Kẻ Mạo Danh

Chương 61

Alex đang nhìn qua bên kia sông Thames, về phía Con Mắt London lúc nàng tới. Anh đứng dậy khỏi băng ghế tới chào nàng.

“Cô đã bao giờ ngồi trên Con Mắt chưa?” anh hỏi trong khi nàng ngồi xuống bên cạnh anh.

“Có, một lần,” Beth nói. “Tôi đưa bố tôi lên đó khi nó được khai trương. Trước đây từ trên đỉnh đu quay anh có thể nhìn thấy gara của chúng tôi.”

“Chỉ không bao lâu nữa cô sẽ lại có thể nhìn thấy Ngôi nhà Wilson,” Alex nói.

“Vâng. Nhà thầu thật tử tế khi đặt tên cho tòa nhà theo họ của bố tôi. Ông hẳn sẽ rất vui,” Beth nói.

“Tôi cần quay lại tòa lúc hai giờ,” Alex nói. “Nhưng tôi cần gặp cô gấp, vì tôi có một vài tin cho cô.”

“Anh thật tử tế khi chấp nhận bỏ ra cả giờ nghỉ ăn trưa thế này.”

“Sáng nay tôi vừa nhận được một bức thư từ văn phòng của ngài Đại pháp quan,” Alex nói, “ông đã đồng ý cho mở lại vụ án.” Beth ôm choàng lấy anh. “Nhưng với điều kiện chúng ta có thể đưa ra những bằng chứng mới.”

“Liệu cuộn băng ghi âm có được coi như một bằng chứng mới không?” Beth hỏi. “Cả hai tờ báo địa phương tại đây đều đề cập đến nó kể từ khi chúng ta phát động chiến dịch đề nghị ân xá Danny.”

“Tôi chắc lần này họ sẽ xem xét đến nó, nhưng nếu họ tin cuộc đàm thoại được ghi lại dưới sức ép, họ sẽ loại bỏ nó.”

“Nhưng làm cách nào ai đó có thể chứng minh rõ ràng được một trong hai khả năng đó?” Beth hỏi.

“Cô còn nhớ Danny và Al Mập ở cùng một buồng giam với một người tên là Nick Moncrieff không?”

“Tất nhiên,” Beth nói. “Họ đã là những người bạn tốt. Ông ấy đã dạy Danny đọc, viết, thậm chí còn dự tang lễ của anh ấy, mặc dù không ai trong chúng tôi được nói chuyện với ông ấy.”

“Được rồi, vài tuần trước khi Moncrieff được trả tự do, anh ta có viết cho tôi đề nghị giúp đỡ bằng bất cứ cách nào có thể, vì anh ta tin chắc Danny vô tội.”

“Nhưng vẫn có vô số người tin Danny vô tội,” Beth nói, “và nếu anh cảm thấy Al Mập có thể sẽ là một nhân chứng không có lợi, vậy thì Nick liệu có khác gì?”

“Bởi vì Danny từng có lần nói với tôi rằng Moncrieff viết nhật ký trong thời gian ở tù, vì thế rất có thể anh ta đã ghi lại gì đó liên quan tới sự kiện cuốn băng. Các tòa án đánh giá rất cao những bản nhật ký, vì chúng là các chứng cớ diễn ra cùng thời điểm.”

“Vậy thì tất cả những gì anh phải làm là liên hệ với Moncrieff,” Beth nói, không còn giấu được sự phấn khích của mình nữa.

“Không đơn giản vậy đâu,” Alex nói.

“Tại sao không? Nếu ông ấy nhiệt tình muốn giúp...”

“Không lâu sau khi được trả tự do, anh ta bị bắt vì vi phạm điều kiện tại ngoại.”

“Vậy là ông ấy bị đưa trở lại tù?” Beth hỏi.

“Không, đó mới là điều lạ lùng. Thẩm phán đã cho anh ta thêm một cơ hội cuối cùng. Hẳn là anh ta đã kiếm được một luật sư cự phách để bào chữa cho mình.”

“Vậy thì điều gì ngăn cản anh cố gắng có được cuốn nhật ký của ông ấy?” Beth hỏi.

“Rất có thể sau rắc rối mới nhất gặp phải với pháp luật, anh ta sẽ không hào hứng đón nhận một bức thư do một luật sư anh ta chưa bao giờ gặp mặt gửi tới, yêu cầu anh ta phải dính dáng đến tòa án trong một vụ án khác.”

“Danny nói anh luôn có thể trông cậy vào Nick, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Nếu thế tôi sẽ viết thư cho anh ta ngay hôm nay,” Alex nói.

***

Danny nhấc máy.

