Kẻ Hư Đốn Mắt Xanh (Blue-Eyed Devil)

Chương 20

Khi bạn bất ngờ phát hiện ra mình đang trong tình huống nguy hiểm, trí óc bạn tách ra thành hai phần, một phần thực sự tham gia vào tình huống, một phần đứng độc lập phía sau và cố hiểu xem điều gì đang xảy ra. Và hai phần đó không nhất thiết phải chia xẻ thông tin với nhau. Vậy nên tôi mất một vài phút để tập trung vào điều mà Nick đang nói.

“Mày không thể lờ tao được đâu, con khốn. Mày không thể thoát khỏi tao đâu nếu tao đã muốn gặp mày.”

Anh ta muốn tôi biết rằng anh ta đủ quyền lực. Anh ta muốn chứng minh tôi không thể đánh lại anh ta.

Miệng tôi khô khốc tới nỗi tôi gần như không nói nổi, trong lúc mồ hôi rịn ra trên mặt tôi. “Đúng,” tôi nói với giọng nghèn nghẹt. “Anh rõ ràng đã tìm ra cách để gặp tôi. Anh đã làm thế nào vậy? Anh không thể đoán ra mã khoá số.”

“Tao dùng một chìa khoá chủ.”

Mỗi căn hộ trong toà nhà có hai chìa khoá chủ, để dùng trong trường hợp khẩn cấp, hay trong trường họp ai đó quên mã số của anh ta hay cô ta. Một chìa buộc chung với tất cả các chìa của khu căn hộ cho thuê được giữ trong một căn phòng đằng sau quầy lễ tân. Chìa kia được giữ trong văn phòng điều hành.

“Vanessa đã đưa nó cho anh,” tôi nói mà không tin nổi lời mình. Như thế là bất hợp pháp. Điều đó có thể làm chị ta bị khởi tố. Chả lẽ chị ta căm thù tôi quá nhiều đến nỗi chị ta liều bị bắt giam chỉ để thọc cho tôi một cú vào lưng sau khi chị ta bị sa thải sao?

Hình như là đúng thế thật.

“Tao nói với cô ấy là tao cần gửi lại vài thứ.”

“Tốt, anh đã làm xong rồi,” tôi nói yếu ớt. “Cảm ơn vì chiếc vòng. Nhưng anh không cần mang theo súng đâu, Nick.”

“Mày đã lờ tao__”

“Tôi rất tiếc.”

“__ đối xử với tao như thể tao chẳng là gì với mày.” Khẩu súng bất thình lình đập mạnh vào thái dương tôi đủ để gây ra một vết bầm lớn. Tôi đứng yên, mắt tôi đầy nước. “Tao chắc như quỷ là bây giờ đã có ý nghĩa gì đó với mày rồi chứ, đúng không hả?”

“Đúng,” tôi thì thầm. Có thể anh ta tới đây chỉ với mục đích duy nhất là làm tôi sợ hãi. Nhưng anh ta đã nổi giận như anh ta vẫn thường như vây, dẫn tới không thể kiểm soát nổi chính mình. Một khi anh ta bắt đầu giận dữ, đó là một cơn khủng hoảng. Bạn không thể kiềm chế được nó.

“Mày tuột khỏi tay tao trong vụ ly dị, và bỏ rơi tao ở Dallas, rồi mọi người đều hỏi chuyện gì đã xảy ra, mày ở đâu… Mày có nghĩ điều đó ảnh hưởng tới tao không hả, Marie? Mày có nghĩ mày đã vứt cho tao cái đống thối tha gì để tao phải sống cùng nó không hả?”

Tôi cố nhớ những gì Susan đã nói với tôi, rằng một kẻ mắc bệnh ích kỷ cần phải bỏ đi với cảm giác giống như người chiến thắng. “Tất nhiên tôi biết,” tôi nín thở nói. “Nhưng mọi người đều biết anh giỏi hơn tôi. Mọi người đều biết tôi không đủ tốt cho anh.”

“Đúng thế. Mày sẽ không bao giờ có cái gì tốt hơn cái mày đã làm cho tao đâu.” Nick đẩy mạnh tôi, và tôi đập mặt vào bức tường, hơi thở tôi như tắc lại. Khẩu súng ấn vào sọ tôi. Tôi nghe tiếng lách cách của chốt an toàn bật ra. “Mày chưa bao giờ cố gắng,” anh ta lẩm bẩm, ấn hông anh ta vào phía sau tôi. Một cơn buồn nôn trào lên khi tôi cảm giác được chỗ phồng to cương cứng của anh ta. “Mày chưa bao giờ làm đủ. Phải có hai người tham gia vào hôn nhân, nhưng mày chưa bao giờ làm cái chó gì cho nó hết, Marie. Mày nên làm nhiều hơn nữa.”

“Tôi xin lỗi,” tôi nói cố hít sâu vào một ngụm không khí.

