Sau khi rời khỏi nhà xác, Raleigh và tôi đi bộ trở lại văn phòng trong sự im lặng. Nhiều chi tiết về kẻ giết người làm tôi băn khoăn. Tại sao kẻ giết người lại lấy áo vét của nạn nhân? Tại sao lại để lại chai sâm banh? Điều đó chẳng hợp lý tí nào.
- Chúng ta đang có một vụ tội phạm liên quan đến tình dục. Một vụ tồi tệ – Cuối cùng tôi quay lại chỗ anh ta trên lối đi rải nhựa dẫn đến sảnh.
- Tôi muốn kiểm tra kết quả xét nghiệm tử thi qua Milt Fanning và hệ thống máy tính của Cục điều tra liên bang (FBI). Chúng ta cũng cần phải gặp bố mẹ của cô dâu. Chúng ta sẽ cần tiểu sử của bất kỳ ai mà cô ấy có thể dính líu đến, trước David. Và một danh sách những người tham dự lễ cưới đó.
- Tại sao chúng ta không đợi sự xác nhận về điều ấy trước khi chúng ta lao vào khía cạnh đó – Người cộng sự mới của tôi nói.
Tôi dừng lại và nhìn anh ta chằm chằm:
- Anh muốn xem liệu ai đã đăng ký phòng để có được chiếc áo vét dính máu tại phòng thất lạc đồ sao? Tôi không hiểu. Điều anh quan tâm là gì?
- Điều tôi quan tâm là tôi không muốn phòng điều tra khơi lại nỗi đau buồn của các gia đình đó bằng nhiều giả thiết cho tới khi chúng ta thu thập được nhiều tình tiết hơn để tiếp tục. Chúng ta có thể có hoặc không có chiếc áo vét của kẻ giết người. Cũng có thể hắn là một khách mời hoặc không.
- Thế anh nghĩ chiếc áo đó là của ai, người Do thái chăng?
Anh ta nháy mắt với tôi bằng một nụ cười:
- Nó có lẽ được bỏ lại đó để chúng ta bắt đầu điều tra thì phải.
Giọng nói của anh ta dường như trở nên khác lạ một cách đột ngột.
- Anh đang định từ bỏ sao? – Tôi hỏi anh ta.
- Tôi không từ bỏ - Anh ta nói – Cho đến khi chúng ta có điều gì chắc chắn, từng anh bạn trai cũ của cô dâu hay những thiệt hại của một số đoàn thể muốn loại bỏ Gerald Brandt đã nhúng tay vào có thể coi như một kẻ bị tình nghi. Tôi không muốn sự chú ý nhắm vào họ trừ khi chúng ta có điều gì chắc chắn để tiếp tục.
Chính nó đây. Sự thanh minh. Sự giới thiệu, chính sách ngăn chặn. Brandt và Chancellor Weil, bố của cô dâu đều là những nhân vật tầm cỡ. Hãy tìm cho chúng tôi những gã tồi, Lindsay. Chỉ đừng đặt phòng điều tra vào bất kỳ rủi ro nào dọc đường.
Tôi cảm thấy hưng phấn trở lại.
- Tôi nghĩ khả năng là kẻ giết người có thể đã có mặt trong lễ cưới là những gì mà chúng ta phải tiếp tục.
- Lindsay, tất cả những điều tôi gợi ý là hãy có vài sự xác nhận chắc chắn trước khi chúng ta bắt đầu thọc sâu vào đời sống tình dục của người đàn ông tốt nhất.
Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
- Cùng lúc đó thì chúng ta sẽ chỉ theo dõi đối tượng khác ngoài giới lãnh đạo có thế lực.
Chúng tôi đứng đó trong sự im lặng khó chịu.
- Được thôi, tại sao anh nghĩ kẻ giết người đã đổi chiếc áo vét của chú rể? – Tôi hỏi anh ta.
Anh ta dựa lưng vào mép tường vẫn còn xi măng.
- Phỏng đoán của tôi là hắn ta mặc chiếc áo đó khi hắn ta giết họ. Nó đã dính đầy máu. Hắn ta phải thoát ra ngoài để không bị phát giác. Chiếc áo vét của chú rể thì đang nằm gần đó. Vì vậy hắn chỉ việc đổi lấy.
- Vậy anh cho rằng hắn ta gây ra rắc rối, tạo ra những vết rạch đó mà nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra. Kích cỡ khác nhau, hãng may khác nhau. Rằng điều đó sẽ trôi qua. Raleigh, tại sao hắn ta lại bỏ lại chiếc áo? Tại sao hắn ta không cho chiếc áo vấy máu đấy vào một cái túi? Hoặc cuộn nó lại bên dưới chiếc áo vét mới của hắn?
- Đồng ý – Anh ta thừa nhận – Tôi không biết. Phỏng đoán của cô là gì?
Tôi không biết tại sao hắn ta đã bỏ lại chiếc áo, nhưng một khả năng ớn lạnh bắt đầu hình thành trong tâm trí tôi.
- Khả năng thứ nhất: hắn ta sợ hãi. Có thể tiếng chuông điện thoại đã reo hoặc ai đó gõ cửa.
- Vào đêm tân hôn của họ sao?
- Anh lại bắt đầu có vẻ giống như người cộng sự cũ của tôi rồi.
Tôi bắt đầu tiến về phía sảnh và anh ta đuổi theo Anh ta mở cánh cửa thủy tinh cho tôi. Khi tôi đi qua, anh ta nắm lấy cánh tay tôi. Còn khả năng thứ hai thì sao?
Tôi đứng đó, nhìn thẳng vào mắt anh ta, cố gắng đánh giá xem tôi có thể hợp tác với anh ta đến mức nào.
- Dù sao đi nữa thì chuyên môn thực sự của anh ở đây là gì vậy? - Tôi hỏi
Anh ta mỉm cười, dáng vẻ của anh ta tự tin và yên tâm:
- Tôi đã từng kết hôn.
Tôi không đáp lại. Khả năng thứ hai là: Một nỗi sợ đang hình thành trong tôi. Kẻ giết người đang ám hiệu cho những bí mật của hắn? Hắn đang giỡn với chúng ta chăng? Để lại manh mối có chủ ý thì sao? Những kẻ giết người vì tình một lần không để lại manh mối giống như chiếc áo vét. Những tay giết người chuyên nghiệp cũng không như vậy.
Chuyện dài kỳ mới để lại manh mối.