Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 21

“Hoàng thượng, ngài gọi nô tài?”

Quần áo trông vẻ bình thường, nhưng bây giờ khuôn mặt tươi cười kia của tiểu tử đắc lực nhất xưa nay, sao lại nhìn thấy đáng giận như vậy?

Chân mày của Hoàng thượng cau lại: “Không phải là trẫm đã bảo ngươi đi thay đổi bộ quần áo khác sao?!”

Tiểu Châu Tử lùi lại hút một ngụm khí lạnh, bận rộn rụt cổ lại thối lui đến cửa, lúc đóng cửa lại nghe thấy tiếng mẳng ở bên trong “Đồ ngu”……

“Hoàng thượng tức giận?” Mới vừa rồi không phải là còn rất tốt sao? Sao một lát liền tức giận như vậy? Hai người Tiểu An Tử cùng Tiểu Lưu Tử vây quanh, vội vàng hỏi.

“Trước tiên thay đổi lại quần áo rồi nói sau!” Lau mồ hôi lạnh ở trên đầu một cái, Tiểu Châu Tử lắc đầu tiên tục, ngày hôm nay vạn tuế gia không được như ý…. Khụ, chẳng lẽ… A, lại nhìn một cái đi, xế chiều bên kia còn một chỗ phải đi qua đây này….

“Chủ tử!” Thấy Liễu Mạn Nguyệt trở về Thanh Viên, tam Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đón tới đây.

“Bữa cơm đã được bày xong chưa?” Tiến vào viện tử, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mới rồi mình trên đường trở về, đến lân cận ba cái viện tử kia đều nhìn thấy mọi người bên trong dáo dác nhìn, chỉ còn kém ngăn mình lại hỏi cái này cái kia —— có thể đánh Hoàng thượng trước mặt mà còn nguyên vẹn trở về, mình vẫn là người đầu tiên đây.

“Vừa mới dọn xong đấy, chủ tử, bây giờ sáng sớm có thể mệt mỏi?” Bạch Huyên vội vàng cười đáp


“Có gì có thể mệt mỏi? Cùng lắm là ở bên hồ nước đợi, nhìn người ta câu cá thôi.”Dù sao tin tức này mình thả ra cũng là thả, không thả ra cũng phải tìm cơ hội thả ra, còn không bằng sớm đi nói, để khỏi cho một đám nghĩ biện pháp móc lời nói từ trong miệng của mình ra ngoài.

“Cùng Hoàng thượng câu cá vào buổi sáng, vậy mà Hoàng thượng cũng không thưởng cá để ăn?” Vẻ mặt Bạch Hương buồn bực nhìn về phía đôi tay trống trơn của Liễu Mạn Nguyệt.

Bạch Tuyết giận nàng nhìn một cái: “Đồ ngốc, Hoàng thượng câu cá chưa bao giờ ăn, toàn ném vào trong nước đấy.”

Bạch Hương buồn bực cau mày nói: “Không ăn? Vậy bọn họ câu làm gì?”

“Đó là công phu tu thân dưỡng tính, đương nhiên là không ăn.” Bạch Huyên không nhịn được trợn mắt nhìn Bạch Hương một cái. “Ngươi trừ ăn ra, còn có thể biết những thứ gì?”

“Không ăn chẳng phải sẽ chết sao?” Bạch Hương nói thầm một tiếng, không có cảm thấy mình nói sai cái gì ở đâu, lập tức đi theo phía sau Liễu Mạn Nguyệt tiến vào trong phòng.

Bạch Tuyết lấy quần áo, Bạch Huyên, Bạch Hương hầu hạ thay quần áo rửa mặt, dùng cơm không nhắc đến.

Ở chỗ Nhạc Viên, mới sáng sớm Ngọc Điệm Lương đã chăm chút trang phục một phen, ăn một chút bữa trưa, sợ ăn cái đồ gì Hoàng thượng không thích, lại mang mùi, liền bận rộn súc miệng, lại sửa sang lại trang dung (nữ trang+dung mạo), lúc này mới mang theo cung nữ đến cửa Thính Vũ Các.