“Mày bỏ rơi tao. Cứ thế đi chân không bỏ đi khỏi căn hộ đó, giống như một đồ cặn bã da trắng khốn kiếp, cố làm ra vẻ đáng thương. Để làm cho tao có vẻ tồi tệ. Và rồi mày đưa thằng anh ngu như lừa của mày ra để thúc đẩy nhanh vụ ly dị. Chỉ cần ném vào mặt tao một nắm tiền mà đòi tao biến mất hả? Giấy tờ hợp pháp và tất cả những thứ cứt đái đó chẳng có ý nghĩa gì với tao hết, Marie. Tao vẫn có thể làm những việc tao muốn với mày.”

“Nick,” tôi kiềm chế, “chúng ta hãy ngồi xuống và nói chuyện bao lâu cũng được theo ý anh chỉ cần anh đặt khẩu súng xuốn__” tôi ngừng bặt với một tiếng kêu đau đớn khi tôi cảm thấy một cú nổ bùng bên mang tai tôi và nghe thấy một âm thanh chói tai. Một dòng chất lỏng nóng hổi chảy sau tai tôi và rớt xuống cổ tôi. Anh ta đã dùng báng súng đánh tôi.

“Mày đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi hả?” anh ta gặng hỏi.

Không có câu trả lời đúng nào cho câu hỏi này hết. Bất cứ điều gì tôi nói đều dẫn tới chủ đề Hardy, và cảm giác tức giận vì bị bẽ mặt sẽ dâng lên hết mức. Tôi phải làm nguôi cơn giận của anh ta. Xoa dịu cái tôi bị tổn thương của anh ta.

“Anh mới chính là người đáng kể nhất,” tôi thì thầm.

“Mẹ nó, đúng thế.” Anh ta thả bàn tay đang nắm tóc tôi ra. “Ăn mặc như con đượi, cắt tóc như con đượi. Mày đã từng trông như một quý bà. Như một người vợ ngoan. Nhưng mày không thể giữ mình lâu hơn được. Bây giờ nhìn mày mà xem.”

“Nick__”

“Câm mõm! Mọi thứ mày nói đều là dối trá. Tất cả những lần mày uống những viên thuốc đó là dối trá. Tao đã cố cho mày một đứa con. Tao đã muốn chúng ta có một gia đình đúng nghĩa, nhưng tất cả những gì mày muốn là bỏ đi. Con điếm dối trá!”

Anh ta nắm lấy tóc tôi dúi tôi xuống sàn. Cơn giận của anh ta đang sôi sùng sục, và anh ta gào lên những từ ngữ càng lúc càng bẩn thỉu, dí mạnh khẩu súng vào đầu tôi. Tâm trí tôi, tình cảm tôi đang trôi nổi ở nơi khác, hoàn toàn không ràng buộc gì với những gì đang xảy ra, bạo lực tình dục đang tới gần. Giống hệt như trước đây, chỉ có điều bây giờ có thêm khẩu súng lục dí vào đầu tôi. Tôi ngạc nhiên tự hỏi không biết anh ta có bấm cò không. Cơ thể anh ta đè lên tôi khi anh ta dùng trọng lượng lớn hơn của anh ta ghim tôi xuống. Hơi thở của anh ta hôi thối và đầy hơi men khi anh ta thì thào bên tai tôi. “Đừng có gào toáng lên, nếu không tao sẽ giết mày.”

Tôi cứng đờ, tất cả cơ bắp căng thẳng đau đớn. Tôi cần được cứu tới tuyệt vọng. Miệng tôi đầy vị mặn và tanh của máu. Cái sờ soạng kinh tởm quen thuộc của bàn tay anh ta làm tôi tê liệt khi anh ta bắt đầu tốc gấu váy tôi lên.

Cả anh ta và tôi đều quá miệt mài với nỗ lực hoang dại của chính mình, một kẻ quỳ phía trên cố để cưỡng hại, một kẻ dùng hết nỗ lực của cơ thể và tinh thần để chống lại, cả hai đều không nghe tiếng cửa mở.

Không khí rung lên vì một tiếng gầm không phải của con người, cả căn phòng nổ tung, hỗn loạn. Tôi cố nhìn lên, cổ tôi vặn vẹo đau đớn, một hình thể man rợ đang lao về phía chúng tôi, và họng súng rời khỏi sọ tôi khi Nick nâng súng lên và bóp cò.

Im lặng.

Tai tôi nhất thời điếc đặc, cơ thể tôi bị chìm trong tiếng đập của trái tim hoảng hốt của chính mình. Sức nặng làm tôi nghẹt thở biến mất. Tôi lăn người sang bên và mở to đôi mắt mờ mịt của mình. Hai người đàn ông đang gầm gừ ầm ĩ trong cuộc ẩu đả: xô đẩy, đấm đá, bóp cổ, húc vào hàm, mồ hôi và máu văng tứ tung.

Hardy ở trên Nick, đang đấm, đấm và đấm mãi. Tôi có thể thấy cuộc đấu đã làm Nick kiệt lực với thân hình đầy vết thương cùng xương gẫy và máu chảy be bét, nhưng Hardy vẫn không ngừng đấm. Máu ở khắp nơi__bên sườn trái của Hardy máu đang chảy tràn ra từ một cái lỗ đỏ thẫm.

