Julia Yêu Dấu

Chương 11

Đúng như bá tước đã báo trước, một gia sư được tuyển chỉ trong vòng một tuần. Bà Thomas là một quả phụ trung niên với tấm lưng thẳng đuỗn, mũi dài, và rất nhanh chóng bà ta nhìn qua nó xuống Jewel.

Bà vừa nghỉ công việc làm gia sư cho những cô con gái của một chủ đất giàu có, không phải vì bất kỳ sai phạm nào của bà, theo như lời bà Johnson, mà vì các cô gái giờ đây đã đủ lớn để không cần một nữ gia sư nữa. Theo lời văn phòng giới thiệu nhận xét về bà, thì bà Thomas hội tụ mọi ưu điểm đáng mơ ước, bà là một phụ nữ quyền quý sa sút, con gái của một cha xứ vùng nông thôn, với bề dày kinh nghiệm phong phú trong việc dạy dỗ các quý cô trẻ. Thêm vào đó, bà còn nổi danh với việc không tha thứ cho bất cứ hành động xằng bậy nào trong nhiệm vụ của mình. Có vẻ như bà Thomas, Johnson nói với bá tước, là người lý tưởng để đảm nhận việc dạy dỗ Jewel.

Tất cả những điều này Jewel nghe được từ Johnson. Cho dù đã hai lần cô trông thấy bá tước trên lưng ngựa từ cửa sổ phòng mình, cô đã không hề nói chuyện với anh ta kể từ cuộc trò chuyện tai hại trong thư viện.

Giống như Chloe, anh ta có vẻ giống một hồn ma hơn là một người có thật trong ngôi nhà.

Bà Thomas được bố trí một căn phòng nằm giáp phía sau chái nhà bắc, liền kề nơi thường được sử dụng làm phòng học. Hiển nhiên là Chloe được đánh giá là vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện học tập vì phòng học đã không được sử dụng ít nhất từ hai mươi năm nay rồi. Nhưng sau khi bà Johnson cắt đặt các cô hầu lau chùi tường, nền nhà và đánh bóng đồ gỗ, bà Thomas chấp nhận với một tiếng khịt mũi rằng ‘được’. Và thế là Jewel bắt đầu quá trình gian khổ đến không ngờ để trở thành một quý cô.

“Thật là, cô Julia, các quý côđược khom lưng khi bước đi. Họ cũng không sải bước như một người đàn ông! Giữ lưng thật thẳng, và bước những bước nhỏ thanh thoát. Thanh thoát, thanh thoát! Không, không phải như thế! Mà là thế này!”

Suốt hai tuần tiếp theo bà Thomas đã đặt một cái bảng buộc chặt vào lưng Jewel để dạy cô ngồi, đứng, và đi lại với một phong thái duyên dáng. Mỗi khi Jewel di chuyển quanh phòng, trước tiên cô phải đặt một cuốn sách lên đầu. Nếu cuốn sách rơi xuống, cô phải đặt nó lại chỗ cũ một lần nữa và lần nữa cho đến khi nào cô có thể đi hết chu vi căn phòng mà không đánh rơi nó. Có những bài học về cách nói năng liên quan đến việc đưa âm gió khi phát âm mọi từ. Có những bài học về cách cư xử, những cử động và trang phục. Những bài học đó lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác cho đến khi Jewel cảm thấy muốn thét lên, hoặc là giết bà Thomas, hoặc là đi tự sát bằng cách nhảy qua cửa sổ phòng học.

Cuối cùng, sau một buổi học cực kỳ cam go, Jewel đã nổi loạn. Bà Thomas bắt cô phải đi ngủ mà không được ăn bất cứ bữa tối nào như thể cô là một đứa bé hư chỉ vì phong cách ở bàn ăn của cô không đạt tiêu chuẩn. Mặt đỏ bừng bừng vì giận dữ khi bữa tối của mình bị giật đi ngay trước mũi theo đúng nghĩa đen, mắt Jewel rực lên khi cô từ từ đứng lên khỏi bàn, hai bàn tay nắm chặt lại bên hông. Đây là giọt nước cuối cùng! Mụ dạ xoa già này đã đẩy cô đi quá xa và Jewel định đáp lễ bằng một cú đấm nốc ao, hạ quý bà khinh khỉnh đó nằm thẳng cẳng.

Bà Thomas hẳn đã đọc được những ý nghĩ dữ tợn của Jewel trong mắt cô bởi vì đôi mắt màu xám thép của bà mở to bằng cái đĩa. Bà giơ một tay lên như muốn tránh cú đánh của Jewel trong khi đi giật lùi ra khỏi phòng với tốc độ cao hơn là phong thái đường hoàng. Một khi đã an toàn ở hành lang bà mới bỏ tay xuống, và trừng mắt nhìn Jewel giận dữ.

“Đức ngài sẽ được nghe chuyện này!” bà đe dọa trước khi quay gót với sự gấp gáp đến mức tà váy xoắn lại quanh hai cẳng chân gầy trơ xương khi bà bước đều xuống sảnh.

Kích động, Jewel ném một từ chửi thề theo sau người đàn bà. Nhưng rồi cô sẽ phải đối mặt với một hậu quả không tránh khỏi do hành động của mình gây ra. Bà già chắc chắn sẽ chạy thẳng đến chỗ ‘đức ngài vĩ đại’ với câu chuyện của mình. Jewel nhớ lại bá tước trông như thế nào khi anh ta tức giận, ánh mắt lạnh lẽo đó như đóng băng nạn nhân tại chỗ, giọng nói mượt mà êm ái ấy chẻ đôi người khác ra ngọt hơn cả lưỡi dao cạo. Cô cũng nhớ sự thô bạo của anh ta trong thư viện, ngọn lửa cuồng n trong mắt anh ta khi anh ta ném cốc rượu vào lò sưởi và gầm lên đuổi cô ra ngoài. Ký ức đó làm cô run rẩy.

“Cứ đi mà mách ông ta. Cứ đi mà mách hếc với ông ta!” Jewel nói lớn, cằm cô hếc lên. Lập tức cô cảm thấy khá hơn. Là cô đó, con bé Jewel thuở trước với tinh thần chiến đấu mà cái ngôi nhà làm cảnh này và cung cách ra vẻ của nó suýt nữa đã chế ngự được cô. Cô không cần phải cam chịu cái kiểu sỉ nhục mà ai cũng ném vào cô được, ngay cả những mệnh lệnh của tên bá tước chết tiệt cũng không. Dù sao đi nữa hắn ta là ai mà được ở vị trí đặc biệt đến thế? Chẳng là cái thá gì cả. Chỉ vì hắn sinh ra trong một gia đình nổi lên từ mấy thế kỷ gần đây không làm cho hắn tốt đẹp hơn cô mảy may. Cứ tước bỏ cái gia đình màu mẻ của hắn rồi ném hắn ra đường nơi cô đã lớn lên, hắn sẽ bất lực y như một đứa bé sơ sinh cho mà xem.

