2 giờ 15 phút chiều thứ sáu.
“Xe đã tới, Allon”.
Lars Mortensen đưa tay chỉ lên bầu trời xám xịt. Gabriel nhìn theo và hướng ánh mắt nhìn chiếc Gulf-Stream V đậu trên đường bay ở phi trường Aalborg. Chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến cho đầu anh đau buốt. Ba vết thương trên đầu anh được bác sĩ Skagen khâu lại 18 mũi, khuôn mặt anh có những vết cắt nhỏ bởi những mảnh vụn của kính xe. Anh đã kịp che đôi mắt mình lại trong vụ nổ kinh hoàng ấy mặc dù anh không nhớ mình đã làm điều đó như thế nào.
Anh nhớ mơ hồ những sự kiện đã diễn ra vào cuối buổi chiều đó. Theo lệnh của bọn bắt cóc, Gabriel phải quẳng điện thoại ở Funen và lái chiếc Audi cà tàng đi xa 3 dặm để kiếm một buồng điện thoại công cộng. Anh đã gọi Carter và Mortensen từ bãi đậu xe của một khu chợ nhỏ ở ngoại ô Skagen, nói với họ chuyện gì đã xảy ra, sau đó Gabriel lái xe trở lại những cồn cát và nhìn căn nhà cháy từ từ trên mặt đất. 20 phút sau Gabriel thấy từ xa còi báo động của cảnh sát và lính cứu hoả chạy tới hiện trường. Một cảnh sát mặc thường phục hỏi Gabriel dồn dập trong lúc một nhân viên cấp cứu lau máu trên mặt anh. Tất cả những gì Gabriel nói là hãy nói chuyện với Mortensen ở PET, anh ấy sẽ giải thích tất cả mọi chuyện.
“Anh có chắc về số người bị chết ở trong căn nhà không?”.
Gabriel hỏi Mortensen.
“Anh đã hỏi tôi 10 lần rồi”.
“Trả lời lại đi”.
“Có”.
“Hai xác chết là của bọn khủng bố và một cái là của người đàn ông lớn tuổi. Không có xác của Elizabeth Halton”. Mortensen im lặng khi chiếc Gulf-Stream V bắt đầu đi xuống đường bay ngang qua nơi họ đang đứng với tiếng gầm rú của động cơ. “Không giống như chuyện của Abraham và Isaac đã xảy ra trong Kinh thánh. Tôi không thể tin dược hắn lại lên kế hoạch để giết cha ruột mình”.
Gabriel nói. “Đó là cách làm của al-Qaeda. Giết bất kỳ ai chống đối lại mình, thậm chí là ruột thịt”.
Khi chiếc Gulf-Stream đã đi đến cuối đường bay và bắt đầu rời mặt đường trải nhựa cất cánh lên không.
“Ông sẽ làm hết khả năng mình để giữ bí mật vai trò của tôi trong vụ này chứ?”, Gabriel nói.
“Mọi chuyện luôn có nguy cơ bị tiết lộ ra bên ngoài, không may rằng anh đã liên lạc với rất nhiều người trong đêm đó. Nhưng cho đến chừng nào tôi còn giữ chức vụ của mình, xem như anh và đội của anh chưa hề đến đây”.
Gabriel kéo áo khoác lên và chìa tay ra. “Vậy thì rất vui vì đã không gặp ông”.
“Tôi cũng vậy”, Mortensen nắm chặt tay Gabriel bằng một cái bắt tay mạnh. “Nhưng lần sau khi anh đến Đan Mạch hãy thông báo cho tôi đầu tiên nhé, chúng ta sẽ ăn trưa. Và ai biết được, có thể tôi và anh sẽ trò chuyện vui vẻ với nhau”.
“Tôi nghĩ chuyện gì cũng có thể xảy ra”, Gabriel bước ra khỏi xe và nhìn chằm chằm Mortensen qua cánh cửa mở. “Tí nữa tôi quên một chuyện”.
“Gì thế?”.
Gabriel kể cho Mortensen về việc anh bị buộc phải bỏ khẩu berette tại điểm dừng cuối cùng ở Funen. Mortensen cau mày và lầm bầm cái gì đó bằng tiếng Đan Mạch trong hơi thở bực dọc.
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ chợt nhớ lại thôi”, Gabriel nói.
“Tôi không nghĩa anh đã bỏ hết đạn ra trước khi bỏ nó nó vào thùng rác”.
“Thật ra nó được nạp đầy đạn”.
“Anh nên lên máy bay ngay trước khi tôi thay đổi ý định về việc giữ kín sự tham gia của anh trong vụ này”.