“Hardy,” tôi thét lên, lảo đảo nhổm dậy quỳ trên đầu gối. “Hardy, dừng lại.” Anh không nghe thấy tôi. Anh đã mất trí, mỗi nhịp tim đập và ý nghĩ đều tập trung vào những cú đánh. Anh sẽ giết Nick mất. Và căn cứ vào tốc độ chảy máu của anh, anh cũng đang trong quá trình giết chính mình.

Khẩu súng đã văng khỏi tay Nick, đang nằm cách đó vài mét. Tôi bò tới chỗ đó và nhặt nó lên. “Hardy, bỏ anh ta ra ngay! Thế là đủ rồi! Mọi chuyện qua rồi, Hardy__”

Chẳng có gì tôi nói hay làm tác động tới anh. Anh đang trong cơn giận dữ dưới tác động của adrenaline.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều máu như thế. Tôi không thể tin anh có thể qua khỏi được.

“Mẹ kiếp, Hardy, em cần anh,” tôi gào lên.

Anh ngừng lại và nhìn sang tôi, hổn hển. Cặp mắt anh mờ mịt thiếu tập trung. “Em cần anh,” tôi nhắc lại, loạng choạng đứng lên. Tôi tới với anh và kéo tay anh. “Đi với em. Tới ngồi bên sofa này.”

Anh cưỡng lại, nhìn xuống Nick, kẻ vừa thoát nạn, mặt hắn ta sưng phồng và méo mó.

“Tất cả ổn rồi,” tôi nói, tiếp tục kéo mạnh Hardy. “Anh ta thua rồi. Xong rồi. Tới với em nào. Tới đây.” Tôi nhắc lại những từ đó vài lần, dỗ dành và ra lệnh và quyến rũ anh ngồi xuống sofa. Hardy trông tái mét và hốc hác, mặt anh méo mó khi bản năng giết người mất dần và đau đớn bắt đầu tác động lên anh. Anh cố ngồi, nhưng rồi chỉ kết thúc bằng việc sụp xuống, hai nắm tay anh lơ lửng giữa không trung. Anh đã bị bắn vào mạng sườn, và máu chảy quá nhiều nên tôi không thể thấy chính xác vị trí vết thương hay mức độ trầm trọng của nó.

Vẫn cầm lăm lăm khẩu súng, tôi chạy vào bếp và chộp mấy xấp giấy ăn. Tôi đặt khẩu súng lên bàn cà phê và xé phanh áo sơ mi của Hardy.

“Haven,” anh nói qua hơi thở mỏng manh. “Hắn có làm đau em không? Hắn có__”

“Không. Em ổn.” Tôi chùi máu và tìm thấy vết thương, thật ngạc nhiên vì nó chỉ là một lỗ nhỏ xíu. Nhưng tôi không thể nhìn thấy đường thông ra của nó, điều đó có nghĩa là viên đạn đã bắn vào và có thể đã đổi hướng, gây thương tích cho lá lách, gan hay thận….tôi muốn oà lên khóc, nhưng tôi cố ghìm lại và đặt một sấp giấy ăn lên miệng vết thương. “Giữ chặt vào. Em sẽ ấn mạnh vào mạng sườn anh để máu chảy chậm lại.”

Anh bật ra một tiếng rên khi tôi ấn xuống. Môi anh trở nên trắng bệch. “Tai em__”

“Chẳng là gì hết. Nick đánh em bằng khẩu súng, nhưng nó không__”

“Anh sẽ giết hắn__” Anh lại cố nhấc mình khỏi sofa.

Tôi đẩy Hardy ngồi xuống lại. “Ngồi yên, anh ngốc lắm! Anh vừa bị bắn. đừng cử động.” Tôi đặt tay anh đè lên sấp khăn giấy để giữ áp lực trong khi tôi lao tới điện thoại.

Tôi gọi 911, David, và Jack, trong khi vẫn giữ khăn giấy ép chặt lên miệng vết thương.

Jack là người đầu tiên xông tới căn hộ của tôi. “Cứt chó.” Anh đánh giá cảnh tượng trước mắt anh, chồng cũ của tôi nhúc nhích trên sàn nhà, Hardy và tôi trên ghế sofa. “Haven, em có__”

“Em ổn. Anh canh Nick đừng cho hắn không gây chuyện gì nữa đấy.”

Jack cúi người phía trên ông chồng cũ của tôi với một vẻ mặt mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh có trước đây. “Ngay khi tao có cơ hội,” anh nói với Nick bằng giọng lặng lẽ chết người. “Tao sẽ thả mày xuống đưòng ray tàu hoả để ruột mày lòng thòng như đồ lợn thiến.”

Cứu thương tới, theo sau bởi cảnh sát, trong khi bảo vệ toà nhà giữ những người láng giềng kích động không cho bước vào căn hộ. Tôi không nhận thức được chính xác giây phút Nick bị đưa ra khỏi căn hộ, với cảnh sát áp tải, tôi quá chăm chú với Hardy. Anh lúc tỉnh lúc ngất, da anh lạnh và ẩm, hoi thở anh yếu và nhanh. Anh có vẻ bối rối, hỏi tôi ít nhất ba lần rằng cái gì đã xảy ra, và liệu tôi có ổn không.