Thái giám trông coi lại căn cứ vào lời nói lúc sáng mà khuyên cung nữ Xuân Địch, Hạ Tiêu đi theo bên người của Ngọc Điệm Lương trở về, lúc này mới cho Ngọc Điệm Lương vào cửa.

Lúc trước đến Thính Vũ Các, còn chưa tiến vào cửa chính đâu, đã bị con sói kia dọa đi ra ngoài, lúc này rốt cục cũng tiến vào phòng chính. Cảm thấy mừng rỡ, liền cúi thấp đầu, tha thướt hướng cửa thang lầu đi đến. Đang đi tới, chợt nghe thấy trên đầu truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã, nhanh chóng dừng lại bước chân của mình, đứng ở bên cạnh.

Người vừa mới đứng lại, liền nhìn thấy một bộ y bào Minh Hoàng từ phía trên đầu bước nhanh xuống, Ngọc Điệm Lương nhanh chóng cúi chào, dịu dàng nói: “Thiếp thân bái kiến Hoàng thượng......”


Hoàng thượng nghe tiếng kêu, quay đầu nhìn lại hướng Ngọc Điệm Lương. Rõ ràng là một loại bộ dáng xiêm y, nhưng nhìn ở trong mắt rốt cuộc bất đồng. Quét qua đầu đầy châu ngọc, trang sức màu đỏ dung để vấn tóc, vốn là giương chân mày lập tức liền nhíu lại, nhìn lại hai cánh tay kia cố ý lộ ra sau đoạn ống tay áo, trên cổ tay trắng nõn đang đeo một đôi vòng tay thuý ngọc......

“Bộ quần áo này ngươi sửa đổi rồi?”

Trong giọng nói kia ngược lại là chưa từng nghe ra hỉ nộ, Ngọc Điệm Lương lại nhanh chóng khẽ cúi người, dịu dàng nói: “Bẩm Hoàng thượng, lúc mặc chỉ thay đổi đơn giản mà thôi, cũng không phải thay đổi lớn…. Nếu Hoàng thượng không thích, thiếp thân lại sửa lai như cũ.

Lúc mặc quần áo này, cố ý kéo cổ áo xuống mấy phần, chỉ cần đứng cao hơn mấy phần, là có thể nhìn thấy một mảng lớn xuân sắc ở bên trong, tay áo ở chỗ nách cũng thu lại mấy châm để cho chỗ ống tay áo lộ ra hai đoạn tay trắng mịn. Nếu không phải là bởi vì thời gian quá ngắn, nếu không phải gấp gáp, ở trên chỗ cổ tay áo sẽ thêu thêm một ít hoa, lại mặc y phục này lên nói không chừng ngay cả Hoàng thượng cũng không nhận ra là mình gọi người đưa bộ quần áo này qua rồi.

“A, cái tâm tư này của ngươi ngược lại là cực kỳ khéo léo đấy.” Hoàng thượng nghe thấy những lời nàng ta nói thì tức giận đến mức cười ra tiếng, chợt nhớ tới lúc sáng sớm, nữ tử kia ở trong đình đã nói qua câu: “Ân sủng chính là thứ mà nữ nhân trong hậu cung tranh giành”……….. Xem ra, mình quả thực là miếng thịt trong mắt những nữ nhân này, mà các nàng, chính là con sói đang ở bên ngoài kia.

Trong lòng trầm xuống ba phần, vung tay áo lên liền đi ra phía cửa.

Ngọc Điệm Lương không có nghe thấy Hoàng thượng kêu nàng đi cùng, nhưng mà mình tới đây chính là mệnh lệnh của Thái hậu, thì khẽ cắn răng một cái, nhanh chóng đi tới phía sau của đoàn người.

Trên đầu là mặt trời sáng ngời, phía dưới chính là một bãi sân cỏ trống trải.

Tiểu An Tử cầm lấy đấu lạp (mũ rộng vành), cười đi tới bên cạnh Ngọc Điệm Lương nói: “Ngọc mỹ nhân, bên trên mặt trời quá lớn, lại đội cái này lên, để khỏi bị cảm nắng.”

