áu giờ 28 phút chiều thứ sáu.
Chiara lái xe băng băng khoảng mười lăm phút vòng vèo hết ngõ này đến phố kia để cắt đuôi nếu lỡ bị theo dõi, rồi thẳng tiến đến Đại sứ quán Israel toạ lạc tại chỗ toà án cũ trên đường cao tốc Kensington. Shamron đang chờ họ trong văn phòng trạm trưởng, một tay kẹp điếu xì ga Thổ Nhỉ Kỳ, tay kia cầm cây roi làm bằng gỗ ôliu rất đẹp. Trông ông ta đằng đằng sát khí hơn cả mấy năm trước đây.
“Chào Ari”.
“Cậu nghĩ cậu đang chơi trò gì vậy hả?”.
“Sao ông tới nhanh thế?”.
“Tôi rời khỏi Ben-Guiron lúc sáng sau khi nghiên cứu mấy vụ của cậu ở Đan Mạch. Tôi định tới thẳng Heathrow rồi lôi cậu về. Thế mà khi tôi gọi đến tổng đài báo là tôi tới nơi, thì họ cho tôi biết là cậu, vừa rời khỏi phố Downing”.
“Tôi đã cố giấu vài que diêm cho ông châm thuốc hút, nhưng quả thật tôi không khi nào được ở một mình”.
“Cậu nên hỏi ý chúng tôi trước khi đồng ý vụ đó chứ!”.
“Không có thời gian”.
“Có thời gian! Cậu thấy chưa, Gabriel, chỉ cần cậu hỏi tôi vài lời ngắn gọn. Lẽ ra cậu phải hỏi cho rõ ràng việc đảm nhận nhiệm vụ này. Và tôi có thể đã nói với cậu là không. Thế là xong”. Ông dụi điếu thuốc, nhìn Gbriel chằm chằm một lúc lâu mà không nói lời nào. “Nhưng giờ tôi không được lựa chọn để không nghe theo sự sắp xếp. Cậu có tưởng tượng được mấy tay nhà báo sẽ giật tít thế nào không? Cục tình báo Israel chỉ giỏi khoe khoang mà không dám giải cứu người phụ nữ Mỹ. Cậu có cho chúng tôi cơ hội đâu mà lựa với chọn. Buộc phải làm thôi. Nhưng đó chính xác là những gì cậu muốn, phải không? Xem ra cậu cũng là một thằng khốn ma mãnh”.
“Tôi học từ người thầy của tôi mà”. Gabriel đùa.
Shamron kẹp điếu xì gà khác lên môi rồi bật chiếc hộp quẹt zippo đã khá cũ và châm lửa. “Tôi đã im lặng khi cậu trở về từ Amsterdam để bắt cóc và thẩm vấn Ibrahim Fawaz. Tôi cũng im lặng khi cậu tới Copenhagen để tra khảo và đàm phán với thằng con của hắn. Nếu tôi tuân thủ nguyên tắc đầu tiên của mình, tức là tôi dẫn cậu về, thì chuyện này đâu có xảy ra. Cậu không có quyền đồng ý về phần việc này mà không có sự cho phép của sếp và Thủ tướng của cậu. Nếu đó là ai khác chứ không phải là cậu, Tôi đã túm hắn và ném vào Judean Wilderness để hắn thú nhận hết mọi tội lỗi”.
“Ông có thể làm chuyện đó khi tôi về nhà mà”.
“Cậu sẽ về nhà trong một cái hòm. Có thể lắm chứ. Cậu không cần phải ôm bom tự sát để tránh được thăng chức làm sếp đâu, Gabriel à. Nếu cậu không muốn làm sếp thì chỉ cần nói không”.
“Tôi không muốn làm sếp”.
“Tôi biết là cậu không thực sự muốn như vậy”.
“Chúa ơi, ông nói ngày càng giống với Đức mẹ rồi đó”.
“Những bằng chứng mà cậu đưa cho tôi nhiều quá mức cần thiết rồi đó. Điều đó cho thấy là cậu không muốn dính vào vụ này. Bằng trò lừa gạt, cậu sẽ tiến hành chiến tranh – chúng tôi tin là vậy. Chúng ta không phải là những kẻ tử vì đạo, Gabriel ạ. Chúng ta dành riêng các vụ đánh bom liều chết cho Hamas. Bọn Hồi giáo suốt ngày chúng chỉ mong tiêu diệt chúng ta. Chúng ta phải ra tay bất ngờ, di chuyển trong bóng tối và biến mất trong không trung. Cậu là một cá nhân xuất chúng, cậu xứng đáng là người dẫn đầu của cái nhóm nhỏ đó”.
“Giờ ta làm gì với vụ Elizabeth Halton đây? Để cô ta chết hay sao?”.
“Nếu đó là cách duy nhất để kết thúc màn kịch điên khùng này thì câu trả lời là đúng vậy”.
“Nếu đó là Ronit, con ông, thì sao?”.