Hình ảnh tên bá tước kiêu căng bị phó mặc vào tay những cư dân đường phố khiến cô cảm thấy khá hơn chút nữa. Cô không thích cảm giác phải sợ bất cứ ai. Và cô cực kỳ ghét phải thừa nhận rằng ‘đức ngài vĩ đại’ khiến cho cô còn hơn cả sợ, Nhận thức này thổi bùng cơn giận của cô lên một đỉnh cao mới. Jewel Combs chưa từng sợ bất cứ cái gì trong đời! Cô chưa bao giờ phải sợ vì cô có thể tự lo cho mình. Nhưng con người mới mà cô đang trở thành, Julia Stratham này, lúc nào cũng sợ hãi. Nó sợ sự khinh thường của những gia nhân, từ người giữ ngựa thấp kém nhất cho đến lão Johnson hách dịch. Nó sợ bà Thomas vì vị trí của bà như hiện thân của bá tước; thậm chí nó sợ những hành động đơn giản nhất trong cuộc sống mới của mình như ăn uống, đi lại và nói năng, nó sợ rằng bất cứ cái gì nó làm cũng biến nó thành một con ngốc, và tất cả mỏi người sẽ cười nhạo nó. Từ trước đến giờ chưa bao giờ cô thừa nhận điều này và nó khiến cô tức giận đến nỗi muốn nhổ toẹt. Cô làm thế thật, một bãi nước bọt rơi tọp trên sàn nhà bóng loáng, rồi lại cảm thấy hơi xấu hổ với chính mình khi nhìn vào nó. Nhưng chỉ một thoáng thôi. Phần còn lại trong cô cảm thấy sung sướng được trở lại con người cũ của mình.

“Ta không thuộc về lơi đây!”

Ý nghĩ này nở rộ trong tâm trí cô. Lúc này Jewel mới nhận ra mình đã cảm thấy ngột ngạt đến nhường nào, hốt hoảng ngay từ buổi tối đầu tiên khi bá tước bắt cô bước vào cái bồn tắm bốc hơi nghi ngút. Cô nhận ra kể từ đó trở đi mọi việc cô làm đều là theo lệnh của bá tước chứ không phải ý muốn của cô. Cô không thích điều đó chút nào. Ngoại trừ thức ăn, cô vội vàng chữa lại. Nhưng ngay cả thực tế là được ăn uống thịnh soạn lần đầu tiên trong đời cũng không đáng để biến đổi bản thân cô thành một tạo vật hoàn toàn khác.

Cô có thể bỏ đi. Không có cái còng nào trên cổ tay cô, không có sợi xích nào trói chân cô cả. Cô có thể bước ta khỏi đây tự do như khí trời và không ngoái đầu lại. Cô có thể trở lại là Jewel quen thuộc, và mặc xác việc trở thành quý cô thật xuẩn ngốc này. Tất cả những gì cô từng muốn là lấy tài sản Timothy để lại, nó thuộc về cô một cách hợp pháp. Nhưng tên bá tước đã hăm dọa cô và làm cô sợ đến mức cảm thấy mình bị giam giữ vô phương chống cự trong mạng lưới quyền lực của hắn.

Nhưng cô không bất lực, và cô không bị giam giữ. Cô có thể ra đi - nếu cô sẵn sàng đối mặt với mối hiểm nguy từ Mick, tình trạng bấp bênh của việc ở ngoài đường phố một lần nữa, viễn cảnh đói khát và không nhà cửa, rồi phải sống bằng cái nghề có thể kết thúc với thân hình lủng lẳng trên giá treo cổ nếu cô bị bắt. Liệu cô có sẵn lòng từ bỏ sự an toàn mà đối với cô nghe vô cùng hấp dẫn khi bá tước đưa ra lời đề nghị của hắn lúc ban đầu không? Hay cô sẽ để mình bị mua chuộc bởi ba bữa ăn ngon một ngày và một mái nhà trên đầu? Sống lưng Jewel cứng lại, và cô quả quyết bước ra khỏi cửa phòng học. Cô đã làm Julia ngoan ngoãn đủ lâu rồi. Jewel Combs đã trở lại, và đúng lúc nữa.

Nếu cô lấy số của hồi môn nhỏ mà cô được thừa hưởng chính thức và hợp pháp, cô sẽ không phải sợ bất cứ điều gì nữa. Mắt Jewel nheo nheo khi cân nhắc ý tưởng này. Bá tước sẽ chẳng bao giờ để ý đến những món đồ vô giá trị, và đối với cô chúng có nghĩa là sự khác biệt giữa sống sung túc và quay lại đường phố với hai bàn tay trắng. Nó không phải là ăn cắp, Jewel tự bảo mình - tất nhiên chẳng phải cô phản đối gì chuyện ăn cắp. Bá tước đang giữ tài sản của Timothy, thứ chính đáng thuộc về cô với tư cách vợ góa của anh.

Ngay khi về đến phòng mình Jewel bắt đầu mặc vào càng nhiều càng tốt số váy áo cô có thể nong vào người, cái này chồng lên cái khác. Những chiếc áo xấu như quạ, đúng thế, nhưng chúng làm từ loại vải mịn nhất và sẽ đủ cho cô mặc trong một thời gian dài. Đến lúc cô xỏ được năm cái, bỏ lại hai cái cuối cùng vì đứt cúc, những cử động của cô đã như một khúc xúc xích được nhồi đẫy. Trước khi trở thành Julia Stratham thì số quần áo cô đã mặc trong đời ít hơn cả chỗ này, cho nên cô từ bỏ không nhồi nhét thêm cái nào nữa. Nhưng cô quyết định lấy thêm một cái áo choàng len. Nó rất đẹp và ấm áp vì cô sẽ phải đi bộ cho đến khi bắt được một chiếc xe.