“Payne đã chuyển sáu trăm nghìn bảng bằng điện báo sáng nay,” giọng nói vang lên, “như vậy nếu ông ta trả nốt năm triệu bốn trăm nghìn bảng còn lại vào cuối tuần này, địa điểm xây dựng sân đua xe đạp sẽ là của ông ta. Tôi nghĩ ông muốn được biết chúng ta vừa có một lời trả giá nữa sáng nay ở mức mười triệu, một đề nghị mà tất nhiên chúng tôi buộc phải từ chối. Tôi hy vọng ông biết rõ mình đang làm gì.” Đường dây im bặt. Đây là lần đầu tiên giọng nói ở đầu dây bên kia đưa ra một quan điểm.

Danny bấm số người quản lý tài khoản của anh tại Coutts. Anh chuẩn bị thuyết phục Payne rằng vụ làm ăn không thể thất bại.

“Chúc buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas. Tôi có thể giúp gì được ông?”

“Xin chào, ông Watson. Tôi muốn chuyển một triệu bảng từ tài khoản hiện tại của tôi tới tài khoản khách hàng của Baker, Tremlett và Smythe.”

“Tất nhiên rồi, thưa ông.” Tiếp theo là một khoảng im lặng khá lâu trước khi ông Watson nói thêm, “Chắc ông cũng rõ giao dịch này sẽ khiến tài khoản của ông bị bội chi chứ?”

“Có, tôi biết,” Danny nói, “nhưng nó sẽ được bù lại vào mồng một tháng Mười khi ông nhận được séc chuyển tiền hàng tháng từ quỹ tín dụng của ông nội tôi.”

“Tôi sẽ thực hiện các giấy tờ thủ tục trong hôm nay và liên lạc lại,” ông Watson nói.

“Tôi không quan tâm ông sẽ thực hiện các giấy tờ lúc nào, ông Watson, miễn là toàn bộ số tiền được chuyển trước khi hết giờ giao dịch chiều nay.” Danny dập máy. “Chết tiệt,” anh rủa khẽ. Không phải là cách Nick sẽ xử sự trong hoàn cảnh này. Anh cần nhanh chóng quay lại với phong cách của Nick. Anh quay người lại, thấy Molly đang đứng trên ngưỡng cửa. Bà đang run bần bật, có vẻ như không nói nổi thành lời.

“Có chuyện gì thế, Molly?” Danny hỏi, đứng bật dậy khỏi ghế. “Bà không sao chứ?”

“Chính là anh ta,” bà thì thầm.

“Anh ta?” Danny nói.

“Anh chàng diễn viên đó.”

“Diễn viên nào?”

“Chính anh chàng bác sĩ Beresford đó. Ông biết đấy, Lawrence Davenport.”

“Thật thế sao?” Danny hỏi. “Tốt nhất bà hãy dẫn ông ta vào phòng khách. Mời ông ta dùng cà phê và nói tôi sẽ tiếp ông ta ngay.”

Trong khi Molly chạy xuống dưới nhà, Danny ghi thêm hai ghi chú mới vào cặp hồ sơ của Payne trước khi trả nó lên giá. Anh lấy cặp hồ sơ của Davenport xuống và nhanh chóng cập nhật.

Anh đang định đóng cặp hồ sơ lại thì chợt nhìn thấy một dòng ghi chú dưới đề mục “Cuộc sống trước đây” khiến anh bất giác mỉm cười. Anh cất cặp hồ sơ lên giá rồi xuống dưới nhà tiếp vị khách không mời.

Davenport đứng dậy khi Danny bước vào phòng khách, và lần này gã đã chịu bắt tay. Danny thoáng ngỡ ngàng trước vẻ bề ngoài của gã. Lúc này gã đã cạo râu nhẵn nhụi, mặc một bộ đồ cắt may rất có nghề cùng một chiếc áo sơmi cổ rộng khá sành điệu. Chẳng lẽ gã tới để trả lại ba trăm nghìn bảng?

“Rất xin lỗi đã đến làm phiền ông đường đột thế này,” Davenport nói. “Tôi sẽ không đời nào làm thế nếu không có chuyện khẩn cấp.”

“Xin đừng băn khoăn gì,” Danny nói trong khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với vị khách. “Tôi có thể giúp được gì?”

Molly đặt một chiếc khay lên mặt bàn kê bên cạnh, rót cho Davenport một tách cà phê.

“Ông dùng kem hay sữa, ông Davenport?” bà hỏi.

“Không gì cả, cảm ơn bà.”

“Ông dùng đường chứ, ông Davenport?”

“Không, cảm ơn bà.”

“Ông có muốn dùng bánh quy sô cô la không?”

“Không, xin cảm ơn,” Davenport vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ vào bụng.