Ngọc Điệm Lương cười cười nhận lấy: “Đa tạ công công.” Dứt lời, lật cái đấu lạp kia ở trên đầu đội xuống, nhưng mà bởi vì trên đầu cài không ít bộ trâm, nhất thời lại đeo không được, không khỏi cảm thấy bực mình, nhan sắc trên mặt cũng trầm xuống hai ba phần, cười lớn nói, “Nghe nói buổi sáng Liễu mỹ nhân cũng đội cái của nợ này, ngược lại cũng không biết là nàng đội lên như thế nào đây…..”


Tiếng Tiểu An Tử cười nhạt, chỉ nói: “Buổi sáng không phải là nô tài hầu hạ, cái này thật sự không biết.”

Đem những thứ kia ở trên đầu đè xuống, rất lâu, mới miễn cưỡng đem cái đấu lạp kia đội lên trên đầu, Ngọc Điệm Lương mới ở chỗ này thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn Hoàng thượng cùng những tiểu thái giám đá xúc cúc.

Nhìn cái này liền lúc đã hơn môt canh giờ, dù cho trên đầu mang một cái đấu lạp, lúc này Ngọc Điệm Lương cũng bị hơi nóng trên mặt đất bốc lên làm cho đầu vựng não trướng* (choáng váng đầu óc).

Chờ nửa ngày, có thể cuối cùng là tiểu hoàng đế đã đá mệt mỏi, hướng về phía mấy cái ghế đá ở chỗ râm mát bên cạnh đi tới. Ngọc Điệm Lương nhanh chóng bước vài bước đi qua, tiếp nhận cái khăn tay lau mặt đưa tới, lại thân thiết bưng trái cây ướp lạnh đưa tới: “Hoàng thượng, tạm nghỉ một chút đi, dùng chút đồ mát a.”

Lúc Hoàng thượng nhận cái khăn tay kia thì lại ngửi thấy mùi son phấn, rõ ràng là vừa nãy chạy đến nửa ngày, lúc này đang muốn nghỉ ngơi một chút, chợt bị cái mùi này xông thẳng vào não. Vốn là lúc nghe nói Thái hậu kêu mấy nữ nhân này theo bên người hầu hạ đã muốn tìm biện pháp sửa chữa các nàng, làm cho các nàng mười ngày nửa tháng không ra được cửa viện của mình mới là tốt nhất. Nhưng lúc biết được người phụng bồi buổi sáng là Liễu Mạn Nguyệt, phần tâm tư này mới thu lại.

Bây giờ Ngọc Điệm Lương này lại khắp nơi mặc, cài, bôi, xúc phạm vào kiêng kỵ của mình, nhưng nếu đem nàng khiển trách đuổi trở về, chỉ chừa lại Liễu Mạn Nguyệt kia ngược lại khiến mọi người chú ý.

Lúc này, cảm thấy cơn thịnh nộ kia lại tăng thêm hai phần, giương mắt lên trừng nàng một cái, nói: “Cách xa chút! Xông đến mức não người cũng đau nhức.”

Ngọc Điệm Lương đầu tiên là sửng sốt, thì thấy một tiểu thái giám ở bên cạnh nhận lấy đĩa trái cây ở trong tay của mình, lại có một người khác tiến lên hai bước, đem mình đẩy mời lui qua một bên, còn ở chỗ cuối chiều gió, chỉ sợ Hoàng thượng lại nghe thấy mùi son phấn trên người mình.

Đứng ở bên cạnh, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, cơ hồ muốn đem góc áo kia vò nát. Ngẩng đầu hướng chỗ Hoàng thượng nhìn lại, lại cố nén xuống cơn tức giận, tốt xấu gì mình cũng coi như là gần bên hầu hạ, bây giờ mới là một hồi, đừng chạm vào điều kiêng kị là được, chờ lâu ngày, chính mình lại dày công chút nữa, tất có cơ hội! Dù sao so với hai người kia ngay cả mặt Hoàng thượng cũng không thấy tốt hơn chút ít!

Tháng bảy trời nóng, lúc tối so với trước đó một hồi mát mẻ hơn nhiều lắm, qua ít ngày nữa sẽ vào thu, thời tiết sẽ càng thoải mái dễ chịu hơn.

