh bị còng phía trước. Những kẻ ngoại đạo sắp chịu đựng nhục hình chặt đầu luôn bị trói tay phía sau.
Ishaq thay đổi tư thế một chút rồi bước từ phía sau máy quay phim đến trao cho Gabriel lời thoại. Gabriel nhìn xuống. Sau đó, giống như một diễn viên không hài lòng với lời thoại, anh cố gắng vứt trả nó.
“Đọc đi!”, Ishaq yêu cầu.
“Không”, Gabriel đáp bình tĩnh.
“Đọc đi nếu không tao giết mày ngay bây giờ”.
Gabriel buông lời thoại ra khỏi tay mình.
Lực lượng đặc nhiệm của Graham Seymour chỉ mất có mười phút để thu thập thông tin chi tiết về toàn bộ những mối lợi kinh doanh và bất động sản đăng ký dưới cái tên Nabil Elbardy ở đường Reginald, Luton. Mắt Graham dừng lại ở giữa danh sách. Một công ty trong đó Nabil Elbardy là cổ đông thiểu số sở hữu một nhà kho ở phố West Dock ở Harwick, không xa bến phà. Seymour đứng dậy đi nhanh đến bản đồ. Harwish cách điểm mà cảnh sát Essex tìm thấy chiếc thuyền bỏ trống gần 40 dặm. Ông bước trở lại bàn quay số gọi Trung tâm chỉ huy của Israel đặt ở Kensington.
Ishaq chụp lấy những trang giấy rơi xuống, rồi sau khi tự chọn lọc, hắn đọc tuyên bố thay mặt Gabriel. Gabriel đã phạm nhiều tội ác chống lại người Palestine và người Hồi giáo, Ishaq tuyên bố, với những tội ác này, Gabriel sẽ sớm đối mặt với công lý của tổ chức Thanh Kiếm Allah. Gabriel không lắng nghe toàn bộ bản liệt kê những tội lỗi của mình. Thay vào đó, anh nhìn xuống sàn nhà tự hỏi tại sao Ishaq không che mặt trước khi bước vào trước chiếc máy thu hình. Rồi anh lập tức tìm ra câu trả lời. Ishaq là kẻ tử vì đạo và họ sẽ cùng chết với nhau. Khi Ishaq đọc xong bản tuyên án tử hình Gabriel, hắn bước đến máy thu hình kiểm tra xem nó có thu đúng hình ảnh không. Với vẻ mặt hài lòng, hắn ra hiệu cho những tên mặc đồ đen bắt đầu tra tấn. Hình như việc đó kéo dài vô tận. Vết đâm của kim là ân huệ cuối cùng. Mắt Gabriel nhắm nghiền và anh thấy mình đang sắp chết đuối trong làn nước đen.
“Anh mất bao lâu để bố trí các đội, Uzi?”.
“Tôi đã điều động mọi người theo hướng đó sau khi cảnh sát Essex tìm thấy chiếc thuyền. Tôi có thể có ba đội ở Harwich trong vòng 20 phút hoặc ít hơn. Vấn đề là ta sẽ làm gì khi đến đó?”
“Đầu tiên ta xác định xem anh ta có thực sự đang ở đó không và nếu có, xem anh ta còn sống không. Sau đó chúng ta đợi”.
“Đợi? Đợi cái gì thưa sếp?”
“Ta đến đó để cứu cô gái người Mỹ, Uzi. Và ta sẽ không bỏ đi nếu chưa có cô ấy”.