“Đành bắt tay với ác quỷ để mang con về vậy. Nhưng tôi không cần người Mỹ nhúng tay vào. Xanh và trắng, Gabriel ạ. Xanh và trắng. Việc của chúng ta thì chúng ta lo, và chúng ta không chĩa vào việc của người khác. Từ xưa, bọn người Mỹ đã chung số phận với một số kẻ độc tài của vùng Trung Đông, giờ lại giở trò báo thù ra để khoe khoang sức mạnh quốc gia. Còn nhớ vụ 11 tháng 9 và cả Lầu Năm Góc chứ. Giờ thì đến cô con gái ngây thơ của ngài đại sứ Hoa Kỳ tại Luân Đôn”.
“Tiếp theo sẽ là chúng ta”.
“Và ta sẽ chiến đấu một mình chống lại bọn chúng”. Shamron nở một nụ cười xa xăm. “Tôi vẫn nhớ một thằng nhóc trở về từ châu Âu năm 1975; cậu bé trông phải già hơn tuổi thật đến hai mươi tuổi chứ chẳng ít. Cậu bé ấy không muốn gì ngoài một cuộc đời tăm tối toàn chém và giết. Điều gì đã xảy ra vậy?”.
“Nó trưởng thành, Ari ạ. Và nó sẽ bị ốm mà chết vì điều vớ vẩn mà ông nói đấy. Và nó sẽ không để người phụ nữ này bị giết vì người Mỹ đã từ chối thả một gã thủ lĩnh đang hấp hối”.
“Và rồi nó cũng chết vì chuyện này luôn đấy hả?”, Ông nhìn sang Chiara. “Có phải cậu sẵn sàng từ bỏ cuộc sống cậu đang có với một cô gái xinh đẹp để giải cứu cho ai đó mà mình không hề biết tông tích?”.
“Tin tôi đi, Ari. Tôi không tử vì đạo đâu. Kẻ sắp phải bỏ mạng đó không ai khác hơn là bọn khủng bố. Lúc ta để mất Ibrahim cũng là lúc ta mất manh mối. Giờ chúng đòi tôi đi giao tiền nghĩa là chúng lại mở cho ta một cánh cửa để tìm chúng. Và chúng ta sẽ cùng nhau đi qua cánh cửa đó”.
“Cậu nói với tôi rằng tôi nên nghĩ về cậu không hơn là một gã chuyên đào tường khoét vách?”.
Gabriel gật đầu. “Lúc chúng chuyển tiền sẽ là lúc chúng bộc lộ cách chúng tổ chức và phương tiện thông tin liên lạc. Nếu bọn chúng tóm tôi luôn, chúng sẽ bị lộ nơi ẩn nấp mà từ đó ta sẽ nắm được tên và số điện thoại của mấy chỗ đó. Người Mỹ đã đồng ý giao cho chúng ta vụ này. Ta sẽ chiến đấu chống lại chúng, Ari ạ, ngay trên đất Anh, cũng giống như khi ta tìm thấy bọn chúng vậy. Ta sẽ kết liễu bọn chúng và mang con gái về cho bố cô ấy trong bình an”. Gabriel ngưng một lát rồi tiếp. “Sau đó có thể họ sẽ thôi đổ tội cho chúng ta về mấy vụ rắc rối này”.
“Tôi khong cần quan tâm đến việc họ nói cái quái gì. Tôi coi cậu như con trai, Gabriel ạ, tôi không thể để họ lôi cậu đi đâu. Không phải là bây giờ”.
“Ông sẽ không để như vậy đâu”.
Shamron bỗng cảm thấy mệt mỏi vì phải đương đầu với quá nhiều chuyện. Gabriel lợi dụng lúc ông im lặng để dẹp chuyện này sang một bên và lảng đi chuyện khác”.
“Mấy người còn lại của nhóm tôi đâu rồi?”.
“Về lại Amsterdam sau chuyến công tác thất bại ở Đan Mạch rồi”, Shamron trả lời. “Nhưng họ lại có thể xuất hiện ở đây vào sáng ngày mai”.
“Tôi sẽ cần Mikhail, vũ trang đầy đủ”.
Shamron mỉm cười. “Gabriel và Mikhail – Thiên sứ của bóng tối và thiên thần của sự đổ nát. Nếu hai cậu mà còn không làm được gì thì chẳng có ai có thể lo nổi đâu”.
“Vậy thì cầu chúc cho tôi bình an đi chứ?”.
“Chỉ cầu nguyện thôi nhé”, ông ta đáp. “Đi ngủ lấy sức đi con trai. Cần phải ngủ đấy. Ta sẽ tập trung tại đây lúc chín giờ và bàn luôn. Hy vọng là ta không bàn tính đến kế hoạch làm đám ma”.
Căn nhà trên phố Bayswater chính là nơi anh đã rời đi vào buổi sáng xảy ra vụ tấn công. Cốc cà phê uống dỡ vẫn còn nằm trên bàn, cạnh tập bản đồ Luân Đôn từ A đến Z. Tập bản đồ vẫn đang mở trang 82. Trong phòng ngủ quần áo anh vương vãi, chứng cứ của việc anh đang vội vàng mặc đồ thì cuộc tấn công xảy ra. Quyển ghi chú của Samir al-Masri với mấy cái đỉnh núi, đụn cát và nhằng nhịt những đường đẳng tích nằm cạnh chiếc giường bề bộn, trên giường là một cô gái tóc nâu vô cùng gợi cảm. Một khẩu Beretta thòi ra chỗ mặt trước của cái quần jeans bạc phếch. Anh lấy khẩu súng ra và đặt tay lên bụng cô gái đó.