Cô có nên đi theo đường lớn không? Cô tự hỏi trong khi k khăn trải giường của mình và lột cái vỏ gối tao nhã để đựng phần chiến lợi phẩm còn lại. Hay cô nên lẩn lút qua những cánh cổng đồng vì sợ đức ngài vĩ đại sẽ đuổi theo cô? Cô không nghĩ anh ta sẽ nhọc sức đến thế vì cô, nhưng để cho chắc ăn cô quyết định đi theo hướng cánh đồng trong một đoạn. Khi anh ta biết về những đồ lưu niệm cô mang đi, anh ta sẽ nổi cơn lôi đình. Ngay cả khi không đích thân đuổi theo cô thì anh ta cũng có thể bắt cô vì tội ăn cắp. Anh ta có làm điều đó không? Jewel hình dung bộ mặt đẹp trai lạnh lùng với đôi mắt xanh băng giá đó, và rùng mình. Phải, cô nghĩ, anh ta rất có khả năng làm thế.

Rồi cô nhận ra rằng cô không thể chỉ bước ra khỏi cửa trước với cơn phẫn nộ bốc cao, cộng với một bao gối lặc lè của cải. Nhưng làm vậy chỉ dẫn tới kết quả là những người hầu sẽ phát hiện ra, chặn cô lại, và rồi đưa cô tới trước mặt bá tước. Ý nghĩ đó khiến cô run lên.

Cô quyết định cách tốt nhất là đợi cho đến khi mọi người đi ngủ rồi mới bỏ trốn. Vì giờ ăn tối đã trôi qua, cô sẽ không phải đợi quá lâu. Đúng, chờ đợi là cách sáng suốt nhất, ngay cả khi cô phải chịu đựng cuộc tra hỏi không hề dễ chịu từ bá tước trong thời gian chờ đợi nếu như lời than phiền của bà Thomas kịp tới tai anh ta. Nhưng khi ngẫm nghĩ về điều đó, Jewel quyết định rằng có vẻ bá tước sẽ không tự gây phiền cho mình vào tối muộn như thế này vì cô. Có lẽ cô sẽ được lệnh trình diện trước anh ta vào sáng hôm sau.

Trong thời gian chờ đợi, cô chạy ra cài chốt cửa, rồi vội vã cởi hết số quần áo vừa mặc ra bớt. Mọi bản năng trong cô cảnh báo rằng không được để một ai, chắc chắn là không một ai, biết được cô định làm gì. Cô phải xử sự như thể đây chỉ là một buổi tối như bao buổi tối khác. Emily lát nữa sẽ đến để trải giường, và xem liệu có thể giúp cô chủ mặc áo ngủ được không, việc mà cô gái vẫn khăng khăng cố nài. Tuy rất ghét phải làm điều này, Jewel vẫn phải treo những bộ áo váy gọn gàng trở lại tủ. Cô nhồi chiếc gối trở lại trong áo gối và vuốt phẳng khăn trải giường, rồi ngồi xuống một trong những chiếc ghế gần cửa sổ để chờ đợi.

Đến lúc chuông đồng hồ điểm một giờ sáng, Jewel đã sẵn sàng. Cô đã cho Emily đi nghỉ từ mấy giờ trước, rồi ngồi nghe ngóng khi ngôi nhà dần trở nên yên tĩnh. Trong hai giờ vừa qua cô không nghe thấy một âm thanh nào chứng tỏ có ai đó còn thức. Tất nhiên, bá tước ngủ ở chái nhà khác, nên cô không có cách nào biết liệu anh ta đã lên giường hay chưa. Nhưng, tin rằng vào giờ giấc muộn như thế này thì chắc hẳn anh ta đã ngủ, cô chật vật mặc lại năm cái áo và chộp lấy bao gối. Cẩn thận hé cửa ra một tí và t đầu nhìn xung quanh, Jewel nhẹ nhõm khi thấy hành lang vắng tanh. Cô bước ra, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại sau lưng. Di chuyển với sự rón rén lặng lẽ hết mức với năm chiếc váy cản trở, cô thầm thì thốt ra một lời tạ ơn vì phòng của cô là căn phòng gần cầu thang nhất. Cô rón rén đi xuống cầu thang vào sảnh lớn tối om. Đúng như cô đã nghĩ, ngôi nhà vắng vẻ và tĩnh mịch như nấm mồ.

Cô đi vào bếp trước, nơi cô tống toàn bộ đồ bạc với những chiếc nĩa nhỏ, dao và thìa xinh xắn vào trong bao gối. Bạc va vào nhau lanh canh ầm ĩ, và cô lắc đầu phê bình bản thân. Cô đang mất đi kỹ năng của mình. Cách đây không lâu, cô có thể nẫng cả mớ trong một căn phòng đầy người mà không ai nghe thấy một tiếng động.

Giờ được kích thích bởi cảm giác phấn khích đang dâng trào (thật là tốt khi được trở lại là mình, làm công việc mình hiểu rõ nhất!) Jewel quay trở lại hành lang tới phòng ăn. Ở đó cô bổ sung thêm một lô giá để khăn ăn bằng bạc thanh nhã, một cái khay vàng và hai bức tiểu họa đáng yêu đóng khung vàng trang trí công phu vào bộ sưu tập của mình. Cô nhìn cái liễn đựng súp bằng bạc với đôi chút tiếc rẻ, hiểu là nó quá lớn nên sẽ lấp đầy cái bao ngay lập tức. Tua một vòng chớp nhoáng qua các căn phòng dưới nhà, cô thó được một cái hộp nhạc bằng vàng lộng lẫy chế tác tinh xảo, một bộ sưu tập những hộp đựng thuốc hít kiểu cổ, một chiếc bình thon cổ vịt bằng bạc, và một hộp đựng xì gà xinh xắn bằng vàng ròng với vô số món đồ khác nhỏ hơn. Tới lúc cái bao gối của cô trở nên quá nặng đến mức cô phải dùng cả hai tay mới vác được nó, thì cô quyết định như thế là đủ. Vật lộn với cái gánh nặng cho đến khi nó vắt qua một bên vai cô như cái bao của thánh Nicholas, cô ghì lấy nó với cả hai tay khi đi thẳng ra cửa chính.

Túm lấy nắm đấm cửa, cô thấy nó đã bị khóa. Nguyền rủa, cô thả cái bao trượt xuống nền nhà cho hai tay cô được rảnh để xử lý cái chốt. Nó mới nặng làm sao, và cô phải vật lộn để kéo nó lên. Cuối cùng cũng thành công, nó đi kèm với một tiếng kẽo kẹt làm cô nhăn mặt. Trong sự im lặng thin thít của ngôi nhà thì nó nghe to như một tiếng hét.