“Mọi thứ đều ổn,” tôi thì thầm, vuốt ve mái tóc rối bời của anh, nắm chặt không rời một bàn tay anh trong khi một nhân viên cứu thương chọc một kim truyền to vào tay kia của anh. “Yên lặng nào.”

“Haven…phải nói với em…”

“Nói với em sau đi.”

“Sai lầm…”

“Em biết. Không sao đâu. Im lặng và nằm yên nào.”

Tôi có thể nói anh muốn nói thêm gì khác nữa, nhưng người cứu thương thứ hai đã đặt mặt nạ thở oxy và dán những miếng gạc để gắn máy đo nhịp tim, và chốt cáng cố định trên xe để chuyển đi. Họ làm việc rất nhanh và hiệu quả. Cái mà những chuyên gia EMS (EMS: Emergency Medical Service) gọi là “giờ vàng” đã bắt đầu” thời gian giữa lúc nạn nhân bị bắn và thời gian anh ta được đưa tới trung tâm cấp cứu để phẫu thuật. Nếu nhiều hơn sáu mươi phút trôi qua trước khi anh ta được phẫu thuật, cơ hội được cứu sống của anh ta bắt đầu mất dần.

Tôi ngồi cùng Hardy trên xe cứu thương trong khi Jack tự lái xe tới bệnh viện. Chỉ vì Hardy tôi mói cố gắng giữ được vẻ ngoài bình tĩnh. Trong lòng, tôi cảm nhận một nỗi đau có vẻ như quá lớn để một trái tim con người có thể chịu đựng được.

Chúng tôi tới lối vào dành cho xe cứu thương, nhân viên cứu thương nâng cáng Hardy từ sàn xe lên sàn nhà cao hơn.

Liberty và Gage đã đợi ở phòng cấp cứu, hai người đã được Jack gọi điện báo trước. tôi đoán những người còn lại trong gia đình tôi chẳng bao lâu nữa cũng sẽ tới ngay. Tôi không hề suy nghĩ chút nào về việc mình trông ra sao, với cái nhìn trừng trừng hoang mang và những vệt máu loang lổ, nhưng nhìn vẻ mặt họ tôi khá chắc bề ngoài của tôi mang lại sự lo lắng. Liberty khoác áo jacket của chị ra ngoài áo tôi và lau mặt cho tôi bằng mấy tờ giấy ướt dành cho em bé ở trong túi chị.

Khi chị phát hiện ra chỗ sưng phồng đằng sau tai tôi, chị và Gage khăng khăng bắt tôi phải để bác sỹ kiểm tra, cho dù tôi gào lên phản đối.

“Em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ ngồi đúng chỗ này cho tới khi em biết được Hardy bị làm sao__”

“Haven.” Gage chắn ngay trước mặt tôi, giọng nói kiên định của anh xuyên qua trí óc mờ mịt của tôi. “Sẽ mất thời gian rất lâu cho tới khi em biết được tin tức. Họ đang kiểm tra nhóm máu của anh ấy, chụp cộng hưởng từ và X quang…. tin anh đi, em sẽ không bỏ lỡ bất cứ một việc gì đâu. Nào, bây giờ hãy để ai đó kiểm tra cái đầu bướng bỉnh của em. Nhé.”

Tôi được lau rửa và băng bó, và gửi trả lại phòng cho người nhà ngồi chờ phía ngoài phòng phẫu thuật để ngồi chờ tiếp. Như Gage dự đoán, vẫn chưa có tin gì mới. Hardy đang được phẫu thuật, mặc dù không ai nói với chúng tôi anh đang được phẫu thuật cái gì, và mất thời gian bao lâu. Tôi ngồi đó và nhìn chằm chằm mù quáng vào cái TV đặt ở góc phòng, tự hỏi tôi có nên gọi cho mẹ Hardy không. Tôi quyết định sẽ chờ cho tới khi tôi biết được gì đó về tình trạng của anh__hy vọng rằng có gì đó làm yên lòng __ để tôi dám nói cho mẹ anh biết rằng anh bị thương.

Khi tôi chờ đợi, tội lỗi nuốt chửng tôi từng chút một như cát lún. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng Hardy sẽ phải gánh chịu sai lầm trong quá khứ của tôi. Giá như tôi chưa bao giờ liên quan tới Nick…giá như tôi chưa bao giờ bắt đầu mối quan hệ với Hardy…

“Đừng nghĩ thế.” Tôi nghe giọng Liberty dịu dàng bên cạnh tôi.

“Đừng nghĩ gì cơ ạ?” tôi hỏi mờ mịt, dịch người ngồi chéo chân trên ghế nhựa.

“Bất cứ điều gì gây nên biểu hiện đó trên mặt em.” Cánh tay chị đặt quanh vai tôi. “Em không phải chịu trách nhiệm về bất cứ việc gì. Em là điều tốt đẹp nhất từng đến với Hardy.”

“Ồ, hiển nhiên rồi,” tôi lẩm bẩm, liếc nhìn cánh cửa dẫn vào phòng phẫu thuật.

