Tôi không thể nhớ nổi làm thế nào tôi ra khỏi văn phòng tiến sĩ Orenthaler, đi ra Noe Valley và tới Hyatt ở Quảng trường Liên bang.
Tôi vẫn cứ nghe thấy lời tiến sĩ dội vang trong đầu. Trong những trường hợp nghiêm trọng, căn bệnh Negli có thể là nguy cơ sống còn.
Tất cả những gì tôi biết là hai mươi phút sau cuộc gọi của Jacobi, chiếc Bronca 10 tuổi của tôi phanh kít lại trước sảnh ngoài của khách sạn.
Con phố bừng bừng lên với những hoạt động của cảnh sát. Chúa ơi, chuyện quái quỷ gì diễn ra thế?
Toàn bộ khu nhà giữa Sutter và Quảng trường Liên bang đã bị vây quanh bằng dây và chướng ngại vật màu xanh trắng. Trong sảnh khách sạn, một đám người mặc đồng phục đứng đó, kiểm tra người ra người vào, xua đám người hiếu kỳ đứng xem.
Tôi giơ phù hiệu ra để vào được tiền sảnh. Tôi nhận ra hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng ở phía trước là Murray bụng phệ và anh chàng cộng sự Vasquez trẻ hơn. Tôi yêu cầu Murray đưa tôi đi cho nhanh.
- Những gì tôi được thông báo là có hai vị khách rất quan trọng bị ám sát trên tầng 30. Tất cả các nhân viên tinh nhuệ đều đang ở đó.
- Ai chịu trách nhiệm việc này? – Tôi hỏi, cảm thấy sức lực lại tràn trề.
- Bây giờ thì tôi đoán là cô đấy, thanh tra.
- Trong trường hợp ấy, tôi yêu cầu đóng tất cả lối ra vào ngay lập tức. Và lấy danh sách tất cả khách và nhân viên từ người quản lý. Không ai được ra vào trừ khi đã được lên danh sách.
Vài phút sau, tôi đã trên thang máy lên tầng 30.
Cả đám cảnh sát và các nhân viên chính thức đưa tôi tới phòng lớn dẫn tới một cánh cửa đôi ghi dòng chữ “Phòng cao cấp”. Tôi chạy tới chỗ Charlie Clapper, đội trưởng đội khám nghiệm hiện trường đang kéo lê hai chiếc thùng nặng những thiết bị kỹ thuật. Bản thân Clapper có mặt ở đây cũng là điều lớn lao rồi.
Qua cánh cửa mở rộng, đầu tiên tôi nhìn thấy những bông hoa hồng ở khắp mọi nơi. Sau đó tôi thấy Jacobi.
- Cẩn thận chân cô đấy, thanh tra – Anh ta kêu to trong phòng.
Cộng sự của tôi nay đã 47 tuổi, nhưng trông già hơn đến 10 tuổi, tóc đã bạc và bắt đầu hói. Khuôn mặt dường như lúc nào cũng chực nở một nụ cười ngớ ngẩn đối với những câu nói đùa vô vị. Anh ta và tôi đã làm việc với nhau được hai năm rưỡi. Tôi là nhân viên cao cấp, thanh tra – thiếu úy, tuy anh ta có 7 năm hơn tôi trong phòng tội phạm hình sự này nhưng anh luôn phải báo cáo với tôi tất cả mọi sự việc.
Khi bước vào căn phòng, tôi gần như bước qua chân của thi thể ghi số một – chú rể. Anh ta nằm ngay trước cửa, co thành một đống, trong bộ quần áo tuxedo tháo cúc. Máu bết ở phần lông trên ngực. Tôi hít một hơi thở sâu.
- Tôi xin được giới thiệu, ông David Brandt – Jacobi nói với một nụ cười méo mó.
- Bà David Brandt nằm ở trong này. Hãy đoán xem mọi thứ xảy đến với họ nhanh đến mức nào. – Ông chỉ về phía phòng ngủ.
Tôi quỳ xuống và nhìn kỹ thi thể chú rể. Anh chàng khá bảnh bao, với mái tóc ngắn, đen, hơi rối và đường quai hàm mềm mại; nhưng đôi mắt mở to, hằn đỏ và đường máu khô ở trên cằm làm hỏng những đường nét đẹp. Đằng sau anh ta là chiếc áo vét tuxedo nằm trên sàn.
- Ai phát hiện ra họ? Tôi vừa hỏi vừa kiểm tra túi quần chú rể để tìm chiếc ví.
- Viên phụ tá quản lý. Họ dự định bay tới Bali sáng hôm nay. Hòn đảo thôi, không phải sòng bạc đâu, Boxer. Đích thân viên phụ tá quản lý tới đánh thức họ dậy.
Tôi mở xem chiếc ví: một giấy phép lái xe New York với khuôn mặt tươi cười của chú rể. Thẻ bạch kim và các tờ phiếu hàng trăm đô la.
Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng được thiết kế theo phong cách bảo tàng nghệ thuật phương Đông: những con rồng màu ngọc bích, ghế và đivăng được trang trí cảnh cung điện hoàng gia. Hoa hồng, tất nhiên rồi. Tôi thích phong cách nghỉ đêm kèm theo bữa sáng ấm cúng hơn, nhưng nếu bạn định đưa ra một nhận định quan trọng nào thì đây chính là nhận định quan trọng mà bạn có thể đưa ra về căn phòng này.
- Hãy tới xem cô dâu nào – Jacobi lên tiếng.
Tôi đi theo anh ta qua cánh cửa đôi mở toang vào phòng ngủ chính và dừng lại. Cô dâu nằm ngửa trên một chiếc giường có màn trướng lớn.
Tôi đã từng tới hiện trường hàng trăm vụ giết người và có thể quan sát thi thể người chết nhanh như bất kỳ ai, nhưng lần này tôi đã không sẵn sàng cho điều ấy. Hình ảnh gợi cho tôi một cảm giác thương cảm chạy dọc sống lưng.
Cô dâu vẫn còn mặc áo cưới.