Liễu Mạn Nguyệt dùng bữa tối từ lâu liền muốn đi ngủ sớm, mặc dù buổi trưa đã ngủ quá trưa, nhưng mà ngày thứ hai lại phải dậy sớm, nàng thà rằng buổi tối đi ngủ sớm một chút cũng tốt hơn buổi sáng không dời khỏi giường được.


Ai ngờ, vừa mới phân phó thu dọn giường chiếu muốn đi nghỉ ngơi, liền nghe thấy chỗ Thái hậu tuyên người đi qua.

Trong lòng khẽ thở dài, chỉ đành phải thu thập một phen, nhanh chóng ra khỏi cửa viện.

Ở cửa ra vào, ngoại trừ cung nữ ở chỗ Thái hậu, còn có Ngọc Điệm Lương của Nhạc Viên. Hai người gặp nhau, trong lòng đều là giật mình, khách khí cười cười, gọi tỷ tỷ muội muội, lúc này mới cùng cung nữ thái giám đi tới điện Hòa Di.

Chịu đựng mùi đàn hương, trong đại sảnh ánh nến sáng rực, Thái hậu buông mí mắt xuống, trong tay bưng chén trà, chỉ lấy cái nắp kia nhẹ phủ lên trên lá trà, nhưng mà cũng không uống một ngụm.

Hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ngày hôm nay lúc hầu hạ Hoàng thượng, còn có chuyện gì?”

Hai người ổn định lại, Liễu Mạn Nguyệt mở miệng trước nói: “Buổi sáng thiếp đến Thính Vũ Các, liền theo Hoàng thượng tất cả cùng đến Liên Hoa Viên, Hoàng thượng chỉ ở bên cạnh bờ ngồi thả câu, tổng cộng câu được bảy con cá, sau đó lại thả trở về.”

Thái hậu nơi đó cũng không lên tiếng, Ngọc Điệm Lương đành phải mở miệng trả lời: “Thiếp thân sau giờ Ngọ đến Thính Vũ Các, theo Hoàng thượng đi Xúc Cúc Viên, Hoàng thượng vốn là đá nửa canh giờ, nghỉ ngơi nửa canh giờ mới trở về trong Thính Vũ Các, lại không có…chuyện khác nữa.”

“Có thể ở bên cạnh hầu hạ?” Giọng nói của Thái hậu chậm rãi, cùng với từng trận mùi thơm truyền đến, âm điệu bình thản.

“Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng ghét bỏ thiếp thân đần độn vụng về, sợ đem những dụng cụ câu cá kia làm hỏng mất, chưa từng kêu thiếp thân đến gần. Lưới bắt cá thì sợ tay thiếp thân vụng về, lại làm cho cá chạy thoát mất, các công công thường đi theo Hoàng thượng cũng giúp kéo lưới lên.” Liễu Mạn Nguyệt trả lời vô cùng thuận miệng, cũng thật giống như là tự mình trải qua.

Bên kia Ngọc Điệm Lương cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Thiếp thân….cũng không được đến gần hầu hạ.”

“Ừ, đi đi.” Sau khi nghe xong lời của hai người, Thái Hậu ngược lại cũng không có phân phó cái gì, chỉ kêu hai người lui xuống.


Chờ hai nữ nhân kia ra khỏi điện Hòa Di, Thái hậu mới hừ lạnh một tiếng: “Hừ, tuổi còn nhỏ, tâm cũng không nhỏ.”

Đại cung nữ Hồng Tiêu ở bên người cười nói: “Bất quá vẫn chỉ là đứa bé, bị Hoàng thượng giáo huấn hai câu, lúc này bên người lại đi theo một người khác, tất nhiên là không thể không biết xấu hổ nói ra miệng.”

Thái Hậu lại cười lạnh một tiếng: “Nàng lại đi kết hợp với điện Hòa An ở bên kia, chẳng qua là, dù nói thế nào, Hoàng thượng cũng là từ trong bụng ta chui ra, thân thiết với bên kia, bên kia vạn lần cũng không thể đè cổ Hoàng thượng bảo hắn sủng hạnh đi!”