Gabriel cất bước đi qua đường băng hướng về chiếc Gulf-Stream. Cầu thang được hạ xuống, Sarah đứng nghiêng mình ở một bên cửa ở lối đi, tay đút vào túi quần, chân bắt chéo. Carter ngồi ở hàng ghế đầu và đang mải nói chuyện điện thoại. Ông gật đầu ra hiệu cho Gabriel ngồi xuống ghế đối diện và gác máy.
“Đội của tôi đâu?”, Gabriel hỏi.
“Họ âm thầm rút khỏi Copenhagen vào sớm nay và hiểu rõ là phải đến đâu. Tôi cho là họ đang trên đường đến Amsterdam”.
“Còn chúng ta?”
“Nước Anh đã cho phép chúng ta đáp xuống tại sân bay Luân Đôn. Tôi sẽ đến toà đại sứ và chờ cho đến thời hạn. Còn anh sẽ được hộ tống đến sân bay Heathrow. Không cần hỏi thêm lần nữa và tôi nghĩ anh có thể tự biết đường về nhà”.
Gabriel gật đầu chậm rãi.
“Anh rất may mắn đấy, Gabriel, còn tôi sẽ đến Luân Đôn và đối mặt với sự thất bại của mình tại đây đêm qua. Anh không được nhiều người hâm mộ ở Washington trong lúc này đâu. Thực ra đã có rất nhiều người không muốn anh phải khổ sở, trong đó có cả Tổng thống. Còn tôi thì đang trong đống hoang tàn này do anh gây ra”.
“Làm nghề này mà không có tai tiếng thì không phải là người thành công”.
“Câu này của Shakespear à?”.
“Của Shamron”.
Carter cố gượng cười. “Văn phòng được điều khiển bởi một nguyên tắc khác với Cục Tình báo, anh phải chấp nhận đã gây ra lỗi lầm vì lí do cao cả nào đó. Chứ chúng tôi không chấp nhận sự thất bại. Thất bại không phải là sự lựa chọn mong muốn”.
“Nếu đúng là như vậy thì phải bật đèn xanh ở Langley từ lâu rồi chứ?”. Carter nhíu mắt vì ánh mặt trời đột ngột chiếu qua cửa sổ. Ông kéo màn che cửa xuống rồi yên lặng nhìn Gabriel.
“Cô ấy không có ở đó, Adrian. Elizabeth chưa bao giờ có mặt ở đó. Có khả năng con gái ngài đại sứ vẫn còn ở nơi nào đó trong nước Anh. Đó là mánh khoé của bọn Sphinx. Bọn chúng đã dựng hiện trường bỏ xác người đàn ông tôi bắn bị thương tại những cồn cát ở Norfolk để người Anh phát hiện ra. Bọn Sphinx ra lệnh cho Ishaq giữ liên lạc với vợ mình ở Copenhagen, họ biết rằng NSA hay một ai đó có thể nghe trộm được và sẽ liên hệ với hắn. Và khi sự việc diễn ra đúng như vậy thì bọn Sphinx đã chơi trò mèo bắt chuột kéo dài thời gian đến thời hạn. Hắn muốn chúng ta bối rối, chán nản và cấu xé lẫn nhau trong vụ này. Hắn muốn chúng ta nhận ra rằng chỉ còn một cách là thả Thủ lĩnh Abdullah”.
“Mẹ kiếp thằng Thủ lĩnh Abdullah”. Carter nói đầy cay cú. Ông lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. “Anh có nghĩ Ibrahim chỉ là một phần không có thực trong chuyện này?”.
“Ibrahim có thật đấy, Adrian. Ibrahim đã đáp lại sự yêu cầu giúp đỡ của chúng ta”.
“Và anh đã để cho ông ta bị giết?”.
“Ông mệt rồi đấy, Adrian. Ông đã lâu không được ngủ. Tôi sẽ cố quên đi những gì ông vừa nói”.
“Anh đúng đấy, Gabriel. Tôi đã không được ngủ”, Carter ngước nhìn đồng hồ.
“Chúng ta còn 7 tiếng nữa cho đến lúc người phụ nữ ấy bị giết, còn gì nữa?”.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời nói của Carter. Ông im lặng lắng nghe rồi cúp máy.
“Robert Halton vừa gửi fax lá thư từ chức của ông ta tới Nhà Trắng. Tôi nghĩ ông ta đang chịu một sức ép lớn”.
“Ông sai rồi, Adrian”.
“Vậy anh có lời giải thích nào khác sao?”.
“Ngài đại sứ đang cố gắng cứu mạng sống của con gái mình bằng cách đàm phán trực tiếp với những tên bắt cóc”.
Carter chộp lấy điện thoại và bấm nhanh. Gabriel tựa vào ghế rồi nhắm mắt lại. Đầu anh lại bắt đầu đau. Sắp công diễn một màn kịch hay đây, anh nghĩ.