Nhưng hình như không ai nghe thấy. Jewel vội vã đặt đống đồ phi pháp trở lại vị trí trên vai, và dùng chân huých cánh cửa mở ra. Không khí trong lành thật sảng khoái, cô nóng như lửa vì vừa mới lao động vất vả và mặc quá nhiều quần áo. Khi bước qua cánh cửa, cô trông thấy một tia sáng trăng rọi xuống đôi kiếm bắt chéo nhau trang trí cho bức tường phía bên phải. Chúng là những đồ vật đẹp đẽ làm từ vàng và bạc chạm trổ tinh xảo. Jewel không thể cưỡng

Cô hạ cái bao xuống với một cái liếc mắt đảo quanh để đảm bảo rằng vẫn chỉ có mỗi mình mình, rồi chạy đi kiếm một cái ghế để có thể với tới hai thanh kiếm. Cô thở hổn hển vì gắng sức khi đứng lên cái ghế đung đưa để với đến phần thưởng của mình. Khi đã đứng kiễng trên đầu ngón chân và rướn người hết cỡ cô mới vòng được tay quanh một cán kiếm cứng bằng vàng. Cảm giác mượt mà và mát lạnh của kim loại quý đem lại một nụ cười sung sướng trên gương mặt cô khi cô nhấc nó ra khỏi giá.

“Thật bất đắc dĩ khi phải phá hỏng niềm vui của cô. Tôi e rằng phải vạch ranh giới đối với hai thanh kiếm kia. Chúng đã ở trong gia đình tôi từ nhiều thế hệ.”

Giọng nói êm ái hơi kéo dài với vẻ sắc lạnh như băng đánh vào Jewel với tất cả sức mạnh của một tia sét. Cô quay ngoắt người, buông thanh kiếm xuống như thể nó đột nhiên trở nên rát bỏng, và vừa kịp chộp lưng ghế để khỏi bị ngã khi cái ghế lảo đảo.

“Ôi!” Cô thở hổn hển trên tiếng loảng xoảng vang dội của kim loại nảy trên nền đá. Cô quá kinh hãi không thể làm được gì ngoài việc há hốc miệng nhìn anh ta. Nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của cô đã thành sự thật; cô đang mặt đối mặt với chính bá tước.

Mặc dù đã muộn như thế này mà anh ta còn chưa đi ngủ. Mùi rượu brandy thoảng tới mũi cô; và cô biết lý do. Anh ta vẫn mặc cái áo sơ mi trắng và quần ống túm màu mâu cả ngày hôm nay. Một vệt đen mờ mờ làm quai hàm anh ta tối lại, và mắt anh ta long lanh một màu xanh sáng trong ánh lửa lập lòe của cây nến đang cầm. Anh ta, giống y như mọi lần cô trông thấy, đẹp trai đến phát bực. Tuy nhiên cô vẫn chăm chăm nhìn anh ta với vẻ kinh hoàng như thể anh ta là con quái vật kỳ dị nhất còn ở trên mặt đất.

Trước vẻ mặt khiếp hãi của cô, anh ta mỉm cười. Đó chẳng phải là một nụ cười dễ chịu gì. Rồi anh ta bước tới cho đến khi đứng ngay trước chiếc ghế mà cô đang bám cheo leo trên đó, và đưa một tay ra cho cô.

“Xuống.”

Bám chặt vào lưng ghế, Jewel nhìn xuống tay anh như thể nó là loài bò sát độc địa. Khi nào trái đất đến ngày tận thế cô mới đặt tay mình vào đó - làm thế nào anh ta biết được cô định làm gì? Phải chăng anh ta liên minh với quỷ dữ? Trông anh ta giống y một con quỷ với đôi mắt buốt giá nhìn thấu qua da cô.

“Tôi bảo xuống.” Lần này tông giọng của anh ta làm cô run lên. Cô đặt bàn tay bé nhỏ, bỗng trở nên lạnh ngắt vào bàn tay to lớn và ấm áp hơn của anh ta. Và để anh ta giúp cô bước xuống. Nhưng rồi cô lại đứng quá gần anh ta. Cô giật lùi lại một bước, rồi bước nữa, và cảm thấy an toàn hơn một chút.

“Một lần làm kẻ cắp, mãi mãi là kẻ cắp, tôi thừa nhận điều đó.” Giọng anh ta tỉnh bơ trong khi ánh mắt di chuyển từ thanh kiếm nằm lấp ló dưới gầm ghế tới cái bao gối căng phồng bị ánh trăng tràn qua cánh cửa đang mở chiếu tỏ. Jewel cúi gằm đầu như biết lỗi, rồi lại ngẩng phắt lên. Cô sẽ không để cho anh ta sỉ nhục cô lần nữa! Nhất định không!

“Tôi chỉ đan nấy những gì thuộc về tôi thôi. Và cũng chỉ có mỗi một ít.”

Bá tước nhìn cô. Vẻ mặt anh ta khó mà dò đọc nổi trong bóng tối, nhưng không thể nào nhầm ánh gay gắt trong đôi mắt xanh.

“Tôi thấy cái luận điểm cô giải thích thật khác thường.”

Giọng nói êm ái làm cô rùng mình, nhưng lần này Jewel nhất quyết ăn thua đủ với anh ta. Cô đã trở lại là mình. Và Jewel Combs không chấp nhận lời giễu cợt từ bất cứ ai.

“Ông lợ tôi tất cả những thứ Timothy để lại. Chừng lày,” cô chỉ vào cái bao và thanh kiếm. “Chẳn sánh được với chúng. Nên ông đừng có buộc tôi tội ăng cắp, đức ngài. Tôi không chỉ ra được cái tên nào, nhưng cả hai ta đều biết ai mới thực sự nà ăng cắp!”

Đôi mắt xanh kia nheo lại cho đến khi chúng chỉ là hai khe hẹp lấp lánh trong bong tối. Quan sát chúng với vẻ mê mụ của một con chim trước con rắn, Jewel nuốt xuống.

“Tôi sẽ rất cẩn thận về những lời buộc tội tôi ném ra nếu tôi là cô. Cô có thể thấy chính mình chìm trong rắc rối đấy. Thậm chí nghiêm trọng hơn cô nghĩ.”

“Tôi chẳng gặp dắc dối nào cả!”

“Thế sao?” Cái nụ cười đe dọa lại hiện ra. Anh ta đột nhiên di chuyển, rời khỏi chỗ cô và nhặt cái bao gối lên như thể nó không có chút sức nặng nào trong khi đóng cánh cửa lại bằng tay kia và khiến Jewel nhảy dựng lên. Jewel lắng nghe với cảm giác trĩu nặng khi anh ta chốt cửa lại. Cô đã vào rọ.