“Sao anh làm vậy?”.
“Vì ham muốn không thể cưỡng lại là được chạm vào những gì đẹp tuyệt trần”.
“Anh biết em muốn hỏi anh điều gì mà, Gabriel. Tại sao anh lại đồng ý với yêu cầu của bọn khủng bố?”.
Gabriel im lặng, nhẹ nhàng kéo dây khoá quần jeans của Chiara. Chiara gạt tay Gabriel ra rồi chồm đến trước mặt anh. Anh co lại khi nàng chạm phải anh. Da thịt anh giật giật.
“Vì Dani phải không? Anh đã biết cảm giác của một người cha khi một đứa con của mình rơi vào tay bọn khủng bố rồi. Anh biết là những chuyện như vậy làm cho anh càng thêm chán ghét và giận dữ bản thân mà”, nàng vuốt mấy cọng tóc màu khói loà xoà trước trán anh. “Ai cũng nghĩ là chính Leah đã làm anh phát điên. Họ đâu biết anh đã mất một đứa con. Dani đang điều khiển anh, và cũng chính Dani kéo anh vào cái vụ quái gỡ này”.
“Chẳng có gì là quái gỡ hết”.
“Có phải em là người duy nhất nghĩ đến khả năng bọn khủng bố sẽ không thả Elizabeth mà chúng sẽ lấy tiền của ông đại sứ Halton rồi thủ tiêu cô ấy luôn không?”.
“Không”, Gabriel đáp. “Đó chính xác là những gì sắp diễn ra”.
“Vậy tại sao ta lại nhận vụ này? Chỉ tổ phí sức”.
“Vì đây là cách duy nhất để cứu cô ta. Chúng sẽ không giết cô ta tại một cái phòng giam nào đó mà người ta không thể nhìn thấy. Chúng bắt Elizabeth nhằm một âm mưu khủng bố lớn hơn nhiều. Việc giết cô gái này chỉ là một phần của âm mưu ấy”, anh ngưng một lát. “Và cô ấy cùng chung số phận với anh”.
“Ta có phải là những kẻ tử vì đạo đâu”, nàng nhắc lại lời Shamron. “Chúng ta để mấy vụ đánh bom tự sát cho Hamas thực hiện và cả những tên Hồi giáo điên khùng ấy. Chúng chỉ chực giết ta thôi”.
Gabriel kéo mạnh dây khoá quần jeans của nàng. Một lần nữa, nàng gạt tay anh ra.
“Anh thích làm việc với Sarah lần nữa chứ?”.
“Cô ta làm việc tốt hơn cả mong đợi của anh”.
“Phải mà. Anh huấn luyện cô ta. Cô ta tốt là phải”.
Chiara im bặt.
“Có phải đó là điều em muốn biết?”
“Vậy thì ai đã có ý tưởng cho cô ta làm chung vụ này với anh?”.
“Là ý của Carter. Cũng chẳng phải là ý, mà là lệnh. Họ muốn một đội chỉ cần những người Mỹ”.
“Ông ta chọn người khác cũng được chứ sao?” cô ngắt lời. “Ai mà vô tình đến mức không yêu anh cơ chứ”.
“Em nói cái gì vậy?”.
“Cô ta yêu anh, Gabriel ạ. Sau vụ al-Baraki ai cũng biết chuyện này. Ai cũng biết, trừ anh. Vậy đó. Những chuyện thế này sao anh không nhạy cảm một chút chứ”, nàng nhìn anh trong bóng tối. “Có thể anh cũng thầm yêu cô ta mất rồi. Chắc là ngày mai anh muốn Sarah dõi theo anh chứ không phải là em”.
Lần thứ ba nỗ lực kéo cái khoá quần jeans không vấp phải sự phản đối như hai lần trước. Cái áo len cũng vậy. Chiara tự cởi áo lót ra rồi kéo tay Gabriel về phía ngực mình.
“Sự mật thiết giữa các nhân viên Văn phòng là tuyệt đối cấm đấy nhé”, nàng nói trong lúc hôn anh.
“Anh biết mà”.
“Anh sẽ là một ông sếp tồi”.
Anh định nói gì đó thì cái đèn xanh trên điện thoại nhấp nháy. Gabriel định nghe máy nhưng Chiara nắm tay anh lại.
“Nếu đó là sếp lớn thì sao?”, anh hỏi.
Nàng rướn người lên. “Giờ em là sếp lớn đây”.
Nàng nhấn môi mình vào môi anh. Cái đèn xanh vẫn cứ nháy.
“Cưới em anh nhé”.
“Anh sẽ cưới”.
“Bây giờ kia, Gabriel. Bây giờ”.
“Anh sẽ cưới em mà”.
“Đừng chết tối mai anh nhé”.
“Anh sẽ không chết”.
“Anh hứa đi”.
“Anh hứa”.