Chị ôm tôi chặt hơn một chút. “Khi chị nhìn thấy hai người bọn em ơ bữa tiệc rigs-to-reefs đêm trước, chị không thể tin được sự thay đổi ở Hardy. Chị chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy thư giãn và hạnh phúc nhiều như vậy. Thoải mái với chính bản thân anh ấy. Chị không nghĩ một người nào khác có thể làm việc đó cho anh ấy.”

“Liberty…có vài chuyện không hay đã xảy ra trong hai ngày vừa qua. Bố và chú T.J. __”

“Ừ, chị biết về việc đó. Churchill đã nói với chị. Ông cũng nói với chị một việc khác đã xảy ra hôm nay, việc mà em nhất thiết phải biết.”

“Là gì vậy?”

“Chị nghĩ Churchill nên là người nói với em thì hơn.” Chị huých tôi nhắc nhở tôi nhìn về phía lối vào dành cho khách, nơi bố tôi và Joe vừa bước vào. Liberty đứng lên và kéo Bố tới chỗ chúng tôi, ông thả người xuống chiếc ghế bên cạnh tôi. Và cho dù sự tức giận và cảm giác bị phản bội, tôi vẫn dựa vào ông và đặt đầu lên vai ông, hít thở mùi da thuộc của Bố.

“Việc gì xảy ra thế, Bí nhỏ?” ông hỏi.

Tôi vẫn đặt đầu trên vai ông trong lúc kể với ông. Thỉnh thoảng ông đưa tay lên dịu dàng vỗ vỗ bàn tay tôi. Ông có vẻ ngơ ngác, bối rối với việc Nick có thể làm những việc quá sức điên khùng, và hỏi việc gì xảy ra đã dẫn anh ta lún sâu tới mức đó. Tôi nghĩ tới việc kể cho ông nghe Nick vẫn luôn hành động như thế, rằng anh ta đã lạm dụng và phá huỷ hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi quyết định giữ câu chuyện chi tiết tới thời gian và địa điểm thích hợp hơn. Vậy nên tôi chỉ lắc đầu nhún vai và nói tôi không biết.

Và rồi Bố làm tôi ngạc nhiên khi nói, “Bố biết Hardy sẽ tới gặp con đêm nay.”

Tôi ngẩng đầu nhìn ông. “Bố biết? Sao lại thế?”

“Nó gọi bố lúc khoảng năm giờ chiều nay. Nó nói nó rất tiếc đã đồng ý với hợp đồng thuê đất, và nó đã nói với T.J. ngừng việc đó. Nó nói nó đã suy nghĩ không đúng hôm thứ Bảy, và đó là sai lầm của cả hai phía__bọn bố vì đã mời chào, và nó vì đã chấp nhận.”

“Anh ấy nói đúng,” tôi nói cụt ngủn.

“Thế là không còn hợp đồng gì nữa,” Bố nói.

“Ồ, không, không được!” tôi cau mặt với bố. “Hai ông già vẫn phải theo cho hết hợp đồng. Bố phải cam đoan là Hardy sẽ có được hợp đồng với giá mềm như anh ấy đòi, và nói với T.J, quên đi khoản lại quả. Và nếu bố làm điều đó, con sẽ rộng lòng cho bố một cơ hội nữa để có một mối quan hệ bình thường giữa cha và con gái.”

Tôi đã quyết định rằng ít nhất một lần trong đời, Hardy phải được hưởng toàn bộ.

“Và con vẫn tiếp tục gặp gỡ nó à?”

“Vâng.”

Bố tôi khẽ cười. “Có lẽ đó là điều tốt, nếu xem xét tới những gì nó nói với bố về con.”

“Cái gì? Anh ấy nói với bố chuyện gì?”

Bố tôi lắc đầu. “Nó yêu cầu bố giữ kín miệng. Và bố đã gây chuyện rắc rối. Trừ khi…”

Tôi cười không chắc chắn. “Trừ khi cái gì? Mẹ kiếp, Bố, tại sao bố lại thôi không gây rắc rối nữa khi cuối cùng bố cũng có được thứ con muốn nghe?”

“Bố có thể nói rõ thêm cho con. Bố đã được hai thanh niên tiếp cận để nói cho bố biết tình cảm của chúng với con. Một trong số đó là Nick. Và Bố không tin một lời nào nó nói. Không phải vì con không đáng để yêu thương. Mà vì trong Nick không có tình yêu. Nhưng Hardy Cates…dù cho nó là một thằng thô lỗ và sinh ra trong cảnh bần hàn…hôm nay bố đã tin nó. Nó không cố bán cho bố cái gì hết. Nó chỉ nói lại cho bố nghe sự việc đúng như đã xảy ra thôi. Bố tôn trọng điều đó. Và bất cứ lực chọn nào của con về nó, bố cũng sẽ tôn trọng ý con.”