“Gỉa sử tôi định đến chỗ nhà chức trách địa phương? Với bằng chứng hùng hồn này,” anh ta lắc lắc cái bao khiến những món đồ trong đó va vào nhau lanh canh, “tôi hơi ngờ rằng cô sẽ bị bắt giữ như một tên trộm.”

“Ông sẽ không nàm thế!”

“Sao lại không? Chúng ta đã có thỏa thuận, nhớ chứ. Tôi đã cho cô một cơ hội để rút lui lúc còn ở London, nhưng cô từ chối. Sau đó tôi đã bảo rằng cô sẽ không có cơ hội thứ hai.”

“Tôi chẳng muống nàm gì với cái thỏa thuậng của ông. Có vẻ như lúc đó ông chưa nói hếc với tôi mọi điều. Như là sự tra tấn.”

“Tra tấn!” Giọng bá tước đầy vẻ ngạc nhiên. Và Jewel có thể thề rằng cô đã trông thấy tia sáng của một nụ cười khi anh ta nhìn gương mặt sưng sỉa của cô qua bóng tối. “Vui lòng giải thích xem.”

“Mụ phù thủy già đó bắc tôi phải nói trước những ngọn lến cho đến khi tôi gần như cháy xém hết nông mi, và uốn đầu gối cho đến khi chúng đau điến, rồi cột một cái bảng chết tiệc vào nưng tôi. Giờ mụ ta thậm chí còn không cho tôi ăn! Nếu đây không phải tra tấn, thì không biết ông gọi nó nà gì.”

Anh ta im lặng trong một lúc sau lời chỉ trích này, nhìn xuống gương mặt giận dữ của cô. Anh ta đặt cái bao xuống nền nhà ngay dưới chân, và khoanh tay trước ngực. Tuy nhiên vẫn nhìn cô.

“À phải, giờ tôi nhớ rồi. Người phụ nữ khả kính đó được thuê để dạy dỗ cô. Cô nói tên bà ấy là gì nhỉ? Bà Thomas à? Bà ấy đã bày tỏ nguyện vọng muốn nói chuyện với tôi tối nay. Tiếc là tôi đã không tiếp bà ấy. Giờ tôi đang tự hỏi không biết mình đã bỏ lỡ điều gì?”

Vậy là anh ta đã không nóbà Thomas? Điều đó cho cô cơ hội đưa ra những than phiền của mình trước.

“Bà ấy cướp bữa ăng tối của tôi ngay trước mũi tôi, và...”

Anh ta giơ một tay lên. “Đợi một phút. Bà Thomas cướp bữa ăn tối của cô? Sao bà ấy phải làm thế? Chúng tôi không cho bà ấy ăn sao? Tôi sẽ phải nói chuyện với bà Johnson mới được.”

Jewel nhìn anh ta với một bầu oán giận. Anh ta và những câu đùa của anh ta! “Bà ta bảo tôi ăng như nợn. Và tôi không như thế! Tôi...”

Lại bàn tay đó giơ lên ngắt lời cô. “Vậy là gia sư của cô đang cố gắng dạy cô dạy cô những cung cách nơi bàn ăn, phải không?”

“Bà ta không có quyền nấy bữa tối của tôi! Tôi đói lắm!”

“Và không nghi ngờ gì là ăn uống như lợn.” Giọng bá tước khô khan. Jewel định kịch liệt phản đối, nhưng bá tước làm cô im lặng với một cái lắc đầu.

“Cho nên bà Thomas mới không cho cô ăn. Và tôi cho rằng cô đã phản kháng. Hy vọng là cô không dùng vũ lực với người đàn bà tội nghiệp ấy?”

Trước tông giọng dò hỏi của anh ta, Jewel cảm thấy hơi tội lỗi.

“Cũng... không hẳng.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Tôi chỉ có nhìn bà ta thôi, và bà ta giật nùi khỏi phòng rồi chạy xuống sảnh như chuột trông thấy mèo.” Jewel chắt lưỡi, nhớ lại. “À, chỉ nà trông giống như thế thôi.”

“Vậy là cô dọa bà ta sợ.”

“Bà ta đáng nhận hậu quả.”

Bá tước chợt trở nên nghiêm nghị. “Và cô sẽ phải nhận hậu quả nếu tôi còn nghe thấy chuyện nào như vậy nữa. Rõ cả chưa? Tôi sẽ bỏ qua cái tiểu phẩm hài tối nay, nhưng nếu lần sau nó còn tái diễn thì tôi sẽ không khoan dung đâu. Nếu cô cảm thấy gia sư của mình quá khắt khe, cô chỉ cần thông báo cho tôi. Nhưng cô không được dọa nạt người phụ nữ đó nữa.”

“Tôi ghét bà ta!”

“Tôi cũng không thể tưởng tượng được bà ta lại yêu quý cô, cô nhóc hỗn xược ạ. Nhưng bà ta được thuê để biến cô thành một quý cô, và cô phải để bà ấy làm điều đó. Rõ chưa?”

“Không.” Lời nói hờn dỗi của cô buột ra. Jewel không ngốc đến độ phản kháng anh ta thành tiếng. Nhưng anh ta vẫn nghe được.

“Cô nói gì?”

Một cảm giác tuyệt vọng hòa cùng giận dữ dâng lên trong ngực Jewel. Anh ta lại đang áp đảo cô, biến cô thành một đứa trẻ ẻo lả sợ đến cả cái bóng của mình. Nếu cô chịu khuất phục anh ta, chẳng mấy chốc cô sẽ không còn là Jewel nữa. Cô sẽ phải quay lại cái phòng học đó, và mọi thứ lại diễn ra y như thời gian qua.

“Ông đang lấy đi cong người tôi!” Cô buột miệng.

“Cô nói gì cơ?”

“Jewel Combs. Tôi không còn nà đứa con gái đó nữa.”

Lông mày bá tước nhướng lên. “Cô muốn như thế sao? Anh ta hỏi. Trong khi cô còn chằm chằm nhìn anh ta thì anh ta đã nắm lấy khuỷu tay cô và xoay cô về hướng cầu thang, và nói, “Jewel Combs chỉ là một con chuột nhắt đường phố không có tương lai ngoài bần cùng và thiếu thốn. Julia Stratham có một mái nhà, một gia đình, sẽ không bao giờ thiếu đồ ăn ngon và quần áo đẹp chừng nào còn sống trên đời. Tôi biết mình thích người nào hơn.” Jewel ngoái nhìn anh ta qua vai một lúc, quá bàng hoàng bởi điều anh ta vừa nói. Julia Stratham có một gia đình? Ai - anh ta ư? Có phải anh ta thực sự định xem mình như gia đình cô?