Danny tựa người vào ghế mỉm cười. Anh tự hỏi không biết Molly có sững sờ đến thế không khi biết bà cũng vừa phục vụ con trai của một nhân viên trông coi bãi để xe của Hội đồng khu Grimsby Borough.

“Được rồi, hãy cho tôi biết nếu ông còn cần thêm gì khác, thưa ông Davenport,” Molly nói trước khi rời khỏi phòng, hoàn toàn quên biến việc đưa cho Danny tách sô cô la nóng quen thuộc của anh. Danny đợi cho tới khi cửa phòng khách đã đóng lại. “Thành thật xin lỗi ông,” anh nói. “Bình thường bà ấy bình tĩnh lắm.”

“Không sao đâu, ông bạn,” Davenport nói. “Chúng ta đành phải làm quen với những chuyện như thế.”

Cũng không còn phải cố thêm lâu nữa đâu, Danny thầm nghĩ. “Bây giờ vào việc, tôi có thể giúp được gì?”

“Tôi muốn đầu tư một khoản tương đối lớn vào một vụ làm ăn. Chỉ tạm thời thôi, chắc ông cũng hiểu. Không những tôi sẽ hoàn lại cho ông trong vòng vài tuần cùng với lãi suất hiện hành,” gã nói, ngước mắt nhìn lên bức họa của McTaggart treo phía trên lò sưởi, “mà tôi cũng đồng thời lấy lại những bức tranh.”

Danny chắc chắn sẽ rất buồn nếu phải mất những tác phẩm mới thu được, vì bản thân anh cũng phải ngạc nhiên khi trở nên nhanh chóng gắn bó với những bức tranh đó như vậy. “Tôi xin lỗi, tôi thật vô ý quá,” anh nói, đột nhiên ý thức được căn phòng đang treo đầy những bức tranh trước đây thuộc về Davenport. “Ông yên tâm, chúng sẽ được trả lại ngay khi khoản vay được hoàn lại.”

“Có lẽ việc đó sẽ diễn ra sớm hơn nhiều so với dự kiến ban đầu của tôi,” Davenport nói. “Đặc biệt là nếu ông có thể giúp tôi trong vụ làm ăn nhỏ này.”

“Ông đã có ý tưởng nào về khoản tiền cần thiết chưa?” Danny hỏi.

“Một triệu,” Davenport nói với vẻ thăm dò. “Vấn đề là ở chỗ tôi chỉ có một tuần để kiếm đủ khoản tiền này.”

“Lần này ông sẽ dùng thứ gì để thế chấp?” Danny hỏi.

“Ngôi nhà của tôi ở Quảng trường Redcliffe.”

Danny nhớ lại những lời Davenport đã nói lần cuối cùng hai người gặp nhau: Ngôi nhà của tôi? Không, không bao giờ. Không cần bàn thêm nữa, và cũng đừng bao giờ nghĩ tới chuyện đó. “Và ông nói là ông sẽ hoàn lại toàn bộ khoản tiền trong vòng một tháng, sử dụng ngôi nhà làm vật thế chấp?”

“Trong vòng một tháng, cam đoan như vậy - hoàn toàn chắc chắn.”

“Và nếu ông không thể hoàn trả được một triệu đúng hạn?”

“Khi đó thì, cũng giống như những bức tranh của tôi, ngôi nhà của tôi cũng thuộc về ông.”

“Vậy là chúng ta thỏa thuận,” Danny nói. “Và vì ông chỉ có vài ngày để tìm tiền, tốt hơn tôi cần liên lạc ngay với các luật sư của tôi và chỉ thị cho họ thảo hợp đồng.”

Khi hai người rời khỏi phòng khách ra ngoài tiền sảnh, họ bắt gặp Molly đang đứng trước cửa ra vào, cầm sẵn trên tay chiếc áo khoác của Davenport.

“Cảm ơn bà,” Davenport nói sau khi bà giúp gã mặc áo khoác rồi mở cửa.

“Tôi sẽ liên lạc với ông,” Danny nói, không bắt tay Davenport khi gã bước ra ngoài lối đi. Molly thiếu chút nữa đã cúi người chào.

Danny quay lại, đi lên phòng làm việc. “Molly, tôi cần gọi vài cuộc điện thoại, vì thế tôi sẽ ăn trưa muộn hơn vài phút,” anh vừa bước lên cầu thang vừa dặn với lại sau. Khi không nhận được câu trả lời, anh ngoảnh lại và thấy bà quản gia của mình đang đứng trên ngưỡng cửa nói chuyện với một người phụ nữ.

“Ông ấy có hẹn gặp bà không?” Molly hỏi.

“Không,” bà Bennett đáp. “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”