Hai giờ trôi qua. Tôi đi đi lại lại, ngồi xuống, rồi xem TV, và uống liên tục cà phê nóng bỏng với vị bột kem và đường hoá học. Khi tôi nghĩ tôi sắp sửa nổ tung bởi căng thẳng vì không có chút thông tin nào thì cánh cửa bật mở. Một bác sỹ phẫu thuật tóc trắng phơ đứng đó, nhìn bao quát khắp phòng. “Có ai là người nhà bệnh nhân Hardy Cates không?”

Tôi lao về phía ông. “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.” Tôi nghĩ nói thế sẽ làm tôi nghe được nhiều thông tin hơn. “Haven Travis.”

“Tôi là Bác sỹ Whitefield.” Chúng tôi bắt tay.

“Ông Cates đã sử dụng hết may mắn của ông ấy trong dịp này rồi nhé,” ông bác sỹ nói. “Viên đạn đã xuyên vào lá lách, nhưng những bộ phận khác không bị tổn thương. Gần như là có phép mầu ấy. Và tôi đã tưởng viên đạn sẽ ảnh hưởng tới xung quanh một chút, nhưng ơn trời là không bị. Sau khi chúng tôi gắp viên đạn ra, chúng tôi đã khâu lại phần lá lách bị thương và cho đến bây giờ mọi việc đều ổn. Dựa vào độ tuổi và sức khỏe hoàn hảo của ông Cates, không có lý do gì để phải nghĩ tới việc vết thương sẽ biến chuyển phức tạp. Vậy nên tôi có thể nói ông ấy sẽ phải ở bệnh viện khoảng một tuần và sau đó sẽ mất khoảng bốn đến sáu tuần để hồi phục hoàn toàn.”

Mắt và mũi tôi cay xè. Tôi dùng một ống tay áo quệt chúng. “Vậy anh ấy không gặp vấn đề gì khác trong tương lai chứ ạ? Lá lách có bị biến chứng hay gì khác không ạ?”

“Ồ, không. Tôi nghĩ anh ấy sẽ hồi phục hoàn toàn.”

“Ôi, Trời.” Tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Đó là một trong những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Không đúng, đây tuyệt đối là giây phút hạnh phúc nhất. Tôi bị kích động, và yếu đuối và hết hơi. “Tôi quá bị căng thẳng, và tôi thật sự cảm thấy buồn nôn vì thế. Thế có sao không?”

“Nó có thể do căng thẳng,” Bác sỹ Whitefield tốt bụng giải thích. “hoặc do cà phê trong phòng chờ. Có lẽ do cà phê thì đúng hơn.”

Quy tắc của bệnh viện là những bệnh nhân cần săn sóc đặc biệt có thể có người đến thăm cả ngày. Hiểu đúng là, trong một giờ bạn chỉ có thể ở lại mười lăm phút, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt được y tá cho phép. Tôi đòi Gage giật mọi cái dây có thể để tôi chắc chắn có thể đến hoặc đi theo ý muốn. Anh trai tôi có vẻ hơi hơi thích thú về việc đó, và nhắc nhở tôi về việc tôi đã từng một lần chống lại việc sử dụng quyền lực và tiền bạc để được hưởng sự ưu đãi đặc biệt. Và Gage nói anh dĩ nhiên hiểu điều đó, và anh bỏ đi một lúc và trở lại với giấy phép đặc biệt cho tôi ở lại với Hardy lâu bao nhiêu tuỳ ý.

Tôi ngủ lơ mơ trên một cái ghế dựa trong phòng Hardy gần hết đêm. Vấn đề là, bệnh viện là nơi kinh khủng nhất để ngủ trên thế giới. Y tá vào thăm bệnh hàng giờ, đổi túi máu, kiểm tra máy móc, và lấy nhiệt độ rồi đo huyết áp của Hardy. Nhưng tôi vui mừng vì bị phá giấc ngủ, vì tôi quý báu từng tin tức tốt hơn về sức khoẻ của anh, muốn nghe đi nghe lại mãi.

Lúc tảng sáng, Gage quay lại bệnh viện và bảo tôi anh sẽ chở tôi về căn hộ để tôi có thể tắm và thay đồ. Tôi không muốn rời Hardy nhưng tôi biết mình giống như một cái giẻ rách, tắm rửa là một ý hay cho tôi lúc này.

Hardy đã tỉnh khi tôi trở lại vào bảy giờ, và anh không thoải mái, ít nhất là thế, khi thấy mình nằm trên giường bệnh viện và bị nối vào một đống máy móc. Tôi bước vào để nghe anh cãi nhau với một cô y ta, đòi cô y tá phải rút ống truyền máu ra, và dứt khoát từ chối thuốc giảm đau mà hiển nhiên là anh đang cần. Anh không muốn bị đâm và chọc, anh nói. Anh cảm thấy khoẻ. Tất cả những gì anh cần là một cái băng dính và một túi chườm đá.

Tôi có thể nói cô y tá đang rất thích thú tranh luận với một người đàn ông to lớn, mắt xanh, người đang phụ thuộc vào sự chăm sóc của cô, và tôi không đổ lỗi cho cô một chút nào. Anh nhìn lạc lõng, hơi lo âu, và ngon lành không thể tả.

Và anh là của tôi.