“Giờ thì đi ngủ, và chấm dứt ý nghĩ ngớ ngẩn này lại,” anh ta ra lệnh, đưa tay phẩy nhẹ lưng cô.

Jewel ngoan ngoãn đi về phía cầu thang. Trèo lên các bậc, cảm thấy ánh mắt anh ta chiếu theo lưng mình, cô biết mình đã quyết định. Ngay khi bá tước xuất hiện trong sảnh, cô đã quyết định. Cô sẽ không cố bỏ trốn nữa. Cô sẽ bị tóm cổ ngay lập tức.

Từ đó trở đi cô và bà Thomas duy trì một thỏa ước ngừng bắn không hề dễ chịu. Jewel không bao giờ gây rắc rối cho bà ta nữa, và thật lòng cố gắng tiếp thu những bài học người phụ nữ già phải dạy. Và bà Thomas dạy rất rất tốt. Sau này Jewel học nhiều đến thuộc lòng món đồ bạc nào thì đi với món ăn nào trong bữa tối, và trở nên khá tinh thông trong việc xử lý những món đồ dùng ăn uống khác nhau. Cô học cách nhận một tách trà và uống nó mà không gây ra tiếng nhóp nhép hay xì xụp. Cô học cách phục vụ trà cho những người khác trong khi chỉ cần liếc qua xem tay mình đang làm gì. Cô ghi nhớ một cách đau khổ những luật lệ cứng rắn của bà Thomas về việc ai phải nhún gối chào ai và vào lúc nào (cô đã sai trong chính cách cư xử hàng ngày do không biết một gia nhân lúc nào cũng phải nhún gối chào). Và, tất nhiên, cô học cách ăn mặc thích hợp của một quý cô vào buổi sáng, buổi chiều, và buổi tối.

Tất cả những bài học đó rất khó khăn, nhưng vất vả nhất là học nói. Theo lời bà Thomas, những âm tiết khó nghe phát ra từ miệng Jewel khó có thể cho là lời nói. Nhưng dù cố cả đời, Jewel dường như không thể uốn lưỡi đủ để nặn ra những trọng âm của một quý cô. Bà Thomas bắt cô tập nói âm gió trước những ngọn nến, những đốm lửa sẽ lay động nếu cô nói đúng một từ. Ban đầu, bà Thomas ra lệnh cô phải đọc to một lý thuyết mà Jewel buộc phải nhớ những từ tao nhã có trong lý thuyết đó. Chỉ sau một hồi vòng vo xấu hổ, Jewel buộc phải thú nhận rằng mình không biết đọc. Thế rồi với tất cả quyết tâm sắt đá mà công tước Wellington hẳn đã sử dụng trong trận Waterloo[1], bà Thomas đích thân dạy cô đọc. Jewel bị bắt buộc phải dành nhiều tiếng đồng hồ vào mọi buổi sáng, tấm bảng cột chặt vào lưng và cuốn sách đặt trên đầu trong khi miệt mài phát âm từng từ trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị của bà Radcliffe trước ngọn nến đặt trên bệ lò sưởi.

[1] Công tước Wellington là người chỉ huy quân đội Anh đánh thắng Napoléon Bonaparte.

Bữa trưa trong ngày mang lại một sự nghỉ ngơi đáng mừng, nhưng đến buổi chiều tấm bảng đáng ghét đó được buộc trở lại khi cô thực hành giao tiếp xã hội như nhún gối chào. Người ta phải cúi gập người trước nữ công tước, ít hơn trước một quý cô, và cúi rạp với đầu chúc xuống sàn nhà trước nữ hoàng (còn khuya mới có cơ hội gặp bà ấy, Jewel cười mỉa khi làm động tác này hết lần này đến lần khác.) Có những dịp phải đưa bàn tay ra cho một quý ông cúi xuống, thỉnh thoảng mới hôn. Đôi khi một cái cúi đầu lịch sự là tất cả những gì được yêu cầu.

Jewel phải học những nguyên tắc cơ bản để thực hiện một cuộc trò chuyện lịch sự. những chủ đề phù hợp dường như chỉ là thời tiết và toàn những lời nói ngớ ngẩn như: “Ngài mới tốt bụng làm sao, thưa ngài,” để đáp lại một lời khen, “và những chiếc bánh này ngon tuyệt,” để tán dương một món ăn.

Còn vô số luật lệ, Jewel lấy làm ngạc nhiên nếu có ai nhớ hết được chúng. Sự kính trọng của cô đối với giới quý tộc, đặc biệt là những phụ nữ đáng thương bị hành hạ, tăng lên gấp trăm lần. Những gì họ phải biết chỉ để nói chuyện với một người khác! Những cuộc tra tấn họ phải chịu đựng chỉ để bước qua một căn phòng và ngồi xuống! Giá mà trước đây cô hiểu biết như hiện giờ, cô có thể nói chuyện với đức ngài cao ngạo và tôn quý, rồi khiến cái lưỡi êm ái của anh ta cứng lại và nghẹn giọng trước họ bước vào cái thỏa thuận ma quỷ trước kia.

Vào một buổi chiều, ba tuần kể từ ngày bị bá tước bắt gặp đang bỏ trốn, Jewel mặt sưng mày sỉa miệt mài tập nhún gối chào với tấm bảng buộc trên lưng và cuốn sách giữ thăng bằng một cách chòng chành trên đầu. Bên ngoài là một ngày xuân rực rỡ với mặt trời tỏa sáng và nền trời xanh ngắt gọi mời. Jewel khao khát được ra ngoài. Nhưng bà Thomas cảm thấy rằng quá nhiều không khí ngoài trời sẽ có hại cho làn da của một quý cô, nên Jewel chỉ thoát khỏi ngôi nhà được một nhúm thời gian kể từ khi người phụ nữ khả kính kia tới. Nhìn chằm chằm khao khát ra mảng trời xanh chỉ có thể trông thấy qua cửa sổ, cô làm theo chỉ dẫn của bà Thomas và hạ thấp người trong một cái cúi chào thấp vừa tầm phù hợp để đón một quý bà đứng tuổi, có vị trí xã hội quan trọng. Cái váy đen đáng ghét tạo thành một góc chuẩn xác bởi hai cổ tay áo rin rít, đầu cứng đơ để không làm rơi quyển sách chết tiệt, Jewel cẩn thận hạ mình xuống trong tư thế mà cô tự đặt là bồ câu ngồi xổm.