“Hardy Cates,” tôi nói, bước hẳn vào trong phòng, “Anh cứ hoạnh hoẹ nữa đi, em sẽ giẫm lên ống dẫn của anh cho mà xem.”

Cô y tá sững sờ bởi cung cách đối xử đáng sợ của tôi.

Nhưng ánh mắt Hardy gặp ánh mắt tôi gây ra tia lửa điện chói loá trong giây lát, và anh thư giãn, đoan chắc một lần nữa theo cách mà những lời mật ngọt cũng không thể làm được. “Nó chỉ có tác dụng khi em dẫm lên ống thở thôi.” Anh nói với tôi.

Tôi bước lại gần cái khay đặt trên bàn cạnh giường và cầm lên mấy viên Vicodin mà cô y tá vừa cố ép anh uống, cùng với một cốc nước. “Uống ngay,” tôi nói. “Không cãi.”

Anh tuân lệnh, nháy mắt với cô y tá đang nhướng mày đứng đó. “Cô ấy bé nhỏ,” anh nói với cô, ‘nhưng lắm chiêu.’

Cô y tá bỏ đi, không nghi ngờ gì đang tự hỏi tại sao một anh chàng lực lưỡng như thế lại không có khả năng kiếm được một cô bạn gái khá khẩm hơn. Khi cánh cửa đã khép lại, tôi quay sang săn sóc cho Hardy một chút, vuốt thẳng tấm trải giường và vỗ lại gối anh cho phồng hơn. Ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt tôi.

“Haven,’ anh nói khẽ. “cho anh ra khỏi đây đi. Anh chưa bao giờ ở bệnh viện. Anh không thể chịu đựng được việc bị nối vào những cái của nợ này. Tất cả những gì anh cần là__”

“Chịu đựng quá trình điều trị,” tôi tiếp lời anh. “và anh sẽ được rời khỏi đây sớm hơn.” Tôi hôn trán anh. “Anh sẽ ngoan hơn nếu em nằm cùng anh chứ?”

Không do dự, anh tự lăn mình nằm nghiêng, gầm gừ vì đau đớn. Tôi bỏ guốc và cẩn thận trèo lên giường, nằm gối đầu lên khoeo tay anh. Anh thở sâu mãn nguyện.

Tôi âu yếm rúc vào cổ anh ấm áp, thở trong ngực anh. Hardy toàn mùi thuốc sát trùng, kháng sinh, như thể anh vừa xịt nước hoa ô đờ bệnh viện vậy. Nhưng bên dưới mùi thuốc sát trùng vô cảm tôi vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc của anh.

“Hardy,” tôi thì thầm, vuốt ve cườm tay anh, “tại sao anh lại vồ lấy cái hợp đồng ngu xuẩn đó từ tay Bố và T.J. Và tại sao anh lại đòi huỷ nó?”

Bàn tay anh kìm kiếm tay tôi, những ngón tay dài quắp lại trong lòng bàn tay tôi. “Anh gần như lên cơn thần kinh sau khi gặp bố anh đêm thứ Sáu.”

“Thật sao? Em không để ý đấy.”

“Anh bảo lãnh cho ông ấy ra và quẳng ông ấy lại một nhà trọ trên đường với một ít tiền. Và anh bảo ông ấy biến đi. Nhưng anh đã không kể với em…đang lẽ anh nên kể ngay…rằng ông ấy và anh đã nói chuyện trong vài phút. Và ông ấy nói__” Hardy ngừng lại, nắm tay tôi chặt hơn.

Tôi chờ khi anh thở khó nhọc.

“Ông ta say bí tỉ khi anh bảo ông ấy anh sẽ làm gì ông ta nếu ông ấy còn dám gặp Mẹ lần nữa.” Hardy thầm thì. “Ông ấy nói thật nực cười khi anh là người nói điều đó, vì …anh là lý do họ phải cưới nhau. Mẹ đã thôi không đi lại với ông ta nữa, nhưng rồi bà lại phải quay lại với ông ấy vì bà có mang. Đó là lỗi của anh khi bà phải trói buộc với một gã con hoang. Cả cuộc đời bà chìm trong địa ngục chỉ vì anh. Bà đã chịu đựng__”

“Không phải. Hardy…” tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh biếc của anh. Lồng ngực tôi đau đớn vì thương cảm. “Anh biết không đúng thế mà. Anh biết đó không phải là lỗi của anh mà.”

“Nhưng sự thực là nếu không có anh, Mẹ đã không phải lấy ông ta. Và ngay khi ông ta có được bà, đời bà đã bị huỷ hoại.”

Tôi hiểu cảm giác của Hardy ngay cả khi tôi không đồng ý với lập luận của anh. Nhưng nỗi thống khổ và cảm giác tội lỗi phi lý của anh không thể giải quyết được bằng những lời an ủi nhạt nhẽo. Anh cần thời gian, và tình yêu, để chấp nhận sự thật. Và tôi có quá nhiều cả hai thứ đó để cho anh

Hardy hôn lên đầu tôi. Giọng anh trầm và gai góc. “Anh ghét là con của ông ta. Anh ghét một nửa của anh là ông ta, và anh có thể cảm nhận điều đó, phần đó của anh là một thằng con hoang tồi tệ thấp hèn, và vô giá trị, và khi Churchill và T.J. đưa hợp đồng đó cho anh, anh nghĩ tại sao lại không chứ. Đằng nào thì anh cũng phải rời bỏ em. Vì anh yêu em quá nhiều để lôi em xuống bùn với anh.”

Tay tôi nhích lên để vuốt ve đường nét cứng rắn của hàm anh. “Tại sao anh lại thay đổi ý nghĩ đó?” Tôi thầm thì.

“Sau khi anh bình tĩnh lại một chút và có cơ hội để nghĩ, anh đoán…anh yêu em nhiều đủ để cố gắng và xứng đáng với em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì, trở thành bất cứ ai, chỉ vì em. Đêm qua anh tới căn hộ em để cầu xin em cho anh thêm một cơ hội nữa. Anh đã run rẩy tới tận gót chân, vì nghĩ rằng em sẽ không tha thứ cho anh sau điều đã xảy ra đêm thứ Sáu.”

Tôi đỏ mặt xúc động khi nhớ lại những giờ phút gợi tình với anh trong bóng tối ở phòng ngủ của anh. “Tất nhiên em…em muốn nói, chẳng có gì để phải tha thứ cả.” Giọng tôi thấp dần thành những tiếng thì thầm ngượng ngùng. “Em muốn làm thế với anh mà.”

Thân mình anh trở nên ấm sực, tôi tự hỏi có phải anh cũng đang xúc động. “Anh nghĩ điều đó có thể quá sức em, anh đã ép uổng em quá mạnh. Và sau những điều em đã phải trải qua với Nick…ừ, anh đã sợ em sẽ không muốn có anh trong cuộc đời em lâu hơn nữa. Và anh đã tới căn hộ của em để nói với em anh đã ân hận biết bao. Anh sẽ dịu dàng với em như thế nào từ bây giờ trở đi. Và thậm chí nếu em không còn muốn anh nữa, anh mong em…ít nhất cũng cho phép anh ở gần em thôi cũng được. Trong trường hợp em cần anh để làm việc gì đó.”

Tôi chưa bao giờ thấy anh tuyệt đối nhún nhường như vậy, chưa bao giờ tưởng tượng điều đó có thể xảy ra. Tôi xoay mặt anh về phía tôi cho tới khi mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. “Em cần anh làm rất nhiều việc cho em, Hardy. Những việc đáng giá cả cuộc đời đấy.”

Anh hôn tôi với một sức mạnh đáng ngạc nhiên, miệng anh ấm áp và đòi hỏi.

“Em yêu anh,” tôi thầm thì. Và để chứng tỏ sự cường mãnh của một người đàn ông cho dù vừa bị mất máu, bị gây mê, và trong căn phòng bệnh viện rõ ràng chẳng có chút lãng mạn, anh lăn người lên tôi đầy ý nghĩa.

“Đừng,” tôi nói với một tiếng cười khúc khích khi bàn tay tự do của anh trâng tráo lang thang phía trước thân hình tôi. “Bọn mình làm cháy máy điện tim mất thôi, và họ sẽ đá đít em ra ngoài để giữ yên ổn cho quá trình hồi phục của anh đấy.”

Nhưng Hardy không thèm để ý, tất nhiên, làm chính xác cái việc để mình hài lòng.

“Anh biết đấy,” tôi nói, hơi cong người lên khi anh hôn cổ tôi. “Em nói với nhân viên bệnh viện anh là vị hôn phu của em, vậy nên họ mới để cho em ở đây với anh.’

“Anh ghét phải để em làm một kẻ nói dối.” Hardy vuốt tóc tôi ra sau. “Nhưng sau việc xảy ra đêm qua, em đang cảm thấy hoan hỉ, và anh không muốn chiếm lợi thế. Vậy nên ngày mai, khi niềm hoan hỉ đã qua đi…Anh có thể sẽ cầu hôn em.”

“Em có thể sẽ nói vâng,” tôi bảo anh.

Hardy nâng trán tôi lên áp vào trán anh, và tôi hoàn toàn chìm đắm trong màu xanh sâu thẳm của mắt anh. “

“Nhanh thế à?” Anh thì thầm trên môi tôi. “Thế thì anh cũng sẽ thật nhanh như em muốn nhé.”

Trong tôi xuất hiện những hồi ức làm tôi có thể phát điên về việc kết hôn lần nữa, từ những kinh nghiệm đau thương trong quá khứ của mình. Nhưng mọi việc sẽ khác với Hardy. Tình yêu của anh với tôi thật vô tư, không đòi hỏi lợi ích, điều mà tôi nghĩ là món quà vĩ đại nhất mà một con người có thể trao cho một người khác.

“Anh biết không,” tôi nói với anh trong đêm đám cưới của chúng tôi. “Em chỉ thực sự hoàn toàn là em khi em cùng anh, nếu không có anh em sẽ chẳng hoàn chỉnh .”

Và vì Hardy hiểu điều tôi muốn nói, anh kéo tôi vào trong vòng tay mình, áp tôi vào tim anh.