Âm thanh của một tiếng vỗ tay vang lên đâu đó phía sau lưng khiến đầu cô xoay phắt lại. Chân cô vướng phải váy, tấm bảng không đủ giữ thăng bằng, cuốn sách trượt khỏi đầu với một tiếng ầm vang rền, và cô kết thúc với một cú đập mông xuống sàn nhà lát gỗ cứng.

“Chết tiệt,” cô lầm bầm, xoa xoa phần xương chậu bị đau trước khi nhớ ra là một quý cô thậm chí không được phép biết rằng mình có một cái mông, huống hồ là chạm vào nó. Chật vật ngồi dậy trong khi bà Thomas kêu lên, “Thật là, cô Julia!” Jewel lờ đi bà gia sư xớn xác để nhìn trừng trừng lên bá tước, người đã gây ra tất cả vụ việc này bằng cái vỗ tay.

Anh ta đang đứng ở ngưỡng cửa, một bờ vai rộng dừa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, lông mày nhướng lên trong một cái nhìn bề trên mà cô ghét cay ghét đắng khi anh ta chứng kiến tư thế bò xoài khó coi của cô. Với ánh nắng đang rọi qua cửa sổ chiếu vào mái tóc óng vàng của anh ta và đôi mắt lấp lánh xanh như bầu trời bên ngoài, anh ta đẹp trai hơn bao giờ hết.

Jewel miễn cưỡng thừa nhận sự thật này. Nó làm cô khó chịu khi phải thừa nhận rằng chỉ riêng hình ảnh anh ta thôi cũng làm nhịp tim của cô tăng tốc. Sự thật vô cùng rõ rang rằng cô chẳng hề có ảnh hưởng tương tự lên anh ta còn làm cô đau đớn hơn. Anh ta đang nhìn cô theo cái cách giống hệt khán giả đang xem con khỉ diễn trò. Cái nhìn giận dữ của cô chuyển thành trừng trừng khi cô đón ánh mắt ấy. Cơn giận của cô, phong cách mới của cô dường như làm anh ta thích thú hơn bao giờ hết. Anh ta đang cười cô, con heo cao ngạo! Vì lý do nào đó mà tất cả là lỗi của anh ta! Một bá tước nên lịch sự để ít nhất cũng gõ cửa trước khi dọa người ta sợ chết khiếp. Jewel quắc mắt dữ tợn với anh ta trong khi cô đang sôi lên với mối bất bình này. Sau bao tuần thực hành với những tiến bộ đáng kể mà đến bà Thomas cũng phải miễn cưỡng công nhận, chỉ người như anh ta mới bất thình lình xông vào và đặt cô vào tư thế bất lợi. Ồ, anh ta sẽ sớm thấy rằng cô không còn là người dễ bị trêu cợt nữa.

“Xin chào, thưa ngài,” cô nói bằng một giọng nhấn âm cao gần như hoàn mỹ. Cô xóa vẻ cau có khỏi gương mặt và nhướng mày lên một cách kiêu kỳ bắt chước vẻ mặt của anh ta.

“Xin chào, Julia,” anh ta nghiêm trang đáp lại, như thể đã chờ cô chào theo cách đó từ trước.

Tức tối khi anh ta chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên trước tiến bộ của cô, Jewel quyết tâm làm anh ta ấn tượng hơn. Nhìn ra cửa sổ, cô thấy ánh nắng chói lọi bên ngoài và nhớ ra thời tiết luôn là một chủ đề trò chuyện thích hợp.

“Chúng ta đang có một ngày đẹp trời, phải không?” Cô không chắc chắn lắm, nhưng cô nghĩ mình đã thất môi anh ta cong lên. Cô lại cáu kỉnh.

“Chắc chắn rồi.” Câu trả lời của anh ta hoàn toàn nghiêm túc và lịch sự.

Jewel hơi nhẹ nhõmphải anh ta đang cười nhạo cô. Xét cho cùng, cô đang nói đúng những gì được học. Hẳn chỉ có trí tưởng tượng mới khiến cô nghĩ mình là trò tiêu khiển của anh ta.

“Ồ, thưa ngài, ngài tới để kiểm tra việc học tập của chúng tôi phải không?” Bà Thomas khuỵu chân cúi chào vội vã, việc mà bà đã quên mất do căng thẳng trước cú ngã đáng xấu hổ của Jewel. “Chúng tôi đã tiến bộ vượt bậc, như ngài có thể, ờ, thấy.” Rồi, quay sang Jewel, bà them vào với giọng ngọt như đường, “Sao cô không đứng lên khỏi nền nhà đi, cô gái, và chào đức ngài theo đúng nghi thức?”

Jewel, gần như quên mất mình đang trong tư thế bò xoài khó coi trên nền nhà, đỏ bừng mặt. Nhưng cô nhận ra vấn đề đứng dậy khá khó khăn. Tấm bảng trên lưng khiến cô không thể nào cúi người tới trước mà đứng lên được. Jewel không thể tìm được điểm tựa để đứng lên dù đã tìm đủ cách. Cô lắc lư như con cá mắc cạn, ánh mắt cô bay lên chỗ bá tước, kẻ mà cô chắc chắn là đang cười cô.

Quả đúng như vậy, một khóe miệng anh ta nhếch lên bắt đầu một nụ cười, đôi mắt xanh thẳm kia lấp lánh. Nhục nhã, Jewel cảm thấy cơn giận bắt đầu sôi lên khi cô phải vặn vẹo cái bụng trước khi vụng về chống chân lên.

“Tôi dất muống thấy đức ngài cao quý cố gắng đứng lên với cái thứ kỳ cục này trên nưng!” Cô làu bàu với cái giọng đậm chất khu đông của mình khi cuối cùng cũng đứng dậy được. Bà Thomas rên lên thất vọng. Nụ cười nửa miệng của bá tước mở rộng thành nụ cười toe toét thực sự.

“Thưa ngài,” anh ta lẩm bẩm khiêu khích.

Mắt Jewel tóe lửa. Nếu quyển sách mà còn trên đầu cô thì cô sẽ ném thẳng nó vào bộ mặt đẹp đẽ kia. Còn như thế này, cô phải tạm bằng long với việc siết chặt hai nắm tay và nghiến răng ken két. Anh ta thực sự có năng khiếu chọc tức cô.

“Thưa ngài,” cô nói rin rít với tất cả vẻ đường hoàng có thể huy động được.

Bà Thomas, sau khi tặng một cái nhìn uốn nắn nghiêm khắc cho thái độ xù lông thách thức của cô, liền mỉm cười với bá tước. “Chúng tôi có thể cho ngài xem gì nhỉ, thưa ngài?” bà cười điệu đà. “Cô Julia đã thể hiện sự tiến bộ vượt bậc trong mọi lĩnh vực.”

“Thế ư?” Giọng bá tước thể hiện sự hoài nghi. Mắt anh ta lướt lên người Jewel lần nữa. Và cơn giận của cô sôi sục trước vẻ thích thú trong đó. Cô sẽ cho anh ta thấy!

“Đúng như vậy, thưa ngài.” Sự thành thạo của cô với âm gió khiến cô hài long hết sức. Cảm thấy phải chứng minh, cô duỗi hai nắm tay ra và duyên dáng mỉm cười với anh ta. “Dù vài tháng trước mắc nhiều nỗi nầm, bây giờ tôi đã là một quý cô thực thụ.”

“Thật vậy à?” Anh ta bước vào phòng, có vẻ bị ấn tượng. Jewel lơ đãng nhận ra chiếc áo vét màu chocolate ôm khít lấy đôi vai anh ta vừa đến mức nào, và đôi chân anh ta trông rắn chắc làm sao trong chiếc quần ống túm màu da bò. Cô nghĩ tới lần cô từng khinh khỉnh nhận xét anh ta là đồ ẻo lả! Anh ta hội tụ rất nhiều điểm đáng ghét, nhưng cô không hề nghi ngờ về chất đàn ông của anh ta. Anh ta có thể đẹp đẽ, nhưng chắc chắn là một người đàn ông đích thực.

“Tất nhiên tôi rất hài lòng khi nghe cô nói vậy,” anh ta nhẹ nhàng nói tiếp, chọn một cái ghế trong phòng học lộn xộn. “Tuy nhiên tôi cảm thấy mình phải chỉ ra rằng, cách phát âm chuẩn xác mang đậm phong cách Pháp thanh lịch mà cô vừa dùng không phải là ‘nỗi nầm’.”

“Chúng tôi, à, chúng tôi thực sự có chút vấn đề với tiếng Pháp,” Bà Thomas lắp bắp, liếc xéo sang Jewel.

“Không sao. Mấy tuần trước đây cô ấy còn không thể nói được tiếng Anh, huống hồ là tiếng Pháp.”

“Tôi cũng có thể nói tiến Anh!” Điên tiết, Jewel lại buột ra một trọng âm sai khi cô đâm xiên đức ngài bằng ánh mắt chứa toàn nọc độc.

“Đúng vậy.” Giọng anh ta khô khan. Với một cái liếc mắt cảnh cáo vội vã trước tia lửa điện trong mắt Jewel, bà Thomas nói hấp tấp, “Cúi chào lại lần nữa đi, cô Julia. Lần này là với... với phu nhân Soames.”

Jewel gần như nổi loạn, cô cảm thấy mình giống như một con quái vật đang diễn trò. Nhưng cô nhận ra việc thể hiện cơn giận của mình chỉ càng làm anh ta thích thú hơn thôi. Với tất cả vẻ chững chạc có thể huy động được, cô nắm lấy những nếp váy trong hai tay và khuỵ đầu gối xuống, chỉ nghiêng mình vừa phải. Tấm bảng giữ cho tư thế của cô thẳng đứng như quân nhân, nhưng cô phải tự nâng cằm lên một cách kiêu kỳ và đôi tay vươn dài ra duyên dáng. Bá tước có vẻ đột nhiên chú ý, như thể anh ta đang nhìn một hiện tượng mà anh ta không được chuẩn bị trước.

“Rất đẹp,” anh ta nói khi cô đứng thẳng trở lại. Vẻ chế giễu mà cô đã khơi lên biến mất khỏi giọng nói của anh ta.

Bà Thomas, đỏ bừng mặt với chiến thắng, liền bắt Jewel thể hiện tài năng. Với hai vệt đỏ căm phẫn hiện trên má, Jewel nhún gối cúi chào hết lần này đến lần khác, hệt như, cô nghĩ, một con chó làm xiếc. Được khuyến khích bởi con mắt quan sát của bá tước, cô làm tốt hơn nhiều so với lúc thực hành trước mỗi một khán giả là bà Thomas. Khi bà già ngây ngất loan báo, “Và bây giờ, trước nữ hoàng!” Jewel hạ mình xuống trong một tư thế cúi rạp hoàn hảo.

“Chúng ta có thể làm điều gì đó cho cô,” bá tước nói khi cô thẳng người lên và đứng nhìn anh ta với vẻ đắc thắng rõ ràng. Câu nói kẻ cả của anh ta làm lóe lên tia tức giận trong mắt cô, nhưng trước khi có thể phá hủy ấn tượng cô vừa tạo được bằng sự bùng nổ của một cơn giận khu đông khác, bà Thomas đã cắt ngang.

“Giờ đức ngài đang ở đây, có lẽ ông ấy muốn dùng trà với chúng ta. Như thế ông ấy có thể đánh giá sự tiến triển của cô trong mặt này, cô Julia.”

“Cảm ơn lời mời của bà,” bá tước nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt không rời gương mặt đỏ bừng của Jewel. “Nhưng tôi muốn cô Julia dùng bữa với tôi tối nay hơn.”

“Ồ, vâng, chắc chắn rồi, thưa ngài. Chắc chắn đó là bài kiểm tra hữu hiệu đối với những khả năng của cô ấy.”

“Phải, đúng là như thế?” Bá tước chậm rãi đứng dậy, mỉm cười với Jewel bằng một vẻ quyến rũ mà cô căm ghét. Sao anh ta lại đặt cái ánh mắt ngọt ngào ấy lên cô? Nó khiến cô nghĩ đến trái táo và con rắn... Cô cau mày với anh ta khi anh ta đi ra cửa. Cô vẫn còn cau mày khi anh ta quay lại để nói với cô, “Tôi sẽ gặp cô trong căn phòng vàng lúc bảy giờ để dùng rượu khai vị trước khi ăn tối.”

Chỉ sau khi anh ta đã đi hẳn cô mới nhớ ra anh ta chẳng buồn đợi sự đồng ý của cô. Cứ mặc nhiên coi là cô sẽ chạy tới khi anh ta gọi. Cô không thích cái ý nghĩ